Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 147: Du ngoạn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Graycat2411

Khuya, Kinh Sở đi về phía ban công, mở cửa, cho Hải Tặc đi vào, trước đó bọn họ bận show ân ái nên nó tự tránh ra ban công, Kinh Sở còn nghĩ nó ngủ rồi, nhưng đi ra mới phát hiện nó lại cảnh giác đến vậy.

Kinh Sở duỗi tay dùng sức nhẹ xoa xoa trên đầu nó hai cái: "Vào trong ngủ đi, đừng sợ, không có gì hết, còn có tao mà."

Hải Tặc theo anh vào nhà, ở trong ổ của mình chà chà mấy cái rồi kéo nó tới mép giường, lúc này mới hài lòng nằm lên.

Dương Miên Miên dựa vào trên gối đầu, lăn qua lộn lại mãi vẫn không thể ngủ ngon, không gian đen tối, lại không nghe được gì, cảm giác bất an dâng trào, cuối cùng dứt khoát bò dậy mở đèn đầu giường.

Kinh Sở đi tới, cũng không nói lời nào, liền ôm lấy rồi hôn nhẹ lên trán: "Ngoan nào!"

Dương Miên Miên chỉ có nép bên cạnh anh mới thấy an tâm, cô bất động, rồi bỗng kéo lấy cổ anh, hôn lên cằm anh một cái, trong mắt Kinh Sở ẩn ẩn ý cười nhìn cô, ngón tay chạm lên chóp mũi: “Nghịch ngợm.”

Cô cọ cọ cổ anh, một lần nữa nằm trở về, Kinh Sở liền ôm cô, vỗ vỗ lưng dụ cô ngủ, chiêu này rất tác dụng, anh không ngừng vỗ vỗ cô, cô sẽ biết anh vẫn luôn ở đâg, sẽ không bởi vì nhìn không thấy, nghe không được mà sợ hãi, nhưng nếu anh dừng lại, anh liền theo bản năng muốn tỉnh. Kinh Sở không thể không vỗ về cô, cho đến khi cô ngủ sâu hẳn.

Hôm sau, vừa tỉnh lại cô đã thấy Kinh Sở đang dọn dẹp phòngn phòng nhỏ có chỗ tốt của phòng nhỏ, cái gì cần tìm đều dễ thấy ngay.

Cô dụi mắt, ăn vạ trong ổ chăn không chịu đứng dậy, một trận mưa thu vừa dứt, thời tiết có chút lạnh, tật xấu ham ngủ lại tái phát.

Kinh Sở thấy cô tỉnh liền đi rửa tay đi qua ôm cô, Dương Miên Miên ôm eo anh, ngước mặt, sáng sớm huyết khí phương cương, không khỏi lăn lộn thêm một lần.

Kinh Sở thử hỏi cô có định ra nước ngoài trị liệu, nhưng cô lắc đầu, không muốn đáp lại, anh thở dài, không định ép cô. Phàm là người, trải qua chuyện như vậy sẽ có giai đoạn cảm xúc bị thấp đến cực điểm, bây giờ anh chỉ cần bầu bạn bên cô là tốt rồi, nhiều lời cũng vô ích.

“Vậy em xem hôm nay thời tiết tố như vậy, chúng ta ra ngoài hẹn hò được không?"

Bọn họ rất ít kgi hẹn hò, khó có dịp cả hai người đều rảnh rỗi, mà cả hai đa phần thích ở nhà nấu cơm xem TV, ôm ôm, số lần ra ngoài hẹn hò ít đến thảm.

Dương Miên Miên vẫn hơi trầm: "Bây giờ đi chỗ nào được đây?"

"Công viên giải trí!"

Nơi này trước nay cô chỉ nghe nói, chưa từng đi qua, lòng cô có chút động: "Đi công viên sao..."

"Đi nào!" Kinh Sở nhanh chóng lấy ra áo khoác cho cô, cầm lược gỗ giúp cô chải đầu, "Cho em ăn kem."

Nhưng bây giờ đến kem cũng không thể dụ nổi cô, vẫn là Hải Tặc đứng ở cửa cắn mũ lưỡi trai của cô tới đặt bên chân, ý bảo cô ra ngoài chơi.

“Chúng ta mang Hải Tặc đi nữa, có phải lâu rồi em chưa dẫn nó đi dạo đúng không?”

Dương Miên Miên bị thuyết phục, anh kéo tay cô đến công viên, Hải Tặc gắt gao đi bên cạnh như cận vệ. Họ cùng ngồi xe bay, thuyền hải tặc, xoay tròn trên vòng quay ngựa gỗ, và ăn một chiếc kem ốc quế to bự.

Bên cạnh có người kéo bông gòn, còn có thể từ đường tạp thành một đóa hoa năm cánh. Cô xé một cánh hoa cho Hải Tặc, hiển nhiên nó không thích mấy thứ ngọt ngọt như này nhưng nếu không nhận có phải cô sẽ buồn không....Hải Tặc suy nghĩ chốc lát, nó dùng móng vuốt xé kẹo, lát sau, người ta thấy phản chiếu trên mặt nước hồ là chú chó bị kéo dính lên mặt không biết cách kéo ra, theo bản năng liếʍ liếʍ mấy cá rồi điên cuồng chơi đùa.

Sau đó Hải Tặc đầy bình tĩnh quay lại bên cạnh Dương Miên Miên.

Kinh Sở chụp cho Dương Miên Miên bức ảnh, cô ghé mặt lại xem, nhịn không được nói: "Đây là bức ảnh đẹp nhất của em!"

Kinh Sở nắm chặt lấy tay cô, thầm nghĩ lần này đưa cô ra ngoài chơi thật là quyết định đúng đắn, xe bay được đẩy lên trời cao cùng những tiếng thét chói tai có thể làm người ta tạm thời buông lỏng, quên đi phiền não.

Chơi một hơi đến hơn 5 giờ nhiều, đúng lúc đến giờ cơm, gần đó lại có một tiệm lẩu không tồi, lúc đi ngang qua Dương Miên Miên nói muốn vào ăn, trời lạnh ngồi ăn lẩu rất hợp, chưa tới 6 giờ, nhưng trong tiệm đã khá đông người.

Từ phía sau, đồ ân lần lượt được bưng lên, Dương Miên Miên cảm thấy cực kỳ an tĩnh, so với trước kia vừa bước vào đã phải tiếp nhận lượng lớn thông tin hoàn toàn khác biệt, hiện tại công tác lưu trữ của thư viện đã giảm bớt phân nửa, không dưới một lần Dương Tiểu Dương nói "Nhàn đến uể oải", phải biết rằng, đầu óc là càng dùng nhiều càng phát triển, ít dùng bao nhiêu sẽ ngốc đi bấy nhiêu.

Vì dời lực chú ý, cô đành phải vừa nỗ lực ăn, vừa lướt Weibo, vì quá tập trung nên khi Kinh Sở rời đi cô hoàn toàn không biết.

Đợi đến khi cô bừng tỉnh, người trong tiệm đã loạn thành một đống, có người phục vụ cầm cái tô trống không chửi ầm lên, gần đó lại có cô gái vừa khóc vừa náo, quây quanh họ là một vòng người, có đứa nhóc bị dọa đến độ khóc to.

“Là cô ta thái độ không tốt trước, giả bộ cái X nhà cô, đến lúc này còn giả bộ!"

Tay áo Kinh Sở ướt đẫm, trên mặt đất cũng toàn nước, còn có hơi nóng bốc lên, Dương Miên Miên tức khắc bật dậy sửng số, đẩy bàn đi đến cạnh anh: "Anh làm sao vậy?" Hải Tặc vốn đang nằm dựa vào bàn xem náo nhiệt cũng đi theo, đôi mắt nhìn khắp xung quanh phán đoán xem liệu đám người này có thể nguy hiểm đến cô chủ hay không.

“Không sao.” Anh thấp giọng an ủi cô, tuy rằng nước sôi hất lên tay anh nhưng vù phản ứng nhanh nên đa số đều đổ trên mặt đất, người bên cạnh chỉ bị bắn phải một ít nhưng như vậy cũng đủ đau, cô gái kia khóc lớn như vậy đều bởi vì xót.

Cái người phục vụ kia vẫn đầy hùng hồn đầy lý lẽ chửi mắng, cô gái kia nhịn không nổi, hét to: "Anh có phải bị điên rồi đúng không, tôi muốn báo án!"

“Mày có ngon nói thêm câu nữa thử xem.” Phục vụ nói xong liền sấn tới muốn đánh cô gái bị Kinh Sở kéo lại quật hai tay về phía sau áp chế, vừa khéo, mặt hắn ta vừa lúc gần nồi lẩu bên cạnh, nóng làm người ta đổ mồ hôi.

“Làm gì thế, thả tôi ra tôi muốn báo cảnh sát!" Phục vụ có chút túng quẫn, hắn ta đường đường là đàn ông sức lực tràn trề lại bị người ta chế ngự chút lực phản kháng cũng không có.

Kinh Sở nhàn nhạt nói: “Báo cảnh sát cái gì, bây giờ tôi sẽ bắt anh vì tội cố ý gây thương tích cho người khác."

Người vây xem sớm cũng báo nguy, cảnh sát sau đó tới mang người phục vụ đi, Dương Miên Miên hoàn toàn không quan tâm tên phục vụ kia bị bắt đi vì lý do gì, cô kéo tay áo Kinh Sởn quả nhiên anh bị phỏng rồi.

“Không sao hết, Miên Miên, anh không đau." Anh duỗi tay xoa đầu cô, còn tay kia đặt dưới vòi nước lạnh, mắt cô đỏ hoe: "Đi bệnh viện thôi, vết thương này nghiêm trọng lắm.”

Tới bệnh viện, khám, lấy thuốc, bôi thuốc cả quá trình Dương Miên Miên hoàn toàn không nói một chữ nào, sắc mặt tối sầm, Dương Tiểu Dương gần đây biến thân lảm nhảm, xem như lầm bầm lầu bầu giải sầu tịch mịch: “Lúc trước từng nói sau này bảo vệ anh ấy, rốt cuộc lầm nào cũng là anh ta bảo vệ cô thôi ╮(╯▽╰)╭”

“Đừng nói nữa.”

“Không khám bác sĩ, cô ngồi đấy chờ nó tự khỏi à? Hay cô sớm chuẩn bin cả đời làm kẻ điếc?”

“Mi thật phiền phức.”

“Kỳ thật làm kẻ điếc cũng không có gì không tốt, Kinh Sở dù sao cũng sẽ luôn thích cô đúng không, chắc vậy nhỉ? Không chừng sau này khi ra ngoài chơi, người ta sẽ nói, cô gái này thật xinh đẹp nhưng tiếc thay lại là người điếc!"

“Ta không phải điếc!”

“Thì có nghe thấy gì đâu!"

“Đừng cho là ta không biết ngươi ở dùng phép khích tướng.”

“Mặc kệ là mèo đen hay mèo trắng, có thể trảo lão thử đều là mèo tốt!"

Dương Miên Miên quyết định cự tuyệt giao lưu cùng nó, cô biết thật ra đây là chính cô tự khuyên mình không nên tùy hứng như vậy, phải khám bệnh thật tốt, lý trí hoàn toàn sáng suốt biết thế nào là đúng, nhưng lại nhịn không được nó ra lời như vậy, cảm xúc chán ngán thất vọng dâng trào, không cách nào cứu vãn.

Trên đường về nhà, Kinh Sở luôn cố gắng nó chuyện với cô, nhưng cô cúi đầu suốt, bộ dáng như thể không thèm quan tâm anh nữa, làm anh buồn cười nhưng phải gắng nhịn.

Dương Miên Miên nghe không thấy, không biết anh có ý định nói chuyện hay không, lại ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang nghiêm túc lái xe, cô lại ủ rũ cúi đầu.

Tình trạng, anh không nói tôi không nói này cứ kéo dài liên tục tới khi ngủ, cô tránh ở trong chăn chỉ để lộ đôi mắt nhìn anh, Kinh Sở sau khi rửa mặt đi ra thấy cô dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, anh làm bộ như không phát hiện, kết quả mới vừa nằm lên giường, Dương Miên Miên liền ngồi lên, từ trên người anh bò qua như muốn ra ngoài, nhưng giữa đường như nhớ ra gì đó, dứt khoát ngồi trên người anh, hai tay khoanh lại, nhìn anh từ trên cao.

“Làm sao vậy?” Anh điểm điểm môi cô, “Quải chai dầu.”

Dương Miên Miên cân nhắc một chút, cảm thấy xem khẩu hình miệng không thể đoán ra anh định nói gì nên cắt đành ngang: "Anh biết mà, em không thể nghe thấy nên bây giờ em nói anh nghe là được!"

Kinh Sở phối hợp gật gật đầu.

“Em quyết định.” Cô nhấp miệng nói, “Chúng ta vẫn nên đến bác sĩ.”

Cả đời làm kẻ điếc, cô sao có thể cam tâm?

Cho dù có một chút ít hy vọng, cô cũng không muốn từ bỏ.

Kinh Sở kéo tay cô: “Chúng ta sẽ đi." Vuốt tóc cô, “Nhất định sẽ tốt.”

Dương Miên Miên: “……” Hoàn toàn xem không hiểu anh đang nói cái gì, vẫn là nên ngủ đi.

Cô bò qua nằm yên, thay đổi vị trí sẽ không đυ.ng đến cánh tay bị thương của anh, đương nhiên, cánh tay lành lặn kia vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức năng gối đầu của cô.

Nhắm mắt nhưng mãi vẫn không buồn ngủ, Dương Miên Miên trở mình hai cái, tiến đến gần tai anh nói: "Em nói anh nghe này, vì muốn mỗi ngày anh dùng âm thanh tô thực tô của mình nói chuyện với em, nên em không thể cả đời không thể nghe như vậy được."

Kinh Sở chỉ cảm thấy trái tim bị người ta hung hăng đập nhẹ, anh trở tay ôm chầm cô, khẽ cắn vành tai cô, Dương Miên Miên liền cười: “Ngứa.”

Anh ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi khí, âm ấm lại hơi ngứa, làm gương mặt cô tức khắc nóng ran, nhưng lại không thể né, lại xoay người dựa vào lòng ngực anh, ngoan ngoãn cọ cọ, đôi mắt sáng trong đêm tối tựa như vì sao.

Kinh Sở xoa nhẹ lỗ tai cô: “Thật ngoan.”

Qua một hồi lâu, Dương Miên Miên mới đột nhiên phản ứng lại, đại khái ý anh chính là không cần chờ đến lúc cô có thể nghe thấy, anh cũng có thể tô thực tô như vậy o(# ̄▽ ̄#)o
« Chương TrướcChương Tiếp »