“...Thôi vậy, cô cứ coi như là của tôi hết đi.” Lâm Cô Nương nắm chặt tay cúi đầu cười nói: “Có lẽ không chỉ có bảy tám cái mà là chín mười cái, dù sao loại đồ vật như vậy giống như con gián, cô phát hiện một con, có nghĩa còn có cả một ổ khác nữa không chừng… Cô vẫn nên là chuyển nhà nhanh đi, tốt nhất là nên từ bỏ công việc, dù sao công việc này có hay không cũng thế, vừa khổ lại vừa mệt mà tiền lương chỉ có một ngàn năm một tháng. Cô tùy tiện tìm việc phục vụ ở bên ngoài còn tốt hơn công việc này.”
“...Tôi cảnh cáo anh, anh đừng có quá đáng.” Quyển Quyển hoàn toàn tức giận: “Người làm sai là anh dựa vào cái gì người bỏ đi phải là tôi? Một nghìn năm tuy rằng ít, nhưng lập tức tôi sẽ được chuyển lên chính thức, tiền lương là ba nghìn, tôi không đi, nếu đi cũng là tên ẻo lả như anh!”
Lâm Cô Nương ngẩng đầu, nhìn cô một cái rồi hạ giọng nói: “Cô nói không sai, lẽ ra tôi nên rời đi từ lâu rồi…”
Nói xong câu này anh ta đứng dậy rời đi, bước từng bước chầm chậm tựa như đang đợi ai đó giữ anh ở lại.
Quyển Quyển nhìn theo anh ta suốt quãng đường, há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói được cái gì.
Cho đến khi bóng lưng cô đơn của anh ta biến mất trong màn đêm cô mới phản ứng lại: “Ủa! Không phải bữa này anh ta mời sao?”
Khi nghe những lời này, người phục vụ lặng lẽ vây cô lại, dùng cơ thể chặn mọi lối thoát của cô.
Quyển Quyển chỉ cảm thấy gió xào xạc lạnh lẽo, vẻ mặt bi tráng ăn sạch hai đĩa thịt nướng sau đó dựa vào tường mà thở. Lúc ở trên xe buýt, có một ông lão liếc nhìn bụng của cô rồi yên lặng đứng dậy nhường chỗ ngồi cho cô …
Cả quãng đường Quyển Quyển được hưởng thụ đối đãi của người phụ nữ mang bầu cho đến khi xuống đến trạm cuối. Khi về nhà cô vội tắm rửa đi ngủ, lúc đang chuẩn bị sấy tóc thì phát hiện điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ, là của Lâm Cô Nương gọi tới, không khéo đúng lúc cô đang tắm nên không nhận được.
Quyển Quyển suy nghĩ một chút bèn gọi điện lại, có điều không ai bắt máy.
Lúc ấy cô cũng không quá để ý, cho đến ngày hôm sau tin tức Lâm Cô Nương chết truyền đến, cảnh sát nói với cô, cô chính là người liên hệ cuối cùng với Lâm Cô Nương.
Khi mở điện thoại lên, cuộc gọi đó là cuộc gọi cuối cùng mà Lâm Cô Nương thực hiện trên đời.
Đáng tiếc là cho đến khi anh ta chết đi… vẫn như cũ không có ai nghe máy.
Quyển Quyển nghe xong tin tức này, trong đầu trống rỗng một lúc lâu, mãi đến khi nghe được một từ cô mới hồi phục tinh thần.
“Sợ tội tự sát?” Cô kinh ngạc nhìn về phía cảnh sát.
“Đúng vậy.” Cảnh sát nói với cô: “Chúng tôi tìm thấy một lá thư tuyệt mệnh tại nhà của Lâm Vĩnh Dạ .”
“...Di thư viết gì vậy?” Quyển Quyển thận trọng hỏi: “Tôi có thể xem nó không?”
Cảnh sát lấy điện thoại ra mở bức ảnh di thư cho cô xem.
Đó là một mảnh giấy, trên đó có dòng chữ được viết nguệch ngoạc: “Cha, mẹ, chị, con đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ, con rất xin lỗi mọi người…”