"Mình có ngửi thấy, mình nghĩ nó phát ra từ chỗ thức ăn trên tay chúng ta."
"Không phải, chúng ta đã mua đồ ăn nóng đây, toàn là dầu ớt và hương liệu ướp, không có thịt, đây là hương vị thuần thịt."
"Càng đến gần, mùi càng nồng đậm. Chẳng lẽ là từ chiếc xe màu hồng phấn kia sao?" Ôn Nguyệt Nguyệt bắt đầu liếʍ môi.
Mùi còn thơm và hấp dẫn hơn chỗ đồ ăn trên tay cô ấy.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã có thể nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe bán đồ ăn, chút màu hồng phấn giống như một bông hoa nhỏ màu hồng ẩn trên ngọn cây, nhút nhát, rụt rè nhưng thu hút.
“Chúng ta đi xem xem.” Trịnh Viện kéo cô ấy nhanh chóng đi đến.
Vừa đến xe bán đồ ăn, hai người đã bị mê hoặc bởi cây xúc xích trên vỉ nướng.
Màn đêm buông xuống, mỗi gian hàng đều bật đèn chói loá như một điểm nhấn được tùy chỉnh đặc biệt cho từng món ăn, phủ lên từng món một lớp áo đẹp mắt, khiến chúng trông càng hấp dẫn hơn.
So với các gian hàng khác rực rỡ chói loá, xe bán đồ ăn của Cẩm Ninh chỉ có ba ngọn đèn màu cam ấm áp, bao phủ gian hàng từ trên xuống dưới.
Và do sự phản chiếu của ánh sáng kim loại từ chính gian hàng, màu cam trầm tựa như ánh hoàng hôn rực rỡ, thoạt nhìn đã thấy ấm áp một cách khó hiểu.
Không bị ánh sáng lu mờ, những cây xúc xích nướng trên vỉ được bao bọc hoàn toàn bởi ngọn lửa than hồng, như được phủ một lớp gạch đỏ, làm nổi bật phần thân vàng óng, hệt như bức tranh mỹ nữ đang muốn nghỉ ngơi, vẻ mơ màng ôm một chiếc đàn Lute trong lòng, vô cùng quyến rũ.
Lại nghe tiếng dầu mỡ nóng bỏng va chạm với than củi, tựa như lời thì thầm của mỹ nữ, mà cũng giống như lời rủ rỉ tâm tình của đôi tình nhân, ngứa ngáy khó chịu, làm tan chảy trái tim con người.
Mùi hương trên chóp mũi của bọn họ giống như một kẻ xâm nhập đột nhập với sức mạnh tuyệt đối, nó tấn công mạnh vào khứu giác của hai người, kí©h thí©ɧ vị giác đang ngoe nguẩy của bọn họ.
"A a a, thơm quá đi mất." Ôn Nguyệt Nguyệt hưng phấn dậm chân, duỗi ra hai ngón tay ra hiệu: "Chủ quán, cho hai cây xúc xích nướng, cảm ơn cô."
Cẩm Ninh báo giá: "Hai cây 40 tệ."
"Đừng nói 40 tệ, muốn 400 tệ, tôi cũng đưa ngay lập tức!" Ôn Nguyệt Nguyệt không thèm để ý mà thúc giục cô, giờ trong lòng và trong mắt cô ấy đều là xúc xích nướng.
Cơn thèm ăn trong ba năm của Ôn Duyệt Duyệt đã đạt đỉnh điểm nhờ món xúc xích nướng này!
Trịnh Viện bên cạnh cô ấy cũng rất thèm thuồng, nhanh chóng lấy điện thoại ra thanh toán, rồi nuốt nước bọt, thúc giục: "Thơm quá, làm ơn làm nhanh lên ạ."
Cẩm Ninh lần đầu tiên nhìn thấy thực khách kích động như vậy: "..."
Không chút chậm trễ, cô gói chúng trong giấy thấm dầu, rồi nhanh chóng đưa cho bọn họ.
Rất muốn nói rằng, ông trời hãy cho cô thật nhiều khách như vậy OvO!