Edit: Graycat2411 Wie: có bạn mới nói thương mình nên mình bị "ủn mông" đi edit! ------------- Kinh Sở nghĩ nghĩ, tìm mấy từ hợp thời bây giờ: “Dị năng? Bàn tay vàng? Hay là em có Mao Sơn đạo thuật gì đó?”
“…… Anh thật bắt kịp thời đại!” Dương Miên Miên kinh ngạc, “Em còn tưởng rằng anh sẽ nói là siêu năng lực!”
Kinh Sở thở dài: “Lúc trước có cậu thanh niên ở trên mạng đăng bài nói về sự kiện cương thi đả thương người khiến nhân dân khủng hoảng, tra ra mới biết, tên thanh niên ấy nói cậu ta là truyền nhân của Mao Sơn đạo thuật gì đó, sau đó bọn anh mới phát hiện trong máy tính của cậu ta toàn mấy cái phim điện ảnh với tiểu thuyết, cái gì mà trọng sinh trở về có bàn tay vàng, rồi tự mang hệ thống tu chân.”
“Phốc ha ha ha!” Dương Miên Miên bị chọc cười, “Thật buồn cười……
Ngạch……” Cô lại nhớ tới năng lực của cô, cảm thấy nếu nói là siêu năng lực không bằng nói là tâm thần phân liệt thì đúng hơn.
Kinh Sở bình tĩnh nhìn cô: “Em còn muốn nói gì nữa không?”
“Em…… ừm……” Đều nói đến đây rồi, nếu không nói nữa thì chẳng biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể nói ra, Dương Miên Miên nhắm mắt, bằng bất cứ giá nào, phải nói!
“Chúng nó đều là có thể nói chuyện.” Cô chỉ vào giường, TV, đèn tường, ngay từ đầu còn chỉ từng cái một, sau lại vung tay chỉ loạn xạ một hơi, "Anh có tin không, có cảm thấy em giống kẻ bị tâm thần phân liệt không, em nghe nói người có IQ cao đều dễ bị, nhưng em không nằm trong số đó đâu, thật!”
Cô trước nay chưa từng nói môth mạch nhiều thứ như vậy, cứ nói cứ nói mãi, bởi cô sợ chỉ cần dừng lại một chút, nói thiếu đi một chữ anh liền khiến anh sợ hãi cô.
Đến cuối cùng đến lời nói hết thảy đều trở nên lộn xộn: “Em thấy anh sẽ không dễ dàng tin có loại chuyện này xảy ra, em còn cảm thấy bây giờ có thể em đã mắc chứng vọng tưởng tâm thần phân liệt, anh không tin cũng rất bình thường....…”
Kinh Sở nắm tay đặt ở bên miệng ho nhẹ một tiếng: “Nói xong rồi?”
“Xong rồi.”
“Em hôm nay đã uống sữa chưa, thuốc chắc cũng chưa uống nhỉ?"
Dương Miên Miên: “……” Cô bịch một phát đứng thẳng lên giường, từ trên cao nhìn xuống nhìn anh, “Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc, không được lảng đi! À, không! Chúng ta đang cãu nhau! Anh đứng đắn chút đi!”
“Nhưng em nói rồi mà?”
“Ai, không giống! Em đã lấy một dũng khí rất lớn mới dám nói ra với anh đó, sao phản ứng của anh hay ho thế?” Cô tức giận, khoanh hai tay ngang ngực ngồi bẹp xuống, nhìn chằm chằm vào anh, bất tri bất giác cả cơ thể thả lỏng.
Kinh Sở cũng không nghĩ ra chính anh vừa rồi có gây ra phản ứng gì đặc biệt không, lúc mới nghe cô kể thật sự rất kinh ngạc nhưng theo dòng diễn biến, cảm xúc còn đọng lại duy nhất chỉ là "Hóa ra là như vậy", câu hỏi luôn tâm niệm trong nháy mắt thấy được đáp án, chờ mây tan lại thấy trăng sáng, chính là tâm tình đã rõ ràng hết thảy.
Anh quả thật không phản ứng thái quá gì, nhưng Dương Miên Miên giống như có vẻ khẩn trương, anh nghĩ nghĩ, rồi làm ra một biểu tình đầy khϊếp sợ: "Tiểu Dương, em cực kỳ đặc biệt!"
TV: “…… Ha ha ha ha ha ha! Hình như đây là lời thoại của vị tổng tài bá đạo trong bộ phim mới nãy nè!”
Giường: “Tôi đã vì Miên Miên mà tan nát cõi lòng! Thẳng thắn một lần sao mà khó ghê!"
Gối đầu: “Đấy, tôi nói rồi, lải nhải dài dòng có ích gì đâu, ngủ qua một giấc cái gì cũng tốt!”
Đèn tường: “Theo tôi thấy thì Miên Miên thật sự muốn người ta nghiêm túc à?”
Dương Miên Miên thẹn quá hóa giận: “Câm miệng câm miệng các em câm hết cho chị ngay!”
TV: “╮(╯▽╰)╭ lại đến rồi đấy, cô ấy bây giờ chả cần cố kỵ ai nữa rồi!”
Giường: “Nhưng là thoạt nhìn vẫn giống chị ấy tự mình lầm bầm lầu bầu, có khác gì bệnh nhân tâm thần!”
Dương Miên Miên: “……” Cô nhảu khỏi giường, chân trần dậm dậm trên nền gạch, tức phát điên rồi: "Các em, một đám các em dám khi dễ chị! Chị nhất định phải về nhà!”
Chỉ có mấy đồng bọn nhỏ nhà cô mới có lương tâm, không trêu chọc cô mà thôi.
Kinh Sở nhìn thấy Dương Miên Miên một thân một mình ở nơi đó bày ra bộ dạng tự quyết định thậm chí phát giận, không thể nói không cảm thấy quỷ dị nhưng vẫn thấy buồn cười hơn, anh xem cô phát hỏa trong chốc lát liền đem đề tài vừa nãy nói tiếp: "Em uống sữa chưa, thuốc uống chưa?"
“Không ăn! Không uống!” Cô khó thở, “Các người đều khi dễ em, em không ăn, em phải về nhà!”
Kinh Sở đem cô ôm trở về: “Nơi này chính là nhà em, không giận nữa, ngoan, vậy đi ngủ.”
“Chúng nó một đám đều cười nhạo em kìa!” Dương Miên Miên ủy khuất muốn chết, “Anh không biết đâu, chúng nó tụ thành đám cười nhạo em!”, cô lại kể khổ một hồi mới phát hiện một chuyện: "Anh có phải không tin những gì em nói đúng không?"
Kinh Sở thẳng thắn thành khẩn nói: “Tuy rằng thực sự không thể tưởng tượng ra, nhưng không có gì là không thể tin tưởng, thế giới to lớn việc lạ gì cũng có.”
“Thật sao?”
“Thật.” Anh là thật sự tin như vậy, bởi từ rất lâu trước kia anh cũng từng tự mình suy đoán, bên cô lâu rồi, một đống đáp án cứ tự động loại bỏ dần, vậy chỉ còn sót lại mấy thứ không khoa học.
Biết trước tương lai, thông linh, pháp thuật……
Kỳ thật cũng không mấy sai biệt, nếu không phải có suy đoán như vậy, khi đó anh cũng không tưởng lầm rằng hồn phách cô trở về, bởi vì sớm đã chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng không khó tiếp thu.
Úc, năng lực này có chút đặc biệt, anh cũng không thể nghĩ ra, nhưng thôi, dù sao cũng như thế rồi.
Dương Miên Miên lần đầu tiên cùng người khác chia sẻ bí mật này, cảm thấy có hơi hưng phấn, đột nhiên gấp gáp muốn nói hết: “Lúc em còn nhỏ xíu đã nghe thấy, lúc ấy mẹ em vừa mất, ba em cùng người đàn bà khác thông đồng không thèm quay về nhà. Sau đó có một ngày khuya lắm rồi, em nằm trên giường chờ ông về nhà, cứ chờ chờ mãi, bên ngoài tối đen, có tên say rượu cứ đá vào cửa nhà em, em sợ lắm, em nghĩ lúc ấy phải chi có người bên cạnh thì tốt rồi, và ngay lúc đó, em nghe thấy tiếng cửa nói rằng: "Miên Miên không sợ nha, tôi không cho hắn ta vào đâu"...Chúng nó đối với em đặc biệt đặc biệt tốt, có chúng nó em sẽ không phải sợ khi ngủ một mình, chúng nó giúp em tìm được sổ tiết kiệm với giấy tờ nhà đất, em nhờ vậy mới có thể đem hai con người kia đuổi ra khỏi nhà."
Kinh Sở nghe xong nguyên do này, đáy lòng bỗng nhói lên từng cơn, đây là một loại năng lực nhìn có vẻ lợi hại khốc huyễn nhưng lại rất tịch mịch, một người phải trải qua cô đơn đến đây mới có thể nói chuyện với đồ vật chứ?
Mà đã nhiều năm trôi qua như vậy, cô chỉ có thể làm bạn với chúng, đây lại là một chuyện đau thương nhường nào?