Đinh Nhất Vinh sửng sốt, sau đó nói: "Có lẽ là bởi vì ải người mới tương đối đơn giản, cho nên người vượt ải ắt sẽ được thưởng, cô không có sao?" Vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một thanh kiếm gỗ đào, chỉ lớn chừng bàn tay. "Cái này mặc dù có nhỏ thật nhưng trừ tà diệt quỷ hẳn là không tồi, hơn nữa không phải là vật dụng tiêu hao như lá bùa kia, kỳ thật tôi cũng rất hài lòng.
Anh ta nhìn sắc mặt Giang Tiểu Li đã rõ ràng, vỗ vai Giang Tiểu Li: "Không sao đâu, lạnh thì lạnh đi, trò chơi quỷ quái này chắc sẽ lạnh nhanh thôi, một lát liền xong, không đau đớn gì đâu*."
* Ý của Đinh Nhất Vinh bảo Tiểu Li chơi trò này sẽ chết nhanh thôi, lạnh ở đây ý bảo cơ thể lạnh đi sau khi con người tắt thở.
Giang Tiểu Li: ?
Hai người không nói chuyện nữa, Giang Tiểu Li định xuống căn tin ăn chút gì đó. Còn Đinh Nhất Vinh định quay lại ký túc xá xem có tìm được đồ của giáo viên cũ để lại không, nên hai người chia tay.
Đinh Nhất Vinh vừa đi, trái tim của Giang Tiểu Li bỗng nhiên liền đau, nàng đau đến đứng thẳng không được, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất. May mắn thay, cơn đau chỉ trong chốc lát rồi nó biến mất. “Cô vừa ý Đinh Nhất Vinh thì đi tìm hắn đi, làm gì mà nhéo ta chứ?!” Lời này vừa nói ra, trái tim lại bắt đầu co quắp đau đớn.
Nếu trò chơi này có một kênh trò chuyện, hơn nữa có lời nói của hệ thống, thế thì khi Giang Tiểu Li nói chuyện với nói chuyện trời đất ắt hẳn sẽ nhận được hàng ngàn lời nhắc [Con quỷ của bạn đã cố gắng tấn công đồng đội, đã bị quy tắc gạt bỏ]. Tuy Lê Hồng Anh đã tiêu tốn không ít khí lực nhưng vẫn không thể cảnh cáo thành công, Đinh Nhất Vinh vừa rời đi, Lê Hồng Anh đã không chịu nổi...
Giang Tiểu Li sau cơn đau lần này không dám ba hoa nữa, thành thật đến căng tin ăn tối. Ở căn tin không cần tốn tiền ăn, ba muôi đồ ăn thêm một muôi cơm, sau đó có thể dùng bát sắt đựng một chén canh, canh hôm nay là canh cà chua trứng, một vài miếng vỏ cà chua nổi lên trên, trứng và cà chua không thấy tung tích, còn lại nửa thùng canh sắp thấy đáy, dùng muỗng sắt quay tròn một vòng kèm theo một ít trứng vàng.
Vừa ăn bữa cơm miễn phí, Giang Tiểu Li còn không khỏi cảm khái thở dài: May mà nhà trẻ cung cấp cơm, nếu không hai trăm tệ chưa chắc đã đủ ăn. Không sợ bị quỷ gϊếŧ chết chỉ sợ bị đói chết.
Sau khi ăn xong, Giang Tiểu Li liền về phòng trọ. Nếu là ngủ trưa, nàng cũng nên ngủ trưa vây. Nàng ở nhà không thích động, đi cả buổi sáng cũng sớm mệt mỏi, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều chút thì khi quỷ đuổi tới mới có sức chạy nhanh hơn.
Trở về căn hộ không bao lâu, liền có người chuyển phát nhanh đến cửa, Giang Tiểu Li đi ra kiểm tra, người chơi bên cạnh cũng nhận được. Chuyển phát nhanh đều nằm trong một hộp lớn thống nhất. Nàng mở ra thấy bên trong là quần áo và đồ vệ sinh cá nhân được đặt gọn gàng bên trong. Kích thước cũng phù hợp đến bất ngờ.
—— có lẽ là một phần của trò chơi trốn gϊếŧ.
Ngủ trưa không có việc gì làm, Giang Tiểu Li tìm thấy trong ngăn kéo tủ đầu giường có một tờ giấy ố vàng, hình như bị người xé ra ném vào đây, đập vào mắt là hàng chữ chi chít với nhau. Nàng đọc hai dòng, phát hiện ra là một câu chuyện linh dị?
Chuyện kể về một nữ giáo viên vào 12 giờ nửa đêm tắt đèn, cầm ngọn nến thắp sáng đứng trước gương, nhìn mình trong gương đọc từ một đến một trăm, dù cho nến tắt cũng không thể dừng lại, đếm xong một trăm là có thể nhìn thấy quá khứ hoặc tương lai.
Tuy nhiên, tên của nữ giáo viên đã bị bôi đen một phần. Hơn nữa, nữ giáo viên trong câu chuyện này không thể hoàn thành trò chơi, nửa đường thì nến tắt khiến cô ấy sợ thét chói tai, điều này đã khuếch đại bầu không khí kinh khủng đến cực độ...
"Bóng mát gió thổi qua cổ cô, nhưng trước khi cô làm những điều này đã đóng tất cả cửa sổ, thế thì cơn gió này từ đâu tới? Những ngọn nến bị thổi tắt, giọng nói của [bôi đen] run rẩy nhưng vẫn kiên trì đếm từng chút một: "Sáu mươi bảy, sáu mươi tám, sáu mươi chín.. ." Đột nhiên, mọi thứ tối sầm lại, ngọn nến vụt tắt, bên tai cô nghe thấy tiếng cười chói tai của một người phụ nữ. Bảy mươi, bảy mươi mốt..." Một cái bóng đen từ bên hông tuyền tới sống lưng, thật giống như có người đang nhẹ nhàng sờ cô vậy, [bôi đen] nhìn chằm chằm vào gương đen nhánh, chợt nghĩ tới điều gì, cô quay phắt đầu lại, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết — " Lê Hồng Anh cầm tờ giấy kia dùng giọng điệu nhạt nhẽo đọc hết toàn bộ phần kinh khủng kia, lật qua lật lại xem, đột nhiên nở nụ cười.
Mặt sau của tờ giấy hoàn toàn màu đen. Cái gì cũng không thấy rõ.
"Cô phải chơi cái trò này." Lê Hồng Anh kẹp giấy nhìn về phía sắc mặt hơi trắng bệch của Giang Tiểu Li, nghiêng đầu, làm ra vẻ ngây thơ vô hại: "Cần giúp không?"
"Tại sao tôi phải làm cái này?"
"Gợi ý. Quá khứ và tương lai, những gì người chơi trước đó trải qua ắt hẳn cô cũng sẽ gặp phải. Hoàn thành cái này cô có thể biết được một điều gì đó. Tên của vị giáo viên này bị đồ đen, ai biết có phải đối ứng với tên cô hay không? Nhưng nếu như cô không muốn làm, có thể thừa dịp người khác không ở trong phòng trọ thì ném vào phòng của hai người chơi nữ khác."