- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
- Chương 112-1: Cổ thành Liệt Lâu
Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
Chương 112-1: Cổ thành Liệt Lâu
Thời gian thấm thoát trôi, Sở Thanh Thanh đã mất được mười năm, sau ngần ấy thời gian Kinh Tần trước sau chưa từng quên cô, thời niên thiếu Kinh Sở hoàn toàn không thể hiểu nổi cha mình, Bạch Hương Tuyết mỗi lần thất tình đều đau đớn muốn chết, nhưng chỉ qua mấy tháng lại có thể tràn ngập nhiệt tình tìm tình yêu mới.
Kinh Tần từng nói: “A Tuyết so với ta có dũng khí hơn nhiều.”
Lúc này đây, Bạch Hương Tuyết mời ông đến trang trại rượu nước Pháp nghỉ phép, không đến một tháng lại lần nữa lâm vào bể tình.
Kinh Tần cùng Kinh Sở nói như vầy: “Người này rất đáng tin cậy, hắn là lão bằng hữu nhiều năm của ta, thực vật học gia, trước đây vẫn luôn ở rừng rậm Amazon nghiên cứu, bởi vì luôn ru rú trong nhà, nên vẫn chưa thành gia lập thấp, lần này hắn tới nơi này cùng ta nghiên cứu cách gieo trồng nho, tên ấy vừa thấy mặt ta cùng A Tuyết liền cùng chúng ta nói về yêu cầu thổ nhưỡng của cây nho, khí hậu, lịch sử...., sau đó lại nghe nói bà ấy là vợ trước của ta, quanh co lòng vòng cuối cùng cũng lại đây hỏi ta có để cho cậu ấy theo theo đuổi A Tuyết hay không.”
Ông nói tới đây khó nén ý cười: “Hai ngày này mỗi ngày cậu ấy cùng mẹ con đều đi ra ngoài hái nho, làm tiêu bản, rồi lại cho Bạch Hương Tuyết xem lá cây cổ thụ trước kia bắt được, gần đây nhất cậu ta còn tìm ra hạt giống của một loại sen cổ, mong muốn là tạo ra loại sen mới rồi cầu hôn mẹ con.”
Kinh Sở nghe đến đó cũng không kìm được mỉm cười: “Phải không, mẹ con nhất định thực vui vẻ.”
“Bà ấy rất khoái nhạc, cũng rất hạnh phúc.”
“Không cần nói cho nàng.”
“Được.”
Kinh Sở gác điện thoại mới phát hiện bên ngoài đã đen tối một mảng, anh đã ngồi lâu như vậy, lại không cảm thấy khát nước hay đói bụng, trước kia có người từng nói cái xác không hồn hóa ra lại là sự thật, thân thể này giống như đã không phải là chính anh, không bao giờ muốn yêu quý hay bảo vệ nữa rồi.
Kinh Sở từ quầy rượu cầm ra một chai vang đỏ, anh nhớ rõ lần đó Dương Miên Miên uống say, hai người nương rượu hưng thành sự, lúc sau anh "lừa" cô uống thêm một chút, uống đến lúc say chuếnh choáng cô thật ngoan, kêu cô lại đây liền lại, gò má đỏ ửng, người mềm như bông, chỉ có đôi mắt yêu kiều như muốn đoạt mệnh.
Tay anh run lên, nửa ly rượu vang đỏ bị đổ ra ngoài, anh vẫn không phát giác.
Từ nay về sau, những hồi ức kia đều sẽ trở thành một cây đao, một tấc lại một tấc xuyên tim xẻo cốt, nhớ đến một lần liền đau một lần, nhưng lại không thể quên đi.
Anh không nhớ rõ chính mình làm sao ngủ mất, có lẽ là do uống say, có lẽ là quá mệt mỏi, lúc tỉnh lại rất lâu lại không biết chính mình đang ở nơi nào.
Di động rung lên thông háo, anh bật lên, trên cơ bản đều là cuộc gọi từ Tùng Tuấn, sau một hồi đắn đo anh gọi lại, điện thoại chỉ vang lên một tiếng liền kết nối.
Giọng nói Tùng Tuấn từ đầu bên kia được truyền tới, thật cẩn thận: " Cậu tỉnh rồi?”
“Ừ.” Kinh Sở ngồi dậy, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn thấy chính mình trong gương đôi mắt đỏ bừng toàn tơ máu, anh xoa xoa mặt, mạnh mẽ muốn vực dậy tinh thần, “Có chuyện gì?”
“Ra ăn cơm đi.” Tùng Tuấn ấp úng nửa ngày, không dám trực tiếp khuyên, “Tôi mời cậu.”
Kinh Sở không muốn làm cậu thêm lo lắng: “Được.”
Lúc ăn cơm, Tùng Tuấn cơ hồ nhìn không ra rằng Kinh Sở đã từng trải qua cái gì, ngoại trừ trên bàn mấy chai rượu đều gần như rỗng tuếch, trong lòng cậu càng lo lắng.
Có tâm nói, nhưng ngẫm lại thật đúng là khuyên cũng vô ích, có mấy ai gặp loại sự tình này có thể bị người khác nói mấy câu khuyên liền tốt lên đâu, không biện pháp.
Chỉ có thể chờ, chờ thời gian lặng lẽ xóa đi.
Ai cũng không cách.
Cậu chỉ có thể bồi anh một ly rượu, nhấp một ngụm, trong lòng cũng nhịn không được áy náy, chuyện này đâu phải chuyện nhỏ! Sớm biết vậy đã không nói họ rời đi, bọn họ hai người cứ ngốc ngốc vô sự tại nam thành, làm sao sẽ có hôm nay.
Khi say mèm, Tùng Tuấn nghe thấy Kinh Sở nói: “ Con mẹ nó, tôi hôm nay rốt cuộc mới biết được cái gì gọi là sinh ly tử biệt.”
Sinh ly còn có hy vọng tái kiến, nhưng tử biệt làm sao bây giờ? Từ nay về sau, mênh mang biển người, biết nơi nào sẽ tìm ra một Dương Miên Miên thứ hai đât?
Tùng Tuấn ngẩng đầu nhìn đèn treo, nỗ lực không cho nước mắt chảy xuống trong lòng hung tợn mà chửi thề: Con mẹ nó vận mệnh!
Hoa khai hai đóa, đến các biểu một chi.
- -----
Dương Miên Miên lúc này đang vội vàng đuổi kiếm phi cơ, phi cơ tối nay, cô gấp đến độ muốn chết đi: “Sao còn không có tới, lại chờ, muốn trễ đến lúc nào đây, muốn mạng người à!”
Liền có một chàng trai hai mươi tuổi an ủi nàng: “Bằng không ở lâu thêm hai ngày đi, chúng ta lại hảo hảo thảo luận thảo luận……” Lời hắn nói chưa xong, Dương Miên Miên liền đánh gãy hắn:
“Được rồi, ảnh chụp cho các ngừơi, bút ký cũng cho các người, tôi đây hiện tại phải về nam thành, ai cản trở tôi, tìm chết đi!”
“Nhưng giáo thụ còn muốn cùng cô nói về chuyện di chỉ kia mà……” Tên nam nhân kia đáng thương hề hề mà nhìn cô, “Cô biết đây là phát hiện vĩ đại cỡ nào sao?”
Dương Miên Miên cười lớn hai tiếng: “Các người nhìn thấy chính là phát hiện, còn thứ tôi nhìn thấy chính là tôi thiếu chút nữa chết ngay bên trong sa mạc, tôi chụp mấy tấm ảnh di tích, đều cho các người, các người còn muốn thế nào đây!”
“Nhưng ngoại trừ cô, không có ai từng gặp qua cái di tích này…… Cô không phải nói còn có tấm bia đá sao?”
“Các người tới đó là có thể thấy được, nhưng hiện tại, tôi đây về nhà."
Nam hài tử nguyên bản chính là một tên khảo cổ tính tình chất phác, cùng Dương Miên Miên nói chuyện đã là đủ dũng khí, hiện tại bị cô nói đến tức muốn hộc máu như vậy, cũng không dám nữa mở miệng.
Nhưng chỉ trong chốc lát Dương Miên Miên lại cất giọng hỏi: “Anh có tiền không, cho tôi mượn một trăm khối, tôi sẽ trả lại anh.”
Nam hài đem toàn bộ tiền trên người đều móc ra tới cho Miên Miên: “Cho cô.”
Dương Miên Miên liền cầm một trăm khối: “Bao nhiêu đây là đủ cảm ơn anh nha, tôi sẽ trả lại.”
“Không, đừng khách khí.”
Phi cơ rốt cuộc cũng tới rồi, Dương Miên Miên bước lên phi cơ liền thở dài, cô đã mệt đến không được, nhưng là hiện tại còn không thể ngủ, dù thế nào cũng phải chống được đến khi về nhà rồi nói.
Kinh Sở khẳng định đang đợi cô trở về, cô nhất định một phút đồng hồ cũng không muốn trì hoãn.
Phi cơ cất cánh, dao thấy vạn gia ngọn đèn dầu, cô nghiêng đầu, hồi tưởng sự việc phát sinh một tháng nay, quả thực không dễ dàng mà dùng lời nói để hình dung được.
Lúc đó cô bị cát bụi thình lình xảy đến vùi lấp, may mắn còn lộ mặt nên không bị ngộp chết, ngay sau đó liền cảm giác được cát ở dưới thân dịch chuyển, giống như muốn đem cô đẩy đến nơi nào đó.
Đường đi rất xa, trên đường cô lại phải đói lại khát, nhịn không được hỏi: “Có thể đem tôi tới nguồn nước trước được không, tôi sắp khát chết rồi này.”
Sau đó không bao lâu cô liền thấy được nước, một hố nước cực kì nhỏ, nhưng tại thời điểm này đã đủ để cứu mạng, bên cạnh còn có một gốc cây xương rồng lớn, cô chậc lưỡi, đành vậy, bẻ ăn tốt xấu gì ít nhất phải giữ được mạng, phải còn sống.
Cứ như vậy qua thật nhiều ngày, sa mạc biến hóa vốn dĩ là vô số, có lẽ hôm nay gặp được hồ nước nhưng ngày mai liền ở ngàn dặm ngoài, như vậy kỳ văn dị sự Dương Miên Miên từ trước nghe người ta nói quá, không nghĩ tới chính mình cũng tự trải qua một hồi.
Cô không biết sa mạc tính đem cô đưa đi nơi nào, cũng không biết chính mình đã tới nơi nào, mỗi ngày đập vào mắt có thể thấy được chính là cát vàng mênh mông vô bờ.
Không có người, cũng không có thằn lằn, bò cạp hay xà, chắc là đều đã cố ý tránh đi, có khi sẽ đem cô đưa đến bên cạnh nguồn nước, có khi làm cô thấy lữ nhân ở sa mạc tử vong.
Có một ngày vào buổi tối cô khóa lại bộ ghế ngủ, mặc nơi này vẫn như cũ đang không ngừng biến hóa, cô cũng không để ý, mãi đến ngày đó sáng sớm tỉnh lại, cô phát hiện chính mình nằm ở một khối bia đá.
Một thanh âm già nua mơ hồ cùng cô nói chuyện:
“Ngươi đã đến rồi…… Ngươi có thể nghe thấy thanh âm của ta không?”
13:43 - 6/1/19
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
- Chương 112-1: Cổ thành Liệt Lâu