Chương 32

“Mình không nhầm chứ?” Giang Tiểu Li liếc mắt nhìn thời gian, thật lâu như vậy, nhưng không thu hoạch được kết quả gì

Hãy suy nghĩ kĩ một chút…Lúc này giáo viên ma NPC đang ở giữa phòng học… Chẳng lẽ bên trong ngăn bàn không có cái gì sao?

Giang Tiểu Li nhìn ngăn giữa bàn trước mắt, nếu như không có gì thì nàng định xem lại tất cả ngăn kéo một lần nữa, nếu như bây giờ không có coi thì đến lúc đó, có lẽ thời gian ngủ trưa cũng sắp hết.

Nhưng trong ngăn đó có gì đó.

Đó là một tờ báo kỳ lạ.

Điều kỳ lạ ở tờ báo này chỉ đăng về sự kiện vụ hoả hoạn trường mẫu giáo và những tin tức tiếp theo sau đó.

Một người ly hôn với vợ vì mâu thuẫn gia đình, hắn không chấp nhận kháng cáo và cố tranh giành quyền nuôi con nhưng không thành. Sau đó…hắn nghĩ quẩn, dành ra một tuần chuẩn bị xăng dầu cho nhà trẻ, vào lúc nghỉ trưa của một ngày nọ, hắn mang tất cả bọn trẻ vào một phòng học, phóng hoả để tất cả cùng chết.

Tin cũng đưa rằng tên phóng hoả này có thể mắc bệnh tâm thần.

Khi đám cháy lan rộng, một nam giáo viên phụ trách lớp mầm non cùng một cô giáo khác xông vào đám cháy để cứu viện, nhưng cuối cùng đều chết trong phòng học và không thể thoát ra ngoài. Bài báo cũng đã khen ngợi sự liều lĩnh và bản lĩnh của giáo viên nam “dũng cảm”, nhưng cũng có một số bình luận, phần lớn đều chỉ trích người thầy này, bọn họ cảm thấy anh ta hành động thật dại dột.

“Nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ gọi 119. Chẳng lẽ họ không biết đề phòng nguy hiểm khi một người lao vào đám cháy sao?”

“Chẳng lẽ không có bình cứu hoả sao? Người này là một giáo viên đấy nhưng sao không có đầu óc suy nghĩ thế? Chết cũng là đáng đời.”

“Chẳng lẽ không thể làm ướt người rồi mới đi cứu người sao? Thật là ngu xuẩn, đúng là uổng phí một đời người.”

“Nếu tôi có sức lực, tôi nhất định có thế cứu bọn nhỏ.”

….

Bản tin tiếp theo đưa tin, giáo viên cuối cùng phụ trách trường mầm non đã tự tử tại nhà một tuần sau vụ hỏa hoạn, nghi ngờ do vụ hỏa hoạn ở trường mẫu giáo đã gây ra quá nhiều thiệt hại.

Những lời bình luận có lẽ đả kích nặng nề cho nên hắn ta đã tự tử trong tinh thần hoảng hốt.

Điều đáng nói tới chính là, phía tiêu đề bản tin, tên trường và ngày hoả hoạn đều bị bôi đen.

Giang Tiểu Li trong lúc nhất thời đọc hết tờ báo và không nói nên lời. Căn nguyên của mọi tội lỗi là tên cặn bã kia vì chuyện riêng gia đình mà trút giận lên bọn trẻ, cuộc sống hắn rõ ràng không suôn sẻ, hắn nghĩ quấn muốn chết nhưng lại nhất định lôi kéo những người vô tội không liên quan…

“Này, cô đang cầm gì thế? Lấy ra xem.” Đó là Quan Lâm

Giang Tiểu Li cảnh giác lùi lại một bước, nắm chặt tờ báo. Quan Lâm chặn cửa phòng học, thân thể cao lớn chắn cánh cửa không chừa khe hở. Cô nhìn thoáng qua cửa sau, cửa đóng, chắc là đã bị khoá. Nếu như từ cửa sau…

“Đưa ra đây.” Quan Lâm cau mày, nghiêm nghị nói: “Tôi đếm đến ba, không thì tôi động thủ.”

Bây giờ là lúc giữa trưa, tuy Lê Hồng Anh là quỷ áo đỏ, nhưng thực lực của cô hẳn cũng phải có tác dụng chứ? Trên người Quan Lâm hẳn cũng có đạo cụ gì khác có thể gây hại cho quỷ… Giang Tiểu Li di chuyển, nắm chặt tờ báo và nghĩ, không có ghi chép nào về những sự kiện khác liên quan tới trường mẫu giáo, tất cả đều chỉ ghi lại là hiện trường xảy ra xung quanh vụ cháy. Chẳng lẽ không còn ý nghĩa nào khác sao?

“Có cần tôi ra tay không?”

Hiện tại không cần.

Giang Tiểu Li thả lỏng tay cầm báo: “Tôi đưa báo cho anh nhưng có thể lấy gì đảm bảo anh sẽ không làm gì tôi chứ? Anh đã chặn cửa lớp học.”

“Hừ, tôi còn khinh thường việc đánh phụ nữ.” Hơn nữa còn là một người phụ nữ không có sức mạnh gì.

Cũng đúng, sau khi ở trong ngục lâu như vậy, Quan Lâm gần như chưa từng đánh nhau với bạn học, cho dù không hiểu sao hắn ta luôn giả vờ, Quan Lâm cũng chỉ có thái độ bài xích và xem thường, nhưng hắn ta cũng chưa từng hành động.

Giang Tiểu Li đặt tờ báo lên bàn: “Anh tự vào lấy đi, nhường đường cho tôi ra ngoài trước.”

“Thật phiền phức!” Quan Lâm cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng vẫn nghiêng người để Giang Tiểu Li ra khỏi phòng học bằng cửa trước mà không làm gì cả. Giang Tiểu Li vô cùng khẩn trương khi đi qua bên người Quan Lâm, sợ người này đột nhiên nổi điên và làm gì đó, nhưng hắn ta quả thực không làm gì cả. Giang Tiểu Li vừa rời phòng học, Quan Lâm đi tới ở giữa cái bàn. Hắn ta cầm tờ báo lên đọc một lúc, mày cau lại, cả khuôn mặt đều là sự hung dữ và vô cùng dữ tợn. Giang Tiểu Li không ở lại lâu, sau khi xác định Quan Lâm thật sự chỉ muốn tờ báo kia thì nàng vội vàng rời đi.



“Tự sát thì tự sát, sao phải nhất định kéo một đám trẻ nhỏ xuống dưới?” Đinh Nhất Vinh sau khi nghe tin tức trên báo mà Giang Tiểu Li đọc được thì vô cùng tức giận, anh ta tức giận đến mức muốn đấm vào cây để trút giận, tay đấm không quá hai lần nhưng cây hoè không rung lắc, tay anh ta lại bị cọ rách ra: “Xì, đau quá!”

Tuy sắc mặt Vệ Thiên Dung giận dữ nhưng cô ấy đã bình tĩnh lại. Cô ấy trầm ngâm nói: “Cô đυ.ng phải Quan Lâm rồi? Hắn không làm gì cô chứ?”

“Không, mặc dù hắn ta nhìn có vẻ hung dữ nhưng tôi nói hãy để tôi đi, hắn ta liền cho tôi đi. Có vẻ hắn ta cũng chỉ đơn thuần muốn tờ báo đó”

“Có phải nó chỉ chỉ là một tờ báo bình thường không?”

“Ừm, trong đó chỉ viết về sự cố xảy ra vụ hoả hoạn, cầm trên tay cũng không bị gì.”

Vệ Thiên Dung không nói nữa, vuốt cầm như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng khoé mắt cô ấy liếc thấy: “Vương Trạch!”. Đó là tên của một người con trai. Vệ Thiện Dung vội chạy về hướng máy tập thể hình bên kia.

Giang Tiểu Li nhìn sang, đã nhìn thấy một cậu bé ngã xuống khỏi ghế đạp. Đây vốn là một máy tập thể hình rèn luyện cơ chân, thằng nhỏ không hiểu chuyện trèo lên chơi, thậm chí tay muốn với lên cao nhưng chân không đứng vững…rồi biến mất.

Cậu bé thực sự biến mất.

Vệ Thiên Dung lao nhanh tới trước thằng bé, chỉ thiếu bế lên xem vết thương, còn chưa kịp giang tay ra, cậu bé đã biến mất trước mắt cô ấy!

Chuyện gì đây? Chỉ cần đứa trẻ nào không được trông ngó và bị thương thì liền sẽ biến mất sao? Vệ Thiên Dung đứng sững sờ, nửa ngày mới thu tay về.

“Sao lại thế…” Đinh Nhất Vinh cũng có chút không tin, khó trách mỗi ngày đều có vài đứa trẻ bị mất tích, nếu chỉ nhìn như thế này và họ không trông coi lũ trẻ thì chúng sẽ lại biến mất nếu không cẩn thận bị té ngã? Không bao lâu nữa có phải trường mẫu giáo sẽ chỉ còn lại mấy người bọn họ ở lại thôi phải không? Không ai sống sót…