Chương 42: Vẹt Nhỏ Về Nhà!

Ở trong nháy mắt đó, sợi dây nào đó trong đầu cậu dường như được nối lại, buổi tối mà cậu không muốn nhắc đến đó, cứ như vậy đột nhiên xông vào trong đầu của cậu.

Vốn dĩ là một số chuyện bình thường thưa thớt, khi cậu thật sự mở mắt ra nhìn thấy thế giới, nhìn thấy người khác, vào thời khắc này đã hóa thành thanh đao chém trái chém phải ở trong đầu cậu.

Ngày hôm qua cậu còn có thể dùng lời nói của ba to con để an ủi mình, nếu như phải ở 24 tuổi mới có thể mở mắt nhìn thấy thế giới thì không cần quá nghiêm khắc với mình lúc 23 tuổi.

Mà giờ khắc này cậu mới hiểu rõ câu nói kia của ba cậu, có một tiền đề là dưới tình huống không làm tổn thương đến người khác.

Chú vẹt nhỏ vỗ cánh hai cái rồi đến sượt sượt đứa nhỏ tay: "Chào ông chủ, chào ông chủ."

Một câu rồi một câu y như con dao cắt ở trong lòng của cậu.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Khang tổng cảm nhận được mùi vị của hối hận: "Cậu….không cần gọi tôi như vậy nữa."

Chú vẹt nhỏ dường như không hiểu, nghiêng đầu sang một bên, nhìn ông chủ trước mắt.

"Hai bạn ăn sáng cái gì á?" Vào lúc này có mấy đứa trẻ đi đến ngoài cửa.

Vẹt nhỏ lập tức lại khôi phục dáng dấp thầy giáo trưởng thành, bay lên cái giá bên cạnh.

Giờ học hoạt động buổi chiều là ba mẹ của em, chủ đề dĩ nhiên là chủ đề truyền thống hiếu thuận ba mẹ.

Cô Tiểu Lưu hơi kinh ngạc, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bạn học Khang Khang ngẩn người, cậu ngẩn người nhìn thầy vẹt nhỏ, toàn bộ trên người đứa nhỏ phảng phất như có từng lớp khí đen nặng nề bao quanh.

Cô Tiểu Lưu mẫn cảm thấy đứa trẻ nhất định đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô ấy đâu phải là đối thủ của bạn học Khang Khang đâu!

"Bạn học Khang Khang ơi, hôm qua con về nhà ăn cái gì thế? Có vui hay không nè? "

"Cô à, em muốn ở một mình một lát." Sự phản kháng của trong lòng đứa trẻ đặc biệt rõ ràng.

Tất cả các thế tiến công của cô Tiểu Lưu liền lập tức bị chặn ở bên ngoài "Được rồi, vậy một mình con ở đây một lúc nhé, nếu như có chuyện gì có thể đến phòng nghỉ lớp học tìm cô, cũng có thể tìm thầy vẹt nhỏ trò chuyện nha."

Sau khi cô Tiểu Lưu mở cửa rời đi, đứa nhỏ ngồi yên ở bên cạnh sân chơi, cậu không biết nên đối mặt với vẹt nhỏ thế nào.

Nếu như làm sai thì phải làm thế nào?

Trong kinh nghiệm sống của cậu không có chuyện này, bởi vì trong quá khứ cậu chưa từng cảm thấy mình làm cái gì sai cả.

Tiếng vỗ cánh vang lên, một cái bóng màu xanh lục bay tới đứng ở trên bả vai của cậu.

Đầu nhỏ sượt qua sượt lại trên bả vai của cậu, Khang tổng đưa tay ra, vẹt nhỏ nhảy đến trong tay cậu.

Khang tổng nhìn chú chim vẹt này không tức giận với cậu, trông cũng không hề tức giận, phảng phất chuyện lúc trước không phải là chuyện gì đáng giận cả.

Khang tổng nhìn chú vẹt nhỏ, nhỏ giọng hỏi:"Tôi sẽ để cậu trở lại trong thân thể của mình."

Cậu mới vừa nói xong câu đó, chim vẹt vốn đang ở trong tay cậu, lập tức xù lông, còn mổ cậu mấy cái.

"A! "

"Con biết nói, con biết nói" Chim vẹt nhỏ mở miệng nói.

Chim vẹt nhỏ bay từ trong tay lên, bay một vòng quanh người đứa nhỏ: "Con biết bay."

Giống như hiện tại rất hài lòng về mình có thể nói cũng có thể bay vậy.

Khang tổng sửng sốt một chút, nhớ tới bức vẽ lúc trước của đứa nhỏ, cho tới bây giờ cũng chỉ có hai người, sau đó là mặt trời không trung và một con chim.

Cậu vẫn luôn nghĩ, không phải đứa trẻ nên vẽ một nhà ba người hay sao?

Vừa lúc đó trong đầu của cậu đột nhiên ý thức được có phải trước đó đứa nhỏ cũng cảm thấy mình là một con chim hay không?

Nếu như nhớ không lầm, có một loại bệnh gọi là suy giảm nhận thức, bệnh nhân suy giảm nhận thức cũng sẽ kèm theo chứng mất ngôn ngữ, lúc đó có lẽ còn quá nhỏ, vì thế không kiểm tra ra được.

Khang tổng nhìn bạn nhỏ, khó có thể tưởng tượng bên trong một con chim nhỏ như thế lại là linh hồn của một đứa nhỏ 4 tuổi, mà nhóc lại muốn sống một mình.

Khá là trào phúng chính là cậu một linh hồn 24 tuổi lại sống cùng với ba mẹ của người ta.

"Vậy cậu không nhớ ba mẹ sao?" Khang tổng nói, đưa tay ra để vẹt nhỏ đứng ở trên tay của chính mình.

Vẹt nhỏ gật gật đầu.

"Tôi dẫn cậu về gặp ba mẹ nha? "

Vẹt nhỏ lại lắc đầu.

"Sợ ba mẹ không nhận ra cậu sao?" Khang tổng cũng không biết phải nói thế nào với họ, con trai trước mặt hai người không phải là con trai hai người, con chim vẹt này mới đúng sao?

Hơn nữa, cậu cũng không dám nói, cậu cũng có ích kỷ, cậu không muốn để cho hai vợ chồng biết cậu không phải con trai của bọn họ, càng không muốn để hai vợ chồng biết thân phận thật sự của cậu, cậu chỉ muốn len lén để vẹt nhỏ trở lại trong thân thể của nó, cậu trở lại thân thể của chính mình, không nên để cho hai người kia biết.

Nói ra những lời này, liệu đối phương có thể tin sao?

Vẹt nhỏ lại lắc đầu, theo quan điểm của chú vẹt nhỏ, ba mẹ nhóc có thể sẽ nhận ra nhóc, đứa trẻ cảm thấy trước đây mình là chim thì bây giờ nhóc cũng là chim.

Nhưng mà, ba mẹ không nuôi nổi hai đứa bé đâu.

Nếu không phải sợ ba mẹ không nhận ra mình, cũng nhớ ba mẹ, nhưng mà lại không thể trở về, Khang tổng loại đi hết các sự lựa chọn, chỉ còn dư lại lựa chọn cuối cùng.

"Cậu không muốn trở lại là bởi vì cậu cảm thấy ba mẹ có thể nhận ra cậu sao?" Tuy rằng cái cuối cùng này rất khó mà tin nổi, thế nhưng vẹt nhỏ trước mắt này đã biến thành đứa nhỏ 4 tuổi, hơn nữa không ghét nhà tư bản đáng giận như cậu, bản thân cũng không thể dùng tư duy người bình thường mà nói ra.

Đúng như dự đoán, vẹt nhỏ gật gật đầu.

Khang tổng nhìn này vẹt nhỏ tự tin, hiện tại cậu đã trưởng thành, hiểu được cái gì không thể nói, cậu mở miệng nói:"Nhưng cậu vẫn rất nhớ ba mẹ, đúng không?"

Vẹt nhỏ gật gật đầu.

"Không thể để ba mẹ nhận ra là có nguyên nhân, đúng không?"

Vẹt nhỏ tiếp tục gật gật đầu, không thể bị ba mẹ nhận ra, nếu như ba mẹ nhận ra nhóc thì sẽ nuôi nhóc, đến lúc đó sẽ y như lời ba nói vậy.

"Thật sự không nuôi nổi hai đứa đâu, nhà trẻ, tiểu học, cơ sở, trung học, đại học đều phải cần tiền và sức lực."

Khang tổng rơi vào suy nghĩ, nhưng khẳng định không thể để cho vẹt nhỏ lang thang ở bên ngoài nữa, thực ra nghĩ đến đối phương là chim vẹt nhỏ, hiện tại cậu vẫn còn sợ hãi, thế giới này rất nhiều nguy hiểm, đặc biệt là thế giới động vật, khắp nơi đều có mèo hoang bắt chim, còn có một số con chim ác ăn thịt chim nhỏ nữa.

Nếu như đã xảy ra chuyện gì, thậm chí cũng sẽ không có ai biết, cũng sẽ không có người quan tâm đến một con chim vẹt.

Hơn nữa, mặc dù bên trong chim vẹt này là người, nhưng chỉ là một đứa nhỏ 4 tuổi, trước đây cậu không cảm thấy đứa nhỏ 4 tuổi cần bảo vệ đặc biệt gì cả. Bởi vì lúc cậu 4 tuổi đã có thể xây một căn nhà, nhưng hiện tại cậu mới biết, khi cậu 4 tuổi cũng chỉ là đứa trẻ lang thang ở trên thế giới này.

Đương nhiên cũng sẽ không chấp nhận để một mình vẹt nhỏ lang thang ở bên ngoài.

Cô Tiểu Lưu ở xa thấy cảnh này thì thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên thầy vẹt nhỏ mới là cao thủ thật sự, xem đi, nhanh như vậy đã dụ được bạn học Khang Khang nói ra rồi.

Một đứa bé và một chim nhỏ màu xanh biếc có chút tròn vo đang đàng hoàng trịnh trọng đối thoại, thực sự là quá đáng yêu mà.

Cô Tiểu Lưu cảm thấy này một màn thật là đáng yêu nên chụp mấy bức ảnh rồi gửi cho ba mẹ bạn học Khang Khang.

"Vậy thế này có được hay không?" Khang tổng nói:"Chúng ta hóa trang một chút, như vậy ba mẹ sẽ không dễ dàng nhận ra, cậu cũng có thể trở về thăm ba mẹ."

Chú vẹt nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu, dáng dấp kia phảng phất đang nói còn có thể làm như vậy sao?

Khang tổng tâm nói, như vậy là tốt nhất, vừa có thể dẫn bé Khang Khang thật sự về bên ba mẹ nhóc, lại có thể bảo vệ suy nghĩ của vẹt nhỏ, dù sao vẹt nhỏ tự tin cảm thấy ba mẹ nó nhất định có thể sẽ nhận ra nó.

Hóa trang một cái thì không nhận ra, cũng là bởi vì bọn họ đã hoá trang.

Nhưng mà có một vấn đề, làm sao hóa trang cho một con chim?

"Cô Tiểu Lưu, khi nào chúng ta tập hội diễn văn nghệ thế ạ?" Khang tổng có thế nào cũng không nghĩ tới mình sẽ có một ngày mình chủ động hỏi chuyện này.

Vẹt nhỏ đúng trên vai đứa nhỏ, vẹt nhỏ cũng dùng ánh mắt mong đợi y như vậy nhìn đến.

Cô Tiểu Lưu làm sao mà chống đỡ được: " Thứ sáu tuần này bắt đầu tập luyện đó."

"Vậy hội diễn văn nghệ chúng ta có hóa trang không? "

"Có chứ, đến lúc đó tất cả các bạn nhỏ lên sân khấu đều phải hoá trang, như vậy ở dưới ánh đèn mới đẹp chứ."

"Em có thể xem mỹ phẩm một chút không? "

"Lúc luyện tập không cần hoá trang, vì thế còn chưa mua mỹ phẩm."

Cô Tiểu Lưu nói xong thì nhìn thấy đứa nhỏ cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài.

Cô Tiểu Lưu tâm nói, bạn học Khang Khang, đúng là cô ấy không hiểu đứa bé này chút nào, điều duy nhất cô ấy có thể làm cũng chính là không nên vội, để đứa nhỏ này từ từ đi.

Cô Tiểu Lưu từng trông con của rất nhiều gia đình, cũng có một số triết lý dạy học của mình, một số thời khắc người lớn càng sốt ruột, chỉ có thể sẽ có tác dụng ngược lại, trái lại những bậc cha mẹ bỏ mặc để con mình từ từ hòa nhập với thế giới trong một môi trường hòa bình, các bé sẽ từ từ xây dựng lên liên hệ đúng đắn với thế giới này.

Ngày hôm nay Hạ Sanh lại phải tăng ca, lại là một mình Việt Tần tới đón con trai, ngày hôm nay Việt Tần nhận được ảnh của con trai và vẹt nhỏ, tâm nói cũng nên nhìn con vẹt nhỏ kia một cái mới được.

"Thầy vẹt nhỏ không tiếp phụ huynh."Con trai anh nắm mũ áo hoodie màu đỏ đang đội ở trên đầu, nhanh chóng né sang bên cạnh.

"Được rồi, vậy sau này rảnh rỗi lại tâm sự với thầy vẹt nhỏ vậy." Việt Tần ôm con trai lên"Bảo Bảo, sao lại đội mũ, không nóng sao? "

"Không nóng." Đứa nhỏ lập tức dùng hai cái tay che mũ, chỉ lo anh sẽ phát hiện ra.

Khang tổng có thể cảm giác vẹt nhỏ được giấu ở trong mũ đang co lại một cục, dường như đang sợ bị phát hiện.

Bởi vì hiện tại vẫn không có dáng vẻ hoá trang, mạch não Khang tổng cũng không biết làm sao, vẹt nhỏ cảm thấy ba mẹ nó nhìn một cái là có thể nhận ra nó, nhưng vẹt nhỏ không muốn bị nhận ra.

Vừa về đến nhà, con trai liền gạt tay ba ra: "Ba, hôm nay con bận rồi, không giúp ba rửa rau được đâu."

"Con phải bận gì? "

Khang tổng lấy tập vẽ và bút ra: "Con phải vẽ tranh, sau này con sẽ làm họa sĩ lớn."

Việt Tần gật gật đầu "Được rồi, vậy chờ con vẽ xong thì ra giúp ba cũng được."

Việt Tần tiến vào nhà bếp, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài một chút, đứa nhỏ nằm trên mặt đất, giống như thật sự đang vẽ tranh.

Khang tổng nằm trên mặt đất nhìn chú vẹt nhỏ tròn vo màu xanh lục, Khang tổng chợt ý thức được khoảng thời gian này thức ăn quá tốt rồi, vẹt nhỏ cũng mập ra.

Nhưng cậu cũng không thể nói, hiện tại nhóc mập như vậy, ba nhóc sẽ không nhận ra nhóc đâu.

Vốn là muốn vẽ nó một bức, lông chim quá bóng loáng, hoàn toàn không có cách nào tô màu sắc cao cấp như thế cho nó.

Hơn nữa vẹt nhỏ cũng không phải chim đồ chơi, cậu không chú ý một cái thì nhìn thấy vẹt nhỏ đã nhào tới trên ghế sa lon bên cạnh, trên ghế salông đặt áo khoác của mẹ.

Vẹt nhỏ lập tức liền chui vào trong túi áo khoác của mẹ.

Duỗi ra một cái đầu nhỏ nhìn cậu, vui sướиɠ gật gù đắc ý.

Không hổ là bạn nhỏ bốn tuổi, nhóc làm sao có thể kiềm lòng không về thăm ba mẹ được thế?

Đúng, đây là một bạn nhỏ 4 tuổi, chỉ cần dao động khiến nhóc cảm thấy mình đã hoá trang thì được rồi.

Suy nghĩ Khang tổng hơi hơi thay đổi một cái, nhất thời sáng tỏ thông suốt.

Ở trên ghế salông làm những chuyện này không tốt lắm, Khang tổng ôm luôn áo của mẹ về phòng mình.

Như vậy vẹt nhỏ có thể vui chơi thoả thích, mà cậu có thể làm mình chuyện cần làm.

Khang tổng đi tới phòng, tìm một vòng cũng không tìm được cọng chỉ nào, tiếp theo nhìn quần áo của chính mình, đột nhiên ý thức được cái này đều là chỉ cả.

Cứ như vậy dùng miệng cắn ra một sợi chỉ đỏ, chỉ đỏ… chỉ đỏ có không an toàn quá không?

Mặc dù cậu quyết định giữ con vẹt nhỏ bên mình cho đến khi nó thay đổi cơ thể, nhưng lỡ như đối phương bay ra ngoài, chỉ đỏ cũng quá gây chú ý rồi.

Cơ thể của con vẹt nhỏ có màu xanh lục, đóng vai trò là màu tự vệ thiên nhiên

Khang tổng ở trong phòng tìm một vòng, không tìm được chỉ màu xanh lục, lại đến phòng ba mẹ kế bên tìm một lúc.

Vẫn không tìm được chỉ màu xanh lục, cứ như vậy, đứa nhỏ tùng tùng tùng chạy đến ban công chỗ phơi quần áo để tìm.

Lần này tìm được rồi.

Trên áo của ba có đường chỉ màu xanh lúc, mẹ có một cái váy cũng là màu xanh sẫm.

Khang tổng mở miệng bắt đầu cắn, muốn cắn một đầu sợi chỉ rồi sau đó sẽ rút ra, cậu đã có kinh nghiệm.

Vẹt nhỏ vẫn là ngồi ở trong túi áo khoác của mẹ, dáng vẻ không chút nào muốn đi ra cả.

"Bảo Bảo, đưa chân ra đây." Khang tổng nhỏ giọng nói, sau khi cậu nói xong mới ý thức được mình kêu nhũ danh của đối phương.

Bình thường ba mẹ bạn nhỏ Khang Khang sẽ gọi là Khang Khang hoặc Bảo Bảo.

Vẹt nhỏ lập tức chui đầu vào trong túi rồi đưa cái chân nhỏ ra ngoài.

Quả nhiên, ở trường học làm thầy giáo trưởng thành, ở trước mùi của mẹ, lập tức liền đã biến thành chim trẻ con.

Khang tổng cẩn thận cột sợi chỉ màu xanh vào trong chân nó, cắt đầu sợi ngăn ngắn, trông như đeo một cái vòng màu xanh vậy.

"Bảo Bảo, cậu xem đi, bây giờ cậu đeo một cái vòng màu xanh, mọi người sẽ không quen biết cậu nữa."

Đầu nhỏ của vẹt cúi cuống, quả nhiên thấy mình đeo một chiếc vòng màu xanh lục.

Khang tổng mãnh liệt dao động:"Trước đây cậu cũng là một con chim, nhưng vào lúc ấy cậu đâu có đeo cái vòng màu xanh này đâu, đúng không nè? "

Vẹt nhỏ gật gật đầu.

"Hiện tại cậu đeo vòng này thì ba mẹ của cậu nhìn thấy cậu sẽ nghĩ, trước đây Bảo Bảo của chúng ta không có đeo vòng này, cho nên bọn họ cũng sẽ không nhận ra nữa."

Cứ y như có cái lý này thật vậy.

Khang tổng "…." Nếu như mấy cổ đông cổ lỗ sĩ của hội đồng quản trị đều có thể dễ dao động như vậy thì thật là tốt biết bao.

"Bảo Bảo, bây giờ chúng ta ra ngoài tìm ba có được không nào?"

Vẹt nhỏ nhìn vòng màu xanh trên chân mình một chút, thật giống còn có một chút không dám.

Khang tổng khích lệ nói "Nhất định bây giờ ba không nhận ra cậu đâu."

"Chúng ta đi ra ngoài tìm ba đi, ba nấu đồ ăn ngon lắm, cậu có muốn ăn đồ ba nấu không?" Khang tổng cảm giác mình quả thực như là trong nháy mắt có em trai vậy.

Vẹt nhỏ nóng lòng muốn thử, bay đến trên bả vai Khang tổng.

Vào lúc này lại nghe phía ngoài truyền đến tiếng của ba.

"Ai cắn một lỗ trên đồng phục của tôi thế này?"

Vốn Việt Tần đi ra ban công cắt tỏi tươi, kết quả là nhìn thấy đồng phục làm việc của mình bị vứt trên cái ghế, mặt trên còn bị cắn thành một cái lỗ, kéo ra hết mấy cọng chỉ.

"Thật ra, chúng ta nên ở trong phòng thêm một lúc đi, tôi dạy cậu nói chuyện nha!! "