Chương 12

Cái này mà tính là thiệt hại hay sao?

Lê Hồng Anh giận đến hai tròng mắt đỏ lên, không cẩn thận liền hiện ra nguyên hình, huyết dịch tí tách nhuộm đỏ người Giang Tiểu Li. Giang Tiểu Li thậm chí còn chưa hoàn hồn, trong nháy mắt liền nhìn thấy người vừa rồi còn cuồng nhiệt hôn mình đã biến thành một con quỷ áo đỏ thất khiếu chảy máu.

Giang Tiểu Li sợ hãi, con nai nhảy loạn trong tim liền bị dọa đến lạnh. Nàng phờ phạc nhìn Lê Hồng Anh, lệ trong mắt tràn ra vì nụ hôn kịch liệt lúc nãy. Lê Hồng Anh cúi đầu, huyết lệ từ khóe mắt cô dọc theo khuôn mặt nhỏ xuống trên mặt Giang Tiểu Li. Cô giơ tay lau đi giọt máu còn dính trên môi Giang Tiểu Ly, "Ở đây với tôi, được không?"

Bị quỷ ám. Câu thành ngữ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Giang Tiểu Li, nàng cảm thấy vừa rồi mình thật sự bị "ma ám", nếu không, tại sao nàng lại đột nhiên cùng với Lê Hồng Anh ...

"Tôi muốn sống."

Sống? Lê Hồng Anh lạnh mặt, ở lại chỗ này không tốt sao? Trở thành NPC lưu lại chẳng lẽ không được sao? Cô sẽ không để Giang Tiểu Li chết, mỗi ngày chỉ cần chút máu... Lê Hồng Anh bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cúi đầu in lên trán Giang Tiểu Ly một nụ hôn nhuốm đẫm máu đỏ.

"Vậy, tôi đi với em?"

...

Giang Tiểu Li mơ một giấc dài.

Trong mộng là viễn cảnh được mở ra dưới góc nhìn của Lê Hồng Anh.

Chỉ thích ở nhà, không thích di chuyển, thích xem phim hoạt hình, đi học cũng thích chơi di đọng, bởi vì nghiện những thứ này nên cận nhẹ, vì vậy liền bắt đầu đeo kính khi lên trung học sơ cấp. Không chú ý nhiều đến việc học nhưng đầu óc thông minh lại tiếp thu nhanh chóng, vì vậy thành tích cũng qua loa đại khái.——Là một học sinh rất bình thường.

Vóc dáng cao gầy, lười biếng lại không giỏi ăn nói, trung học sơ cấp có không ít bạn cùng chí hướng, chẳng qua là mọi người không học cùng cấp 3 nên đã tách ra.

Lê Hồng Anh ban đầu nghĩ rằng trường cấp 3 sẽ là một khởi đầu mới. Cô thực sự thích con gái, cũng nhìn thấy không ít cặp bách hợp trong trường, đối với tương lai của mình cũng tràn đầy mong đợi thầm kín.

Kết quả là ngay từ đầu, chẳng quen biết rõ ai, mà vô tình bại lộ chuyện chính mình là đồng tính, mà cô cũng không thấy có gì kỳ lạ, bạn cùng phòng cũng nói là hiểu và không kỳ thị. Nhưng trong nháy mắt lại sợ mình sẽ nhìn trúng các nàng, từng người một lẩn tránh...

Lê Hồng Anh vốn là không biết nói chuyện, cũng không biết giải thích thế nào, sau đó dần dần đã không còn đi chung với họ nữa. Chỉ là bạn cùng phòng nào lan truyền tin đó, cứ như vậy truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều đều biết.

Cũng chẳng là việc gì lớn cả.

Nhưng Lê Hồng Anh quá mức cô độc hướng nội, cũng không chịu được ánh mắt tò mò của người khác, những lời buôn chuyện cũng thường xuyên truyền vào ta cô, cô không biết làm thế nào, vì vậy bắt đầu giữ một khoảng cách với mọi người, về sau nữa liền dần dần trở nên tệ hại hơn.

Lúc đầu họ còn cố tình hỏi cô mấy vấn đề về đồng tính luyến ái, sau đó cười phá lên, thậm chí còn có nữ sinh cố tình lại gần giả vờ thân thiết với cô, sau đó kêu to sợ hãi nói mấy câu như chẳng lẽ cậu thích tôi sao, vv. Trò đùa lúc ban đầu càng ngày càng thái quá, nhưng càng về sau càng cảm thấy người này cô độc, khó hiểu, nhu nhược dễ bắt nạt, cho nên ai cũng tới đạp một cước.

Thế giới tựa hồ bị chia nhỏ thành hai phần, Lê Hồng Anh ở trong bóng tối, mà những người còn lại là dưới ánh mặt trời. Mọi người cười nói, hò hét, bày trò chọc ghẹo người trong bóng tối rồi đứng xem kịch, lấy đó làm niềm vui mới trong giờ học nhàm chán.

Truyền đi nhiều, ba mẹ, thầy giáo đều biết rằng Lê Hồng Anh là người đồng tính. Cha mẹ Lê thậm chí còn đưa Lê Hồng Anh đến gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói đó không phải là bệnh, ba mẹ Lê lại cảm thấy xấu hổ, Lê Hồng Anh bị đánh không ít, những quyển sách trong nhà bị xé nát, không còn gì cả. Thành tích của nàng bắt đầu giảm sút, giáo viên ngày càng không thích cô, cũng không muốn hỏi tới mấy chuyện ầm ĩ giữa các bạn học. Lê Hồng Anh ngày càng thu mình lại, cô không hiểu tại sao mình lại trở nên như vậy, tại sao mọi người bắt đầu bài xích cô, nhưng cho dù cô có làm gì đi chăng nữa cũng không cách nào thay đổi được.

Cô trở thành tội nhân, bị đóng đinh vào cột, bất kỳ người qua đường nào cũng có thể tùy ý phỉ nhổ cô.

Nhưng cô không biết mình đã phạm sai lầm gì, không biết mình đã làm tổn thương ai.

Ngày ngày trôi qua, các bài kiểm tra xếp lớp lần lượt kết thúc, và Lê Hồng Anh vào lớp kém nhất, nhưng tình hình vẫn không thay đổi chút nào. Mọi người trong trường này dường như đều biết cô, bất kể cô đi đâu đều bị từ chối không muốn đến gần. Các bạn cùng phòng thậm chí từng người nộp đơn xin chuyển ra khỏi phòng, vốn là căn phòng bốn người chỉ còn lại một mình Lê Hồng Anh.

Giang Tiểu Li nghĩ Lê Hồng Anh chắc chắn bị trầm cảm trong một đoạn thời gian. Bởi vì trong hình, Lê Hồng Anh đã nhiều lần trốn dưới chăn lặng lẽ khóc, có lúc nước mắt vô thức làm ướt gối cô cũng không biết.

Giang Tiểu Ly nhìn người rúc lại trong chăn thành một đoàn, trong lòng buồn buồn mà khó chịu.

Lê Hồng Anh làm sai điều gì sao? Chính xác mà nói không có. Nhưng nếu cô có thể... thay đổi tính cách của mình, hoặc che giấu nó tốt hơn khá một chút, hẳn sẽ không bị tẩy chay hay bắt nạt bởi những lời nghị luận, phải không? Nhưng khi Giang Tiểu Li có những suy nghĩ như vậy, nàng liền cảm thấy áy náy. Ngay cả khi Lê Hồng Anh cô độc, thích con gái, cũng không phải là lý do để người khác cười nhạo cô.