- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
- Chương 27: Động thủ
Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
Chương 27: Động thủ
Chỉ vì
một kẻ xa lạ mà mất đi một người, lại là chính bản thân mình, liệu có đáng giá hay không? Dương Miên Miên tự hỏi, cô chỉ có một cái mạng, hơn nữa cô không phải là vạn năng. Trong vụ việc Chu Chí Đại là do cô không còn cách nào khác, dựa theo bản năng để tìm ra manh mối.
Cho là đại nạn không chết cũng được, cho là có chỉ số thông minh cao cũng được, dù thế nào đi chăng nữa làm sao có thể hô phong hoán vũ.
Là Chu Chí Đại đen đủi, ngay lúc gây án bị cô bắt gặp nên mọi chuyện mới được thuận lợi như vậy. Nhưng lần đó cũng khá mạo hiểm, may là tên Chu Chí Đại còn sợ chết nên bỏ của chạy lấy người. Trên thực tế nếu hắn quyết tâm gϊếŧ cô và Trần Duyệt không phải là chuyện khó.
Lúc đó, cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, đầu chỉ có hai chữ xông lên. Sau này, nghĩ lại thấy mình giống như đã đặt nửa chân vào Quỷ Môn Quan. Chuyện lỗ mãng như vậy cô tuyệt đối không để xảy ra lần thứ hai.
Chưa nói đến chuyện Trần Duyệt đang yên đang lành không phang cho cô một viên gạch, nếu như Chu Chí Đại quay lại, cô ta thì đã bỏ chạy, Dương Miên Miên coi như chết chắc.
Còn biện pháp nào không? Còn. Đừng xía vào chuyện này, lập tức tránh xa tên Hồ Dật Lâm đó, hắn ta không thể gây tổn hại cho cô.
Thế nhưng … cô can tâm sao? Không … không cam tâm.
Còn chưa làm sao biết mình đã thất bại? Bị hắn nhìn chằm chằm coi như là một miếng mồi thơm ngon, cô cũng không chịu được, lại còn muốn chạy trốn? Không … cô phải chủ động xuất kích, huống hồ chắc gì cô đã thua.
Không thể hèn nhát, địch ngoài sáng cô ở trong tối, tỉ lệ thắng rất cao. Tại sao không thử đánh cược một lần?
Nghĩ đến đây, Dương Miên Miên vò đầu bứt tóc: “Mình thật là ngu ngốc quá đi mà. Mặc dù coi như không hay biết là tốt nhất, nhưng vẫn không nhịn được!”. Cô vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo, rõ ràng đây là cơ hội cuối cùng cho cô kết thúc, nhưng sau đó chuyện gì sẽ xảy ra không ai biết được.
Mà Hồ Dật Lâm cũng đã hạ quyết tâm, hắn sẽ ra tay lúc nào đây?
Đến cuối tuần, hắn mời cô về nhà xem phim Hồ Điệp. Cô đồng ý, tuy rằng cô chả hiểu Hồ Điệp là cái quái quỷ gì. Phim điện ảnh không phải là sở thích của cô.
Đương nhiên, cô vẫn tỏ vẻ rằng cô rất thích xem.
Hồ Dật Lâm sống một mình, tòa nhà này khá vắng vẻ. Nghe nói trong một đợt giao nhà, tài chính công ty địa ốc xảy ra vấn đề. Ba bốn kỳ tiếp theo cũng không cách nào thanh toán, công trình buộc ngừng thi công. Khách hàng đương nhiên không bao giờ chọn mấy loại nhà kiểu này. Do vậy, toàn bộ hai tòa nhà sau đó đều không có người mua. Những hộ gia đình đã lỡ mua trong đợt đầu tiên không còn đường lui, chỉ còn cách bán rẻ, Hồ Dật Lâm chọn trúng thời điểm mua lại căn hộ này.
“Uống nước không?” Hồ Dật Lâm lấy một chai nước suối trong tủ lạnh đưa cho cô, cô quan sát nắp chai vẫn chưa được mở, mới yên tâm uống một ngụm.
Đúng rồi, Hồ Dật Lâm đối với chuyện ăn uống tương đối cầu kỳ. Xưa nay chỉ thấy uống nước suối. Nhìn trong nhà hắn có rất nhiều bình nước suối cỡ lớn, tưởng rằng hắn mắc căn bệnh ưa sạch sẽ, bây giờ mới biết, hắn chuẩn bị tất cả là để tẩy rửa sau khi gϊếŧ người. Tâm lý biếи ŧɦái đến đáng sợ.
Xem được một nửa bộ phim, cô lại cầm thêm một chai nước, vừa nâng lên, chai nước đã hét lớn: “Không được uống, hắn bỏ thuốc rồi.”
Dương Miên Miên thấy hắn đang liếc mắt nhìn cô, cô liền giả bộ đặt lại chai nước: “Em muốn đi vệ sinh một chút!”
“Ở bên kia!”
Dương Miên Miên trong toilet gửi một tin nhắn.
Sau đó cô bước ta ngoài, quay về ngồi trên chiếc sofa, giả bộ cầm chai nước chạm lên môi. Một lát sau, tính toán thời gian một chút, cô vờ té xỉu. Hồ Dật Lâm khá kiên nhẫn, hắn ngồi đợi mấy phút mới tiến về phía cô, sờ soạng khắp gương mặt, nhẹ giọng gọi tên cô. Sau khi xác nhận cô đã hôn mê, hắn mới lấy băng dính quấn chặt tay chân cô lại.
Cô cảm giác mình được bế lên, mang đặt vào bồn tắm. Hắn mở nước, rất nhanh nước thấm ướt quần áo của cô.
Hồ Dật Lâm cũng không vội vã gϊếŧ chết cô, nhanh quá chẳng có gì thú vị, không phải sao? Hắn lấy dao cắt tĩnh mạch ở cô tay cô. Tĩnh mạch không như động mạch, sẽ không làm máu phun lên, bắn ra tung tóe, đến lúc tẩy rửa rất phiền phức.
Khi lưỡi dao cứa nhẹ lên da cô, Dương Miên Miên phải kìm nén hết sức mới có thể ngăn mình không bật dậy. Trong giây phút đó cô cảm thấy hơi hối hận, hối hận vì nghĩ mình mạnh. Tuy nhiên, cô mau chóng gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu, chỉ cần Kinh Sở đến kịp, tất cả đều rất đáng giá.
Tháng nào mà chẳng có kinh nguyệt, coi như máu ra sớm một chút. Cô tự an ủi chính mình, hoàn toàn không ý thức rằng cô đang ký thác cả mạng sống của mình vào một người cô không hề quen thuộc.
Hồ Dật Lâm tâm thái vô cùng ung dung, hắn thậm chí còn có thời gian bước ra ngoài chuẩn bị đồ dùng. Dương Miên Miên chờ hắn ra khỏi cửa, liền lấy đồ cầm máu, thuận tiện tìm vật sắc nhọn cắt mấy miếng băng dán.
Cô dám đi đến nước cờ này, không phải cô ngu ngốc. Trước đó, cô đã dò la mọi chuyện từ bồn tắm, hiểu rõ các bước hành động của hắn đã làm với Nghiêm Tình. Đây là một quá trình dài dằng dẵng. Thậm chí hắn còn đợi cô ta tỉnh dậy, nói chuyện với cô ta, hưởng thụ tâm trạng sợ hãi, kí©h thí©ɧ khi nhìn thấy cô ta cận kề cái chết, chết trong tuyệt vọng.
Thật nói không biếи ŧɦái là không được.
Gϊếŧ người là gϊếŧ nhanh và gọn, còn biếи ŧɦái cần một quá trình để thỏa mãn nhu cầu tâm lý. Gϊếŧ người được hắn chỉ là phụ, nhìn nạn nhân bị hành hạ cho đến chết mới là chính. Vì thế, hắn nhất định sẽ lăp lại quá trình này lần thứ hai, chỉ cần hắn cảm thấy đủ, hắn mới gϊếŧ chết, do vậy ít ra trong vòng một ngày cô sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Mà trong một ngày, chắc Kinh Sở cũng bò tới kịp rồi chứ?
Kế hoạch này của cô tuy mạo hiểm nhưng có thể đạt được kết quả mong muốn. Nhưng chung quy, người tính không bằng trời tính, cả cô cùng Hồ Dật Lâm không ngờ đến tình huống bất ngờ ập đến.
Ôn Hinh tìm đến tận nhà, đang đứng thấp thỏm ở cửa xem có nên đi vào hay không? Dương Miên Miên vừa một tay cầm máu, vừa ở trong phòng vệ sinh nghe trộm.
Hai người không biết nói vấn đề gì, cô liền nghe “bịch” một tiếng, rồi không còn nghe thấy tiếng nói của Ôn Hinh.
“Miên Miên, mau đi ngăn hắn lại! Hăn ta cầm búa!”, không biết là “ai” hô lớn, cô giật nảy mình.
Búa? Này … này … chuyện này không còn đơn giản như vậy. Một người đàn ông sức mạnh đến cỡ nào, hắn có thể gϊếŧ chết Ôn Hinh. Dương Miên Miên vốn dĩ không có ý định liều mạng, nhưng đến lúc này không thể lùi bước, chỉ nhắm mắt xông thẳng về phía trước.
Thật là, tại sao lúc nào cô cũng đều muốn làm mấy chuyện rỗi hơi như thế này vậy!
“Một mình tôi còn chưa đủ, anh còn muốn luôn cậu ấy sao?” Mất máu không nhiều, nhưng cũng khiến cô xay xẩm, trái lại vẻ mặt cô vô cùng trấn tĩnh. Cô từng bước, từng bước đi ra khỏi phòng vệ sinh. Không bỏ qua nét mặt đầy kinh ngạc của tên Hồ Dật Lâm kia.
“Em không sao?”
“Tại sao anh lại muốn đánh ngất tôi?” Cô không trả lời mà hỏi ngược lại hắn, dành quyền chủ động về tay mình, “Một mình tôi còn chưa đủ hay sao, còn muốn luôn cả cậu ấy?”
Hồ Dật Lâm nhất thời không đoán được ý của cô, lạnh lùng nhìn cô.
“Anh muốn gì tôi cũng đồng ý với anh”, cô bấm chặt vết thương của mình, đau đến túa nước mắt, “Anh không thể yêu người khác.”
Hồ Dật Lâm nở nụ cười sâu xa: “Em muốn tôi thả cô ta ra?”. Hắn đã tỉnh táo trở lại, “Chuyện này không được, cô ta đã nhìn thấy điều không nên thấy.”
Hắn đang ở trong phòng khách bày ra mấy dụng cụ để cắt xẻ thi thể, Ôn Hinh nếu nhìn thấy, chắc chắn không có cơ hội thoát thân.
“Có điều, tôi không nghĩ tới em lại có tình cảm sâu nặng với tôi như vậy.” Ý cười trên môi Hồ Dật Lâm càng đậm, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, “Thật làm tôi bất ngờ, Dương Miên Miên, sao em lại sớm tỉnh lại như vậy, thật là không theo đúng kế hoạch của tôi.”
Nếu vở kịch đã hạ màn, Dương Miên Miên cũng lười đóng vai thiếu nữ si tình: “Kế hoạch của anh? Kế hoạch của anh không phải là gϊếŧ tôi rồi để cho người ta nghĩ rằng tôi tự sát sao? Cũng chỉ nghĩ được đến thế!”
“Sao em biết?”
“Trên thế giới này, trừ anh ra không phải toàn bộ đều là kẻ ngu si.” Dương Miên Miên muốn kéo dài thời gian, “Chỉ là tôi vẫn không hiểu, tại sao anh lại làm vậy?”
Hồ Dật Lâm nở nụ cười ám muội: “Rất nhiều lạc thú, chỉ có người nào đã từng hưởng thụ qua mới hiểu.”
“Có nghĩa rằng … anh đã gϊếŧ nhiều người khác nữa?”
“A, cô bé thông minh, Dương Miên Miên! Đến tận hôm nay tôi mới phát hiện em cực kỳ thông minh, nhưng đã quá trễ.” Vừa dứt lời, hắn vung búa đánh tới.
Dương Miên Miên né được, tiếng búa nện xuống nền nhà gây tiếng vang lớn. Cô có thể tưởng tượng nhận nhát búa này cô có thể chắc chắn sọ vỡ tan, không chết cũng tổn thương não bộ.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, cô liên tục né tránh, Hồ Dật Lâm không tức giận, trái lại hắn còn đang rất hứng thú, hưởng thụ quá trình săn mồi. Trong lòng cô liên tục mắng hắn biếи ŧɦái, muốn kêu cứu. Nhưng ở cái nơi quái quỷ này, ai có thể nghe thấy đây. Hai tòa nhà lớn chỉ vài hộ gia đình.
Cô muốn vòng ra hướng cửa chạy trốn. Nhưng phát hiện cửa đã bị khóa, cô đã mất hoàn toàn cơ hội. Hồ Dật Lâm trong tay lăm lăm cây búa sắp qua đến.
“Phang” một tiếng, cánh cửa bị hõm xuống, cô nghe thấy tiếng cửa rêи ɾỉ: “Miên Miên, chạy mau, em mở cửa cho chị!”
Chạy? Nếu như cô chạy, Ôn Hinh chắc chắn sẽ chết.
Dương Miên Miên lại lần mò né tránh, không ngừng ném sách trên giá về phía hắn, chỉ mong có thể ngăn cản được bước chân của hắn, làm hiện trường trở nên hỗn loạn.
Nếu như cô chỉ có một mình, cô có thể trốn trong phòng, đem cửa khóa chặt lại hoặc trực tiếp trốn thoát. Nhưng bây giờ còn Ôn Hinh, cô thoát, Ôn Hinh lành ít dữ nhiều. Bây giờ chỉ còn cách nhắm mắt xông thẳng đọ sức với hắn, chỉ cảm thấy một giây dài như một năm trôi qua.
“Thật không tệ!” Hồ Dật Lâm nhìn cô đến bây giờ vẫn không run sợ, ngược lại dùng hết sức ném các đồ vật trong nhà tạo thành chướng ngại, so với Nghiêm Tình bò trong bồn tắm đến nỗi không dám đứng lên thì thú vị hơn nhiều.
Thợ săn ưu tú chỉ thích những con mồi thông minh như vậy, khiến bọn họ có cảm giác hưởng thụ cùng sung sướиɠ.
Hai người giằng co hơn 20 phút, Ôn Hinh đã tỉnh lại.
Cô ta chỉ là một cô nữ sinh cấp 3, nhìn cảnh tượng này chỉ biết sững sờ, ngồi chết trân một chỗ. Hồ Dật Lâm nhìn vào cô ta, đột nhiên chuyển hướng, nâng cánh tay trực tiếp nện búa xuống.
Dương Miên Miên lấy một vật trang trí hướng thẳng vào ót hắn, nện mạnh: “Chạy mau!”
Ôn Hinh sợ đến run rẩy, chỉ có thể bò lết dưới nền nhà, đừng nói là chạy, cô ta chỉ biết trốn sau chiếc sofa. Sofa liên tục gào thét: “Chạy chạy chạy! Cửa mở rồi, chạy mau!”
Nhưng làm sao Ôn Hinh có thể nghe được.
Trong lúc Dương Miên Miên cứu Ôn Hinh, Hồ Dật Lâm đã tóm được tóc của cô, kéo lôi xuống nền đất, hắn khóa chặt hai tay của cô, cúi đầu cười cười: “Biểu hiện rất tốt, nhưng đáng tiếc, vẫn bị tôi tóm được!”
Dương Miên Miên có thể cảm nhận dòng máu nóng từ trên đỉnh đầu lan dần xuống một bên mặt, cô thở hổn hển, nở nụ cười: “Anh đã hết giờ!”
“Cái gì?”
“Tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ lập tức đến đây. Bây giờ anh chỉ có hai lựa chọn, một là gϊếŧ tôi và Ôn Hinh, hai là mau chạy thoát thân.”
Cô vốn dĩ muốn kéo dài thời gian để Kinh Sở ập vào bắt tại trận, nhưng đáng tiếc không còn kịp.
Việc khẩn cấp lúc này là bảo vệ cô và Ôn Hinh, chạy được thì chạy.
Hồ Dật Lâm tức muốn nổ phổi, thả cô ra, chạy vào phòng vệ sinh tìm điện thoại di động của cô. Quả nhiên cô đã nhắn tin ra ngoài.
Tòa nhà Thiên Xa, khu 1, tầng 7b, mau cứu tôi.
Hắn đem di động cô ném xuống đất, nổi giận đùng đùng, đi ra ngoài, tát cô một bạt tai thật mạnh. Dương Miên Miên rất đau nhưng không chịu thua, đạp mạnh lên đùi hắn.
Hồ Dật Lâm biết nếu cứ giằng co thế này e rằng còn tốn nhiều thời gian, đối với hắn bây giờ từng giây từng phút rất quý báu, hắn chỉ còn cách bỏ mặc cô ở đó.
Hắn mau chóng thu dọn đồ đạc thoát ra ngoài, lúc đeo balo chuẩn bị rời khỏi, hắn nhìn thấy Dương Miên Miên một bên đầy máu ra sức kéo Ôn Hinh, mà Ôn Hinh sợ đến xụi lơ, chết trân một chỗ, kéo thế nào cũng không đi.
Hồ Dật Lâm thay đổi chủ ý, hắn nhặt chiếc cờ lê, phang mạnh vào gáy Dương Miên Miên. Trong chớp mắt cô liền ngất đi.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
- Chương 27: Động thủ