Vật này, nếu không làm, có thể sẽ đưa tới một ít hậu quả, thí dụ như chọc giận quỷ ẩn nấp? Hoặc đây chẳng qua là nhắc nhở đơn thuần, nếu như hoàn thành thì không cách nào đạt được tin tức. Hoặc đây là một báo hiệu nào đó? Giang Tiểu Ly thấy vậy, có chút sợ hãi nhìn thẳng vào gương trong phòng tắm. Về phần Lê Hồng Anh nói ném cho người khác? —— Giang Tiểu Li dù thế nào cũng không thể làm chuyện đáng xấu hổ như vậy.
“Nhà vệ sinh…” Giang Tiểu Li đột nhiên đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, nhìn thấy cửa sổ khép hờ, nàng sững sờ: “Cửa sổ này không có rèm, cho dù đóng lại… Buổi tối cũng không khả năng không có ánh sáng nha."
"Thời điểm nến tắt, nó sẽ tới." Lê Hồng Anh hư hư ảo ảo bao bọc lấy Giang Tiểu Li, dư quang liếc nhìn gương của bồn rửa tay, dưới cái nhìn của cô, trên tấm gương đột ngột xuất hiện vết nứt nhỏ. Tuy nhiên, Lê Hồng Anh ngay lập tức nhìn đi chỗ khác, cúi đầu tham lam ngửi mùi trên người Giang Tiểu Li.
Trong kỳ bảo vệ mùi vị hấp dẫn yêu ma trên người Giang Tiểu Li bị ngăn cách, Lê Hồng Anh không ngửi thấy mùi vị "thơm ngon" truyền ra từ máu thịt Giang Tiểu Li, thay vào đó là một mùi thơm rất thoang thoảng, không thể diễn tả được, nhưng ngửi cũng rất dễ chịu.
Giang Tiểu Li đột nhiên nghĩ tới Đinh Nhất Vinh, anh ta chắc đã sớm trở về phòng, phỏng đoán hẳn đã tìm thấy tờ giấy này từ lâu rồi nhỉ? Những người chơi khác hẳn cũng có gợi ý như vậy, nhưng Giang Tiểu Li không biết việc bọn họ cần làm có giống mình hay không. Trò chơi coi trọng sự công bằng, ngay cả khi khác nhau thì độ khó cũng sẽ gần giống nhau.
Sau nửa đêm, coi như là đêm nay xảy ra, kỳ bảo vệ cũng đã trôi qua. Tuy nhiên, khả năng của yêu ma ở giai đoạn đầu sẽ yếu hơn, Giang Tiểu Li nghĩ nghĩ, quyết định tối nay sẽ thực hiện nó. Chờ lát nữa đi đến cửa hàng tiện lợi mua một cây nến vậy.
...
23:58
Giang Tiểu Li thắp nến, cầm trong tay, từ từ đến gần phòng vệ sinh, tắt cả đèn trong phòng.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
[Kỳ bảo vệ đã kết thúc, mời người chơi hãy cố gắng vượt ải~]
Bản thân cầm nến soi gương thực sự trông hơi ngu, Giang Tiểu Li nhìn mình trong gương, bắt đầu đọc các con số: "Một, hai, ba ..." "
"Hai mươi ba, hai mươi bốn, hai mươi lăm ..."
Không khí xung quanh dần trở nên lạnh hơn, Giang Tiểu Li nhìn mình trong gương, còn có Lê Hồng Anh nửa nằm trên vai với đôi đồng đỏ tươi, nhất thời không thể phân biệt được là do căn phòng trở nên lạnh lẽo hay vì Lê Hồng Anh cách mình quá gần.
"Bốn mươi mốt..." Lê Hồng Anh dường như đã biến mất, Giang Tiểu Li đọc các con số, không còn nhìn thấy Lê Hồng Anh trong gương nữa. Cô đã đi đâu? Có thứ đã kéo cô đi rồi?
“Bốn mươi chín, năm mươi, năm mươi…” Ngọn nến vụt tắt, Giang Tiểu Li cắn răng tiếp tục đếm: "Mốt, năm mươi hai..." Nàng rơi vào bóng tối.
Khương Tiểu Li không rời mắt, thậm chí nàng còn không biết trước mặt mình có phải là tấm gương hay không. Rõ ràng chưa đóng cửa ra vào và cửa sổ, có ánh trăng chiếu vào thì không thể nào tối đến thế được.
Tới, tới... Loại cảm giác này phi thường rõ ràng, cánh tay nàng thậm chí nổi một tầng da gà. Giang Tiểu Li không ngừng đếm, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm gương tối đen, nhìn thẳng vào nó, cố gắng thả lỏng bản thân. Trong bóng tối, nàng mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ hơi mập, đang nắm một vật gì đó rồi nhấc bổng lên... Vật bị kẹp còn đang giãy giụa, chẳng lẽ là người sao? Hình ảnh lóe lên rồi biến mất, thật giống như có ai đó đang thổi khí vào nàng vậy.
"Bảy mươi lăm, bảy mươi sáu. . . "
. . . . . . Cộp, cộp, cộp. Là tiếng giày cao gót? Tiếng bước chân càng ngày càng gần, thời điểm Giang Tiểu Li nói ra "Tám mươi bốn", một cỗ cảm giác cực kỳ lạnh lẽo truyền từ cổ tới. Nàng cả kinh giơ tay vùng vẫy, nhưng không chạm được vào thứ gì, "Tám mươi lăm, tám mươi sáu..."
Tí tách... Chất lỏng sền sệt nhỏ giọt trên má, trên cổ, còn quần áo nàng, Giang Tiểu Li vẫn giữ nguyên tư thế không thay đổi, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn thẳng, không chút xê dịch.
——"Im miệng! Không cho phép khóc!"
——"Hai tuần nữa sẽ được về thăm bố mẹ, nếu bọn họ hỏi chúng mày ở trường mẫu giáo có vui không thì nên trả lời thế nào?"
—— "Nhìn thấy cái kính viễng vọng đó không?"
...
Tiếng khóc chói tai cùng tiếng cười the thé của quỷ hồn hòa vào nhau, khiến Giang Tiểu Li suýt nữa hoảng hốt, quên cả việc đếm tiếp. "Chín mươi hai..."
—"Có ai biết được? Không có gì phải sợ."
—"Đám nít ranh đó thì biết cái gì."
—"Bọn nó qua mấy ngày là quên ngay."
...
Giang Tiểu Li đột nhiên bị người khác bóp cổ, nàng trợn to hai mắt muốn gỡ thứ gì đó ra, lại cảm thấy cổ mình bị kẹp chặt, nhấc bổng lên. Cảm giác hít thở không thông cuốn tới, khiến nàng gần như không thở nổi, nhưng tay lại không thể chạm vào bất cứ thứ gì... Há miệng, khó khăn nói ra con số tiếp theo từ cổ họng, "Chín... mươi tám ...chín mươi...chín..." Đôi tay vô hình đột nhiên siết chặt lại, dưới tình trạng cực kỳ thiếu dưỡng khí, Giang Tiểu Li thậm chí cảm thấy mình sắp chết.
"Một... một trăm..."
"Cạch" "Bùm" Cây nến rơi xuống đất lăn hai vòng, đã sớm tắt. Sau đó vang lên một tiếng, là âm thanh của Giang Tiểu Li té xuống sàn nhà.
Giang Tiểu Li ho dữ dội, thở hồng hộc, bóng tối chung quanh tiêu tán, ánh trăng từ cửa sổ chiếu sáng căn phòng. Lảo đảo, một mảnh giấy rơi xuống từ trần nhà. Nàng miễn cưỡng giơ tay tiếp lấy, nhìn thấy trên đó có dòng chữ "Vì là quà nên hãy giữ gìn cẩn thận ~", chỉ vội vã liếc qua, mảnh giấy không hiểu sao đột nhiên bốc cháy, không để lại tàn tro. Nó biến mất trong tay Giang Tiểu Li như chưa từng xuất hiện.
Một đôi tay vòng qua eo Giang Tiểu Li, ôm lấy nàng từ dưới đất lên. Sắc mặt của Lê Hồng Anh lạnh lùng, thứ viết trên tờ giấy càng giống một cái trò chơi nhỏ, cô muốn tiến vào, lại bị báo rằng, "Độ khó quá thấp, không cho phép trợ giúp." Sau đó cô bị ngăn lại.
"Lạch cạch" Lê Hồng Anh bật đèn trong phòng tắm.
Giang Tiểu Li dựa nửa người vào Lê Hồng Anh, quay đầu lại nhìn trong gương thấy một vòng dấu tay lưu máu thật dài trên cổ mình, ngay cả quần áo cổ áo, và trên bụng cũng loang lổ vết máu.