Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Chương 48: Chậc chậc chậc, dù không kiếm được tiền thì cô vẫn là lão đại! (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Với kỹ năng điêu luyện, chị gái nhỏ cắt bỏ những chiếc khóa kim loại ở hai đầu xúc xích, cắm một xiên tre vào một đầu, rồi đâm dọc xuống bằng những ngón tay thon thả của mình. Một cây xúc xích nướng hoàn chỉnh hiện ra trước mắt, mùi thịt tức khắc xông vào mũi.

Xúc xích vừa được đặt lên vỉ nướng đã phát ra âm thanh "xèo xèo" nhỏ. Rõ ràng chỉ có một mặt đang nướng nhưng toàn bộ xúc xích đều phình lên vì nhiệt.

Phần thân phình nhảy múa trên vỉ nướng, phần mỡ óng ánh từ vết bục trên thân chậm rãi chảy xuống than hồng, kí©h thí©ɧ một mùi thơm trái cây tươi mát nồng đậm.

Khi họ nhìn lại cây xúc xích nướng, nó đã chuyển sang màu vàng hấp dẫn, mắt thường cũng có thể thấy sự bông xốp và giòn rụm của nó.

Than củi của chị gái nhỏ cũng thật thần kỳ, nóng nhanh còn không nói, lại còn mang theo mùi hương trái cây, xúc xích nướng cũng không quá dầu mỡ, mùi thơm trái cây thoang thoảng khiến bản thân nó càng thơm ngào ngạt tươi mát hơn.

Khiến người ta phải chảy nước miếng.

Hai người đồng thời nuốt khan, sự chờ mong trong mắt họ đạt đến đỉnh điểm.

“Được rồi.” Cẩm Ninh hai tay đưa cho bọn họ, “Nhiệt độ vừa phải, sẽ không làm bỏng miệng.”

Hai người vội vàng giơ tay đón lấy, rồi trực tiếp cho thẳng vào miệng, hương vị đúng như mong đợi, mùi thơm và chất lượng thịt vượt trội hơn hẳn bất kỳ cây xúc xích nướng nào họ đã từng ăn, quả thực là một bữa thịnh yến cả về phần nhìn lẫn phần vị.

"Ôi! Ngon quá." Hồ Tiêu gật đầu khen ngợi.

"Ôi ôi ôi!" Quách Hạ xúc xích đầy mồm nên không nói được, chỉ có thể gật đầu ậm ừ.

Có thể thấy từ đôi mắt sáng của cô ấy rằng nó ngon ngoài sức tưởng tượng.

Hai người ăn nhoằng cái hết một cây xúc xích nướng, vẫn chưa hết thèm.

"Xúc xích nướng ngon quá, có muốn mua cho Nhân Nhân và Kỳ Kỳ mỗi người một phần không?"

Quách Hạ từng bước nhìn cây xúc xích mới được đặt lên vỉ nướng, rất muốn ăn thêm một phần nữa, nhưng tiền cơm hôm nay đã dùng hết, muốn ăn tiếp thì phải đợi đến ngày mai.

Phòng ký túc xá của họ là phòng bốn người. Bởi vì cả hai đều là những kẻ tham ăn có thâm niên, cho nên cảm tình với nhau rất tốt, có đồ gì tốt đều chia sẻ cho nhau.

Hồ Tiêu vừa mυ"ŧ thanh tre vừa hồi tưởng: "Không mua thì tốt hơn, chúng ta phải chần chừ mất bao lâu mới mua, dù hương vị có ngon đến đâu thì khi mang về cũng phải lao lực giải thích, không bằng lần sau dẫn họ đến đây, trực tiếp ngửi và nhìn thật rõ ràng, càng có lực thuyết phục hơn, nếu không sẽ dễ gây ra mâu thuẫn lắm.”

Quách Hạ gật đầu đồng ý, mọi người đều phải lên kế hoạch chi tiêu hàng tháng, thỉnh thoảng thèm lắm mới đến chợ đêm mua đồ ăn, 20 tệ ở căng tin là đủ cho bữa sáng và bữa trưa, nếu tùy tiện mua về thì sợ bọn họ không tiếp nhận nổi, vẫn là nên đưa họ đến tự mình trải nghiệm thì hơn.

*

Sau khi Cẩm Ninh tiễn mấy đợt khách hàng này đi, trong khoảng thời gian tiếp theo lại không có khách hàng mới nào đến.
« Chương TrướcChương Tiếp »