Tất cả mọi người đều nói, việc này ai cũng biết, ai cũng đều nhớ rõ ca ngâm vịnh sự, nhưng là nhất thời nghĩ mãi không ra. Đảm đương chức vị trung cung nữ quan này, cũng tính là thích hợp nhất với nàng.
Sở Thanh Thanh nghe xong một đoạn này liền lấy tay che khuất đi nội dung còn lại trên thư, cười nói: “Tôi biết,
Di ái chùa chung y gối nghe. Lư Hương phong tuyết bát mành xem. Đây là thơ của Bạch Cư Dị, đúng không?” Thời điểm cô cười rộ lên, phảng phất như những áp lực âm u chìm trong tuyết trắng cũng trở nên sáng rõ.
Kinh Tần không trả lời, ông chỉ chăm chú nhìn cô, ánh mắt ông cứ như vậy ôn nhu mà lưu luyến khiến cô say mê, Sở Thanh Thanh cũng không nói, hai người lẳng lặng nhìn đối phương, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tim đập, Kinh Tần chậm rãi hỏi: “A Thanh, tim cô sao lại đập nhanh như vậy?”
Sở Thanh Thanh cũng mau lẹ nhanh mồm dẻo miệng, hỏi lại ông: “Vậy tim người, vì cái gì cũng đập đến nhanh như vậy?”
Kinh Tần mỉm cười nhìn cô một cái, Sở Thanh Thanh cũng cười tyeo, hai người không cần nói rõ ràng mọi thứ, nhưng lại ở trong phút chốc đã hiểu rõ tâm ý đối phương.
Thậm chí không cần phải nói thành lời, mà ngay lúc này cũng thật sự không phải thời cơ tốt để giãi bày, nhưng bọn họ trong lòng vẫn vương hương vị ngọt ngào, giống như khi đồ vật trân quý nhất mất đi rồi tìm lại được, cực kì vui mừng.
Cũng là một năm kua, Kinh Tần cùng Bạch Hương Tuyết thẳng thắn thành khẩn quyết định ly hôn, mà Sở Thanh Thanh khi về nhà, bị mẹ kế khôn khéo nhìn ra manh mối, dăm ba câu bóng gió thoảng bên ta, ông Sở liền đại náo nhà Kinh Tần, chỉ trích Kinh Tần dụ dỗ nữ nhi của ông ta thật sự là đáng khinh bất kham, khiến người khinh thường.
Phải biết rằng, nam nhân trung niên đã kết hôn cùng thiếu nữ xinh đẹp như hoa, không cần biết là ngày xưa hay hiện tại chỉ một thoáng liền truyền rộng làm dư luận xôn xao.
Cha Sở dào dạt đắc ý, chỉ cảm thấy lúc này đây nên hung hăng nhục nhã Kinh Tần, mà quên đi tình cảm trước giờ, lại nghe theo kiến nghị của vợ, nói cùng với những đối tác của Kinh Tần rằng đối phương nhân phẩm đạo đức đều có vấn đề, không phải lựa chọn hợp tác tốt nhất, không bằng ngược lại cùng ông ta hợp tác đi, sẽ không phải thất vọng như vậy.... vân... vân.
Mẹ kế nghĩ thầm chỉ một chiêu một hòn đá lại ném rơi hai con chim thật sự xinh đẹp, xưa nay bà ta không dám để lộ chút manh mối, chút khác thường nào trước mặt Sở Thanh Thanh, nay Sở Thanh Thanh lại bị giam lỏng trong nhà, bà ta có làm ra chuyện gì cô đều bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kinh Tần bị công kích lại trầm mặc không nói.
Nhưng phàm là tai tiếng như vậy, tất nhiên sẽ có một bên sai, một bên là người bị hại, mẹ kế tính toán lợi dụng Thanh Thanh, bởi vậy mới đem cô nói thành một thiếu nữ vô tri chưa hiểu sự đời, bị tên Kinh Tần kia lừa gạt.
Mọi người cũng thường dễ dàng tha thứ cho cô gái bé nhỏ không hiểu chuyện.
Nhưng thật ra cái gì bọn họ cũng không hiểu, không biết, cái gì cũng không thể phân biệt, nhưng trong lòng họ kỳ thật lại rõ ràng Sở Thanh Thanh có bị lừa gạt bị thương tổn ư? Không không, thế nhân cũng không muốn biết rõ ràng chân tướng, chẳng qua là muốn tìm một chút chuyện khác thường để có thể nói chuyện say sưa với đề tài câu chuyện mà thôi.
Chân chính chuyện này là thế nào, bọn họ cũng không rảnh để ý.
Lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, một lần còn trở thành tiêu đề trang đầu của báo chí, Kinh Tần trầm mặc không nói, đó là bọn họ cho rằng ông không lời nào để nói, cam chịu gánh vác tội danh đang có.
Sở Thanh Thanh bị giam lỏng hơn một tháng, nhìn như hoàn toàn bị khuất phục, lại nhân lúc mẹ kế thả lỏng cảnh giác thời mua được người hầu đang trông coi, rời nhà trốn đi, trở lại nơi hai người mới quen, cô nghĩ, mọi người luôn là cảm thấy việc này bất quá chỉ là thiếu niên vô tri ngây thơ. Nhưng đó chỉ là phiến diện.
Các người đều thèm nhỏ dãi thiếu nữ thanh xuân thiếu nữ, nói nam nhân đáng khinh tham luyến tiền tài bán đứng thiếu nữ kia thông đồng thành gian.
Nhưng cô biết không đúng vậy, cái gì cũng không có phát sinh đến vậy, đã bị các người đồn đãi nhanh chóng phá hủy.
Tình cảm của cô, cô biết đó không phải ý loạn tình mê, đó cũng không phải nhất thời xúc động.
Thế nhân cười cô quá ngu xuẩn, cô cười thế nhân quá khôn khéo. Trên thế giới này luôn có một vài người ngu xuẩn sẽ dùng sự ngu xuẩn chút ít đó đi làm vài việc ngu xuẩn để chứng minh tình yêu.
Tất cả mọi người chê cười Romeo và Juliet, tất cả mọi người khinh thường Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, còn cô lại vì tình yêu của bọn họ mà cảm động đến rơi lệ.
Người cả đời này, tóm lại đều sẽ có lựa chọn riêng, có chút người làʍ t̠ìиɦ yêu trở nên đáng giá, có người lại khiến nó không đáng một đồng xu, có người vì tình nguyện sinh tử cùng nhau, lại có người vì tình mà chết đi sống lại.
Cuối cùng Sở Thanh Thanh lựa chọn từ trên cầu nhảy xuống, kết thúc sinh mệnh chính mình. Cô muốn những lời đồn đãi oan nghiệt kia dừng lại.
15:01 - 29/12/18