Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt

Chương 132: Hồ Thi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Graycat2411

Bạch Hương Tuyết tới vội vàng, rời đi cũng mau chóng. Dừng chân ở Nam thành chỉ vài ngày, lại đi đến bên kia đại dương, lần này là đến thăm một người chị Victor.

Dương Miên Miên hậu tri hậu giác: “Tức là hai người ấy đang chuẩn bị kết hôn sao?”

“Hẳn là vậy.” Kinh Sở sau khi cẩn thận điều tra chi tiết về Victor, đã cam chịu với lựa chọn của Bạch Hương Tuyết, vì vậy bà đã rời đi trong vui vẻ.

Có lẽ sau lần gặp mặt này, chính là hôn lễ của bà cùng Victor rồi.

Sau khi Bạch Hương Tuyết rời khỏi, cuộc sống sinh hoạt của Dương Miên Miên lần nữa quay về như bình thường, thậm chí có phần bận rộn hơn. Giáo sư Tôn gọi cô đến phòng thí nghiệm hỗ trợ, mãi đến tận khuya mới về là chuyện thường tình.

Các học sinh khác đều phải ở lại trong ký túc, tối đến có bảo an đi tuần, vấn đề an toàn được đảm bảo hơn Miên Miên, giáo sư Tôn cũng suy xét đến việc này, ông cũng đã nói để cô về sớm trước nhưng Dương Miên Miên lại cự tuyệt.

Tuy rằng điều cô hiện tại có thể làm trên cơ bản chính là điều đơn giản nhất, cùng lắm chính là điền số liệu thực nghiệm hay điền vào bảng biểu.

“Rất nhàm chán.” Dương Miên Miên tự đánh giá việc cô đang làm, rồi lại nói thêm: "Nhưng lại khá vui vẻ."

Vui vẻ là vì cô đã quen được khá nhiều "bạn nhỏ", những dụng cụ ở phòng thí nghiệm đều mắc tiền, và bọn chúng trời sinh tự mang tri thức, cô hay vừa chỉnh sửa số liệu vừa nghe chúng giảng bài.

Đáng tiếc, lạc thú này ngoài cô ra không ai có thể hiểu.

Kinh Sở cũng không cố chấp tìm hiểu mâu thuẫn cô tự tạo ra, chỉ nói: "Tối hôm nay anh có chút việc cần xử lý, em ở phòng thí nghiệm chờ anh, không được tự về nhà, biết chưa?"

“Em thật sự có thể tự mình về nhà.” Dương Miên Miên vô lực lặp lại mưu đồ thuyết phục anh.

Kinh Sở trực tiếp làm lơ những lời này: “Mang em đi ăn khuya.”

“Vậy đến đón em sớm chút nha, moah moah (づ ̄3 ̄)づ”

Di động: “Dương Miên Miên, chị nhặt nhanh chút tiết tháo vương vãi kia đi, mất mặt quá chừng, OK?"

“Ở cùng anh ấy không màng mặt mũi.” Dương Miên Miên vui rạo rực cất di động, về phòng thí nghiệm tiếp tục làm thực nghiệm.

Cô nhỏ tuổi nhất, còn chưa chính thức bái sue đã có thể vào phòng thí nghiệm của giáo sư Tôn, chứng tỏ ông ấy pháp ngoại khai ân coi trọng cô, nhưng cũng chỉ như vậy, làm sao có thể trong phòng thí nghiệm này lâu dài, chỉ có thể so bản lĩnh.

Có thể giống như học trưởng kia, chạy khắp nơi lấy lòng, l cũng có thể giống Dương Miên Miên tùy tâm sở dục như vậy không lấy lòng bất kỳ kẻ nào.

Đương nhiên, dạng người sau kết quả chính là tối nào cũng bị bắt ở lại chép số liệu. ╮(╯▽╰)╭

“Lại là chị bị lưu lại à, đáng thương quá đi.” Đèn treo bắt đầu than thở, "Bọn họ khi dễ chị mà chị cũng không biết nói một câu."

Dương Miên Miên bình tĩnh: “Phiền, sao phải vì những việc này mà động não nói chuyện, họ thích nghĩ thế nào thì nghĩ như vậy, không phải họ thích so đo sao, lại thích cô tập, xa lánh chị... dù gì mấy việc này từ nhỏ đến lớn chị đây cũng trải qua nhiều rồi.”

Trước kia gặp phải, nhiều nhất trong lòng có chút không thoải mái, nhưng hiện tại đã có Kinh Sở, những người cặn bã râu ria đó đều không đáng lưu lại trong lòng xíu nào.

Cửa sổ đột nhiên nói: “Bên ngoài trời mưa rồi.”

“Chị có mang dù.”

Dương Miên Miên ngồi ở trước máy tính bắt đầu ghi lại kết quả thực nghiệm, phòng thí nghiệm thật rộng, chỉ còn sót lại ánh sáng trên máy tính cô đang dùng. Bên ngoài, từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, tạt vào cửa kính trong suốt ồn ào, khắp trường, bóng đêm an tĩnh bao phủ, chỉ thấy xa xa, vài bóng đèn đường mơ hồ.

Phòng thí nghiệm cũng yên tĩnh rồi, đám " tiểu đồng bọn" nói mãi cũng thấy mệt, nghỉ nói. Trong khoảnh khắc chỉ còn sót lại tiéng gõ bàn phím lách tách.

Bất tri bất giác, kim đồng hồ đã điểm 10 giờ, mà từ lúc 9 giờ thư viện cùng phòng tự học đã đóng cửa, 10 giờ ký túc xá chung có gác cổng, học sinh muốn ôn tập qua đem có thể đến phòng tự học trong ký túc, nhưng không ai lại giữa đêm chạy đến mở ra.

Nghe nói vì hai năm trước đây, có nữ sinh bị xâm hại trong căn phòng ấy nên quy định mới sửa đổi.

Nhưng vào lúc này, có tiếng bước chân từ hành lang kia truyền đến, Dương Miên Miên dừng động tác gõ phím, nhướng nhướng chân mày: “Là ai?”

Một lát sau, tường nói: “Là hai bảo vệ của trường học.”

Dương Miên Miên yên tâm, một lát sau cửa phòng thí nghiệm bị người gõ vào vang vang, bảo vệ mở cửa ra tiến vào thấy cô vẫn còn đây: “Bạn nhỏ à, tan học thôi.”

“Lập tức đi ngay đây ạ.” Dương Miên Miên nói là nói như vậy, nhưng căn bản không có ý định tắt máy rời đi.

Bảo an nói: “11 giờ chúng tôi sẽ khóa cửa”, rồi đi mất.

Khóa cửa cũng không có gì ghê gớm, dù sao thì "chúng" cũng tự mở cho cô ra thôi, nhưng bảo vệ vừa đi khỏi 2 phút, Kinh Sở đã gọi điện, nói anh tới rồi.

Dương Miên Miên tắt máy, rời khỏi phòng, vừa uống dưới lầu đã thấy Kinh Sở đang che dù đứng chờ cô, cô gộp hai bậc thang bước 1 lần, như thể muốn chạy nhanh xong đâm sầm vào ngực anh vậy.

Kinh Sở một tay ôm cô, một tay cầm dù, nhìn khu phòng tối om, lòng đầy lo lắng: "Trễ vậy rồi, chỉ còn mỗi em ở đây?"

“Em không sợ.” Cô có mang theo dù, nhưng không nghĩ sẽ dùng nó, gắt gao đứng sát anh.

Kinh Sở ôm bả vai cô: “Xe anh đậu bên ngoài, không thể mang vào được.”

“Nghe nói là bởi vì trước kia thường xuyên có mấy kẻ ra vẻ có tiền, lái siêu xe vào đây phô diễn tán gái làm hiệu trưởng nội giận ban điều cấm, trong trường chỉ có thể dùng xe đạp, còn xe thì chỉ có của các giáo sư thôi.”

Kinh Sở gật đầu: “Khá tốt, an toàn là quan trọng nhất.”

Dưới màn mưa to, vườn trường càng thêm an tĩnh, Dương Miên Miên cùng anh che chung chiếc dù, ríu rít nói về từng chuyện nhỏ xíu xiu trong trường.

Lúc đi ngang qua cầu, cô nói: "Nơi này nghe đồn là cầu tình nhân đó, hình như được xây dựng từ thời Pháp, nếu có thể cùng người yêu hôn môi trên cầu, sẽ vĩnh viễn không rời. Em sau khi nghe được đã đi điều tra rồi, chỉ là gạt người ta à; chẳng qua là tùy tiện xây nên, người ta tạo lời đồn bậy thôi.”

Kinh Sở nghe được buồn cười, thật sự không biết cô đã tâm tình như thế nào lúc đi điều tra, lúc này, hai người vừa lúc đi đến giữa cầu, anh liền cúi đầu hỏi: "Vậy em có muốn thử không?”

Vừa dứt lời, Dương Miên Miên liền nhón chân "mổ" lên môi anh một cái, còn nghiêm trang giải thích: “Loại chuyện này thà tin là có vẫn hơn.”

Kinh Sở cũng sát có chuyện lạ, trả lời: “Đúng vậy, cho nên em phải nghiêm túc một chút, đó không gọi hôn môi.” Nói xong, anh cúi người hôn lên đôi môi cô.

Mưa to như trút, ô che chậm rì rì mà cảm khái: “Đây đúng là người trẻ tuổi mà, mưa lớn như này vẫn có thể show ân ái, chậ chậc chậc.”

Hạt mưa bùm bùm đánh vào trên người nó, nó tuy rằng ngoài miệng mắng người, lại tận lực giãn ra thân thể, thay bọn họ che đi mưa bên ngoài.

Dương Miên Miên nhắm mắt, bị anh hôn đến mơ hồ bủn rủn, Kinh Sở bỗng dừng lại, anh ngẩng đầu, hướng về phía một phương hướng, hơi hơi nhíu nhíu mày.

“Làm sao vậy?

“Không có gì, đi thôi, đã khuya rồi.” Kinh Sở lôi kéo tay cô rời đi, Dương Miên Miên lại hướng về phía anh vừa mới nhìn, nhìn qua: "Ban nãu ở đó có người à?"

Những lời này là hỏi Kinh Sở, cũng là đang hỏi cầu.

Kinh Sở đáp: “Anh không thấy rõ, có thể là đi ngang qua thôi.”

Chiếc cầu cũng không để ý: “Có lẽ là đi ngang qua đó, luôn có người khuya khoắt không về ký túc xá mà ở bên ngoài lêu lổng.”

Nếu bọn họ đều như vậy nói, Dương Miên Miên cũng liền thuận lý thành chương đem chuyện này vứt ra sau đầu.

Hôm sau, 6 giờ sáng, Kinh Sở vừa mới rời giường giặt quần áo, ngày hôm qua trở về quá muộn, chưa kịp thu thập, chỉ có thể mới sáng sớm đã lo giặt giũ.

Quần chíp nhỏ thuần trắng cảm khái: “Miên Miên có Kinh Sở chẳng khác nào có đầu bếp, tài xế, máy giặt, gối đầu, túi chườm nóng…… Queo, đảm nhận quá nhiều chức luôn.”

Quần Kinh Sở liền ở bên cạnh tiếp lời: “Chủ yếu là mi chưa bị Miên Miên giặt đúng không?”

Quần chíp trắng: “Ta là không ngại bị Kinh Sở giặt đó, siêu nhẹ nhàng, dù cho là cởi ta hay giặt ta ╮(╯▽╰)╭”

Chúng nó tự đắm chìm trong nắng sớm nói chuyện phiếm, một trận tiếng chuông lại ngắt ngang lời chúng nó nói, di động Kinh Sở di động ở nơi đó gân cổ lên kêu: “Có điện thoại, Liễu Ngọc gọi, 99% lại có vụ án mới.”

Kinh Sở vừa nhận cuộc gọi, Liễu Ngọc bên kia kiền nói một mạch: “Đội trưởng, trong hồ ở đại học Nam thành phát hiện một thi thể nữ."

Kinh Sở sửng sốt, sau đó hạ giọng: “Tôi lập tức tới ngay.”

Lúc anh chạy tới đại học Nam thành, hiện trường đã bị vây quanh, có không ít học sinh ở ngoài đường cảnh giới chỉ chỉ trỏ trỏ, thi thể đã bị nâng đi, bọn họ cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thời điểm Kinh Sở tới nghe thấy bọn họ sột sột soạt soạt ở nhỏ giọng nghị luận: “Có phải lại có người chết đuôi đúng không?”.

“Một đám nhóc vô tri.” Vệ Hàn đứng cạnh Liễu Ngọc cảm khái, “Đây rõ ràng chính là mưu sát, nhưng mà tôi nói này, trường đại học này có phải do phong thủy không được tốt, mới không bao lâu lại có người chết.”

Liễu Ngọc bỗng cảm thấy sởn tóc gáy: “Tôi nói, anh có chú ý tới một điều, bộ đồ mà cô gái kia mặc là màu đỏ.”

“Làm sao, cô còn tin chuyện hồng y quỷ nữ lấy mạng người?” Vệ Hàn cởi bao tay plastic ra, biểu cảm vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, "Không được đâu bạn nhỏ à, chúng ta phải tin tưởng vào khoa học mới được.”

Liễu Ngọc mắng hắn một câu: “Phi, quần áo đỏ, anh chẳng lẽ không nghĩ tới sự kiện trước đó?”

Vệ Hàn thu lại vẻ tươi cười: "Ý cô là... đồ tể đêm mưa?” Hắn hơi suy tư trong chốc lát, lắc đầu phủ nhận, “Tôi cảm thấy không giống, khả năng là vô tình mặc đồ đỏ mà thôi, cô nghĩ nhièu rồi.”

Liễu Ngọc cẩn thận tưởng tượng, Chu Đại Chí đã bị bắt được, khẳng định là do chính cô suy nghĩ nhiều quá: “Cũng đúng.”

“Mặc đồ đỏ sao? Nguyên nhân cái chết là cái gì?” Kinh Sở vừa mới đi qua cầu tình nhân kia, vừa về đã nghe được manh mối quan trọng như vậy.

Liễu Ngọc dọa nhảy dựng: “Đội trưởng anh tới nhanh vậy, không kẹt xe sao?” Hỏi xong mới nhớ tới, có thể tới nhanh hẳn là do đêm qua ở lại nhà Dương Miên Miên rồi, chậc chậc chậc, nhanh như vậy cũng đã ở chung, thật khó lường.

“Nguyên nhân cái chết?” Kinh Sở lời ít ý nhiều, không để ý đến Liễu Ngọc trêu chọc.

Vệ Hàn cũng thu liễm biểu tình vui cười: “Không thể hô hấp, hung khí là thứ tương tự dây thừng."

Hít thở không thông…… Hồng y……?

Kinh Sở đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Dương Miên Miên cũng mặc một cái váy đỏ, là chiếc váy mới mua lần đi ăn cơm cùng Bạch Hương Tuyết và Victor.

“Thời gian tử vong?”

" 10 giờ đến 12 giờ đêm qua.”

Kinh Sở trong lòng lộp bộp một chút, thời gian này, không phải vừa lúc là anh cùng Dương Miên Miên rời đi sao?

---------

Wie: Hồng đỏ như nhau nhé~
« Chương TrướcChương Tiếp »