Chương 40: Lại thêm dấu hiệu khiến khách hàng hiểu lầm cô là ngạo kiều: ) (3)

Người bạn đi cùng mặc bộ váy trắng Chanel buồn cười nói: "Cậu cho mình cảm giác như mới xuyên không từ thời kỳ nạn đói trở về vậy. Đôi mắt nhìn cái gì cứ như chồn thấy gà, vừa gian xảo vừa độc ác."

Ôn Nguyệt Nguyệt liếc cô ấy một cái, không chút thương tiếc tặng cô ấy một từ "cút": "Người như cậu, vẫn luôn hưởng thụ đủ loại đồ ăn ngon ở đại lục, không hiểu nỗi đau của du học sinh chút nào, ở nước ngoài không khác gì gia súc, ăn uống cực kỳ khổ sở, chỉ nghĩ đến đồ ăn trong nước thôi là mình lại cảm thấy hậm hực.”

“Biết cậu ba năm ở nước ngoài bị đói đến xanh xao vàng vọt, nên cậu vừa xuống máy bay phát là mình liền đưa cậu đến đây luôn, hôm nay chị Viện bao, cậu muốn ăn gì cũng được, thuốc tiêu hóa đều chuẩn bị rồi, ngay cả bác sĩ tiêu hoá cũng được đặt lịch hẹn trước rồi, có thể phục vụ quý cô đây bất cứ lúc nào, là bạn thân, mình đối với cậu rất tốt đúng không.”

Trình Viện còn bị chính mình làm cho cảm động.

Ôn Nguyệt Nguyệt ôm cô ấy, ôm thật chặt: "Viện bảo bối thân yêu của tớ, cậu còn quan tâm tớ hơn cả mẹ ruột. Vì tình bạn bền chặt của chúng ta, nếu cậu sống cô độc hết quãng đời còn lại, tớ nhất định sẽ cùng vào viện dưỡng lão với cậu.”

“Phi phi phi, cậu tự mà vào,, lão nương ta thà chết dưới hoa mẫu đơn, cũng sẽ không sống cô độc cả đời. Nhân lúc bây giờ còn ít người, tốt nhất cậu mau đi ăn đi.”

“Rồi rồi rồi, không vào viện dưỡng lão, vậy mình sẽ bắt đầu với món gà rán, xiên gà nướng và xiên lẩu nhúng, xuất phát!"

Ôn Nguyệt Nguyệt nhấc tay, kéo Trịnh Viện đi thẳng đến một quầy hàng quen thuộc, bắt đầu ăn dạo.

Hai người mới đi được bảy tám mét, bốn tay đã xác đầy túi đủ loại màu sắc, mấy cái túi hiệu trị giá bảy con số bị hai người họ coi như xiềng xích trên vai, không biết bao lần đã nghĩ đến việc vứt bỏ chúng đi.

"Không được không được, đi nữa tay sẽ gãy mất. Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, tận hưởng tăng đầu đã.”

Ôn Nguyệt Nguyệt duỗi cổ nhìn chung quanh, chuẩn bị tìm một gian hàng có ít người để dừng chân. Cô ấy sắp chết đói rồi.

Trịnh Viện nhìn về phía cuối phố, mơ hồ nhìn thấu một màu hồng phấn, nổi bật dưới ánh đèn rực rỡ.

Cô ấy kéo Ôn Nguyệt Nguyệt về phía trước, đi được một đoạn thì chỉ về hướng có chiếc xe bán đồ ăn màu hồng phấn: "Ở đó có một chiếc xe bán đồ ăn màu hồng phấn, tuần trước không có, chắc là của người mới. Chúng ta qua đó ăn đống đồ này nhé, tiện thể ăn món mới luôn.”

"Được được được" Ôn Nguyệt Nguyệt vội vàng gật đầu.

Hai người lập tức tăng tốc độ, càng đến gần thì mùi thịt càng nồng đậm hơn.

Ôn Nguyệt Nguyệt còn cho rằng hương thơm là đến từ đống đồ ăn trên tay mình, không khỏi giơ tay lên ngửi một cái, không phải mùi này.

"Viện bảo bối, cậu có ngửi thấy mùi gì không? Mùi thơm của thịt hòa quyện với mùi trái cây tươi mát và một chút mùi than khói, rất đặc biệt."