Lâm Xuân đã bình tĩnh lại nhưng vào cái khắc cầm được chiếc điện thoại từ trong tay y tá, cô lại bị tổn thương nặng nề.
“Bọn chị đã định gọi cho người nhà em rồi nhưng điện thoại của em bị rơi vỡ nên không mở máy lên được. Y tá trưởng của bọn chị cũng định báo cảnh sát nhưng bác sĩ khám thì bảo em không sao đâu nên bọn chị không gọi nữa. À phải rồi, hôm qua giáo viên của em đến thăm em đấy, cơ mà biết em vẫn ổn thì ở lại được một lúc rồi đi luôn.” Chị y tá trả lại cho Lâm Xuân chiếc điện thoại đã nát be nát bét, nhìn thấy được cả linh kiện bên trong.
Lâm Xuân phát khóc khi cầm cái điện thoại mình chỉ mới mua được gần ba tháng, cô đã phải tiết kiệm hơn nửa năm mới mua được nó.
Nghèo rơi nước mắt, cô phải xem bói bao nhiêu tiền thì mới mua được điện thoại mới đây. Người khác còn lấy máy cũ ra dùng chắp vá được chứ cô lấy máy cũ đi đổi máy mới rồi còn đâu.
“Nếu em muốn gọi điện thì lấy điện thoại ở quầy lễ tân mà gọi nhé.” Chị y tá niềm nở.
“Em cảm ơn.” Biết thế thì đã nhét 100 tệ vào túi rồi, giờ còn không bắt xe về trường được.
Nhờ ai giúp bây giờ? Lâm Xuân nghĩ mãi, đương định gọi điện thì sực nhận ra mình chẳng nhớ số ai hết. Bình thường toàn liên lạc qua WeChat nên cô không buồn nhớ số mọi người, mà giờ tự dưng cần đến thì cũng chả nhớ ra ngay được. Cô rầu rĩ, nhận ra số điện thoại duy nhất mình nhớ được là số của tiệm bánh mà cô đang làm thêm để tiện cho việc bán hàng.
Hôm qua mình không đi làm, chắc chắn quản lý sẽ cáu lắm đây, mình phải gọi để giải thích mới được.
Lâm Xuân đang định gọi cho tiệm bánh thì một bóng hình bỗng vụt qua như một cơn gió, tì xuống bàn y tá rồi hỏi: “Chị y tá ơi, ở đây có bệnh nhân nào tên là Lâm Xuân không? Cậu ấy là sinh viên trường Lục Diệp, khoảng một giờ chiều qua bị xe đâm nên được đưa vào đây ạ.”
Tay Lâm Xuân đang cầm ống nghe bỗng cứng đờ lại: “Nhiễm Nhiễm?”
Cô gái vừa đến là Tống Nhiễm Nhiễm – bạn thân của Lâm Xuân.
“Bé Xuân?” Tống Nhiễm Nhiễm thấy bạn thân mình trong bộ đồ bệnh nhân thì chạy ào qua, quan sát khắp người cô: “Cậu sao rồi? Bị thương ở đâu? Tay chân có làm sao không? Bị nát mặt à…”
“Tớ vẫn ổn, không sao đâu, nhưng bị nát mặt thật.” Lâm Xuân trả lời từng câu hỏi của bạn.
– Gì cơ? Nát chỗ nào?
Lâm Xuân chẹp miệng, chỉ lên mái đầu “bị hói” của mình.
Tống Nhiễm Nhiễm đờ ra nhưng sau đó, gương mặt của cô nàng đã dần thay đổi, bàn tay ôm bả vai Lâm Xuân bắt đầu “run bần bật.”
“Muốn cười thì cứ cười đi.” Lâm Xuân bất lực.
“Há há há.” Tống Nhiễm Nhiễm cười cho đã rồi thì mới nhớ ra mình phải “cứu vãn tình bạn này”: “Không sao đâu, hói một thời gian thôi, tóc mọc lại nhanh ý mà. Trước khi tóc mọc ra thì chị đây sẽ tài trợ cho em mấy bộ tóc giả. Giờ tóc giả xịn lắm, nhìn thật dã man.”
“Thế thì cảm ơn chị nhiều nhá.” Lâm Xuân không muốn nói về việc mình bị hói đầu nữa, cô hỏi: “Cậu đang đi nghỉ ở ngoại thành với anh cậu cơ mà? Sao tự dưng lại về?”
“Cậu bị tai nạn thì tớ còn nghỉ cái gì nữa.” Tống Nhiễm Nhiễm tự trách bản thân: “Tớ xin lỗi, tớ không đến ngay được. Chiều qua bọn tớ lên núi chơi, chỗ đấy sóng yếu lắm, đến lúc tớ thấy group trường đăng tin cậu bị tai nạn thì đã tối mất rồi. Anh tớ bảo tối rồi lái xe nguy hiểm nên sáng mới chở tớ về.”
“Nhiễm Nhiễm, cảm ơn cậu.” Lâm Xuân nghe mà cảm động vô cùng. Tống Nhiễm Nhiễm đi chơi rất xa, giờ mới có chín rưỡi thì tức là con bé đã phải rời khỏi resort lúc gần sáu giờ sáng.
“Cậu không sao là được rồi. Mà cậu đấy, tỉnh rồi sao không gọi cho tớ, làm tớ lo gần chết.” Tống Nhiễm Nhiễm hỏi.
“Điện thoại tớ hỏng rồi.” Lâm Xuân cho Tống Nhiễm Nhiễm xem chiếc điện thoại thảm thương của mình.
“Sao lại toang thế này, mãi cậu mới tích được bằng đấy tiền.” Tống Nhiễm Nhiễm đi mua điện thoại với Lâm Xuân nên cô ấy rất hiểu Lâm Xuân đã phải tiết kiệm mất bao lâu.
“Thôi, bao giờ xuất viện thì mua cái mới mà dùng.” 500 tệ thì chắc là mua được máy cũ rồi chứ giờ nghèo rách mùng tơi thế này còn đòi hỏi gì nữa. “À, Nhiễm Nhiễm, cậu cho tớ vay ít tiền được không?”
Lâm Xuân vừa nói xong thì bỗng có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Cô ngoảnh lại, thấy rõ mặt người ta thì gớt nước mắt.
Tại sao lại bị anh bắt gặp cơ chứ!
Người đang nhìn cô tên là Tống Uy – anh của Tống Nhiễm Nhiễm, kẻ cho rằng cô chơi với Tống Nhiễm Nhiễm là để lừa tiền em gái anh ta.
Nhà Tống Nhiễm Nhiễm rất có điều kiện, cô bạn cũng tốt tính nên thi thoảng cần tiền gấp thì Lâm Xuân sẽ vay cô ấy nhưng cô cũng trả nợ rất nhanh. Cô không vay nhiều nhưng chẳng hiểu sao lần nào cô mượn tiền Tống Nhiễm Nhiễm thì cũng bị Tống Uy bắt gặp, như kiểu có một quy luật thần kì nào đấy xảy ra vậy. Và đến giờ thì ánh mắt anh nhìn cô chẳng khác nào đang nhìn bãi rác cả.
Y như rằng, nét mặt Tống Uy thay đổi hẳn, vừa giễu cợt vừa mỉa mai và đầy vẻ khinh thường.
“Được chứ, cậu cần bao nhiêu?” Tống Nhiễm Nhiễm thấy bạn thân muốn vay tiền thì lôi điện thoại ra ngay: “Từ từ, máy cậu hỏng rồi thì sao tớ chuyển tiền cho cậu được? Không thì tớ ra ngoài mua máy mới cho cậu nhé.”
“Không… Không cần đâu, sau tớ tự đi mua.” Lâm Xuân vội vàng cản bạn mình lại.
– Nhưng cậu không có tiền mà? Mua thế nào được?
“Thế bọn mình đi mua với nhau.” Cô không dám để chị đại chọn máy cho cô, nhỡ con bé hứng lên thì mua luôn cái máy có giá bằng tiền sinh hoạt cả năm của cô quá.
“Ok.” Tống Nhiễm Nhiễm vui vẻ đồng ý.
Lâm Xuân liếc Tống Uy rồi nói thêm một câu: “Mua máy xong thì tớ trả tiền cho cậu ngay.”
“Ồ~” Tống Uy tự dưng cất lời.
“Anh?” Tống Nhiễm thấy anh mình thì hớn hở nói: “Lâm Xuân không sao đâu anh, chỉ bị hói đầu thôi.”
Đừng nói câu sau ra được không.
“Anh Tống.” Lâm Xuân ngượng ngùng chào hỏi. Thật ra thì cô không thích Tống Uy, nhưng đang đứng trước mặt Tống Nhiễm Nhiễm thì cả hai vẫn giữ phép lịch sự cơ bản.
“Anh đã bảo em là nó không sao rồi.” Tối qua vì em gái năn nỉ quá nên Tống Uy đã gọi cho bệnh viện để hỏi thăm tình hình, thành ra anh cũng biết Lâm Xuân không có vấn đề gì hết: “Tai nạn nghiêm trọng như thế mà chỉ bị hói đầu thì may lắm rồi đấy.”
“Bị hói tạm thời thôi.” Lâm Xuân gắng cãi lại.
Tống Uy chả thèm quan tâm đến việc Lâm Xuân có bị hói thật hay không, anh chỉ muốn dẫn em gái đi về: “Em gặp nó rồi thì giờ về với anh thôi.”
“Không, tí em còn phải đi mua điện thoại với Lâm Xuân chứ.” Tống Nhiễm Nhiễm khoác tay Lâm Xuân.
“Em còn chưa ăn sáng đâu.” Tống Uy cau mày.
Tống Nhiễm Nhiễm “À” lên rồi quay sang hỏi Lâm Xuân: “Cậu ăn sáng chưa?”
“Tớ chưa.” Lâm Xuân vừa mới tỉnh, lúc nãy bận làm quen với hệ thống quá nên chẳng biết đói là gì, nhưng Tống Nhiễm Nhiễm vừa hỏi thì cô đã thấy đói cồn cào.
Nói đúng ra thì cô chưa ăn cả một ngày rồi.
“Anh, thế lát nữa em đi ăn với Lâm Xuân.” Tống Nhiễm Nhiễm nói với Tống Uy.
“Sao không về nhà ăn với anh?” Anh cũng đã được ăn gì đâu.
“Ừ thì Lâm Xuân là bệnh nhân mà, với lại em phải đi mua máy mới với cậu ấy nữa.” Tống Nhiễm Nhiễm nũng nịu.
Đằng sau chiếc kính, ánh mắt Tống Uy nhìn Lâm Xuân đầy những căm hờn.
Lâm Xuân cười hả hê trên sự đau khổ của người khác, ghen l*иg lộn lên hỡi con người cuồng em gái, em gái anh mê tôi hơn anh đó.
Tống Uy ra về làm Lâm Xuân thoải mái hơn hẳn.
“Đi nào, bọn mình đi ăn đã rồi mua điện thoại sau.” Cô dẫn Tống Nhiễm Nhiễm xuống tầng.
Cô đói rã người rồi nhưng vì không muốn ra ngoài bệnh viện nên cả hai quyết định mua đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi 24/24 ở ngay dưới tầng một. Bệnh viện lúc nào cũng đông đúc mà cả dãy nhà chỉ có mỗi một cái cửa hàng tiện lợi nên người xếp hàng dài dằng dặc. Lâm Xuân không có tiền nên phú bà Tống Nhiễm Nhiễm đảm nhận việc xếp hàng thanh toán.
Lâm Xuân ôm chiếc bụng đói, đứng ngoài cửa đợi Tống Nhiễm Nhiễm. Cô nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy một em bé đang chạy vào cổng. Em bé khoảng bốn năm tuổi, nom kháu khỉnh đáng yêu vô cùng. Bé đang cầm sợi dây buộc một quả bóng bay màu vàng. Quả bóng đi cùng với gương mặt sung sướиɠ của em bé khiến người ta được căng tràn sức sống.
Lâm Xuân mỉm cười, quay đầu nhìn dòng người đang xếp hàng trong cửa hàng tiện lợi, còn hai người nữa là đến Tống Nhiễm Nhiễm rồi, nhanh ghê.
Đột nhiên, ống đựng quẻ xuất hiện cái “Ầm” ngay trước mặt cô, nó lắc lư lắc lư rồi rơi ra một chiếc quẻ bằng gỗ trúc, xong cũng tự động bói luôn.
An Duệ Từ, năm tuổi, bị côn đồ bám theo đến khoa nhi và bị chém vào người.Lâm Xuân ngẩng lên, khéo sao quả bóng màu vàng lại sượt qua mặt cô. Đằng sau quả bóng có một gã trung niên mặc áo khoác sẫm màu đang quắc mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé rồi bám theo em. Gã cứ giấu tay phải vào trong áo, như thể đang cầm thứ gì đó.
Từ lúc vào cổng, gã đã đứng sau bé trai này rồi. Lúc đó cô cứ tưởng gã là bố của bé, nhưng giờ chắc chắn không phải rồi.
Côn đồ, bám đuôi, khoa nhi.
Lâm Xuân nhìn theo hướng em bé vừa chạy, tầng ba khu nội trú có dán những bức ảnh hoạt hình tràn ngập màu sắc, đấy là khoa nhi, đi thang cuốn ở giữa sảnh sẽ lên được luôn.
Không được, không thể cho gã đi lên được.
Lâm Xuân chạy vụt ra ngay tức khắc, kéo tay em bé lại. Bé thấy lạ, ngẩng đầu lên, nhìn chị gái xa lạ vừa kéo tay mình một cách khó hiểu.
“À thì, em ơi, em mua bóng bay ở đâu thế, bóng xinh quá, chị cũng muốn mua một quả.” Cô dằn lại nỗi sợ trong lòng, cố gắng không nói run rẩy. Cô không nhìn tên côn đồ nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt của gã đang nhắm thẳng vào mình. Cô thấy người mình lạnh toát.
“Tiểu Duệ!” Một người đàn ông trẻ chạy đến ôm cậu bé vào lòng. Anh ta nhìn Lâm Xuân đầy cảnh giác, giọng cục cằn: “Cô làm gì đấy?”
Anh là bố cậu bé, vừa nãy nhận được cuộc gọi liên quan đến công việc nên anh đi chậm lại nhưng vẫn quan sát con kĩ càng, thấy có người đang lôi kéo con mình là anh phải chạy ra ngay.
“Tôi chỉ muốn hỏi bóng bay mua ở đâu thôi, tôi cũng muốn mua một quả.” Lâm Xuân đành nói lại lí do của mình.
Người đàn ông cúi xuống nhìn con, thấy thằng bé gật đầu thì nét mặt mới dịu lại: “Ra ngoài cổng bệnh viện, người ta có bán.”
Người bố chỉ tay ra cổng.
Sau khi thấy bố cậu bé xuất hiện thì gã côn đồ đã lùi về sau, ngập ngừng một lúc rồi đi vòng về phía trước.
Tinh, chúc mừng vật chủ đã giúp An Duệ Từ thoát khỏi kiếp nạn thành công, được cộng 10 điểm công đức.Lâm Xuân thở phào, may quá, thay đổi được rồi.
“Cảm ơn.” Cô nói cảm ơn với hai bố con rồi quay người chạy ra ngoài bệnh viện. Cô không ra để mua bóng bay mà vì tên côn đồ vẫn chưa rời khỏi đây.
“Bé Xuân, cậu đi đâu thế?” Đúng lúc đấy, Tống Nhiễm Nhiễm bước ra ngoài cửa hàng tiện lợi, thấy bạn thân mình chạy ào đi thì vươn tay kéo bạn lại.
– Tớ đi tìm bảo vệ.
Tống Nhiễm Nhiễm không hiểu mô tê gì: “Tìm bảo vệ làm gì cơ?”
“Tớ vừa thấy một thằng cầm dao đi lên khoa nhi ở tầng ba.” Báo cảnh sát thì không kịp, còn nếu hét lên thì cô sợ gã sẽ phát điên xong chém người ngay ở sảnh bệnh viện mất, nên giờ đành gọi bảo vệ thôi. Hi vọng nó đừng chém ai ngay khi vào phòng bệnh thì may ra còn kịp.
“Hả?” Tống Nhiễm Nhiễm sợ đến nỗi mặt trắng bệch cả đi.
“Nhiễm Nhiễm, cậu ra ngoài với tớ đi.” Lát nữa không biết tầng một có bị ảnh hưởng hay không nên Lâm Xuân đã kéo Tống Nhiễm Nhiễm chạy ra ngoài.
Hai cô gái chạy như bay nên chẳng ai để ý rằng, sau lưng hai cô xuất hiện một chàng trai vừa mới mua nước trong cửa hàng tiện lợi, anh đang định rời đi thì bỗng sững lại, quay người nhìn ra giữa sảnh bệnh viện.
Đương giữa hè nên chỉ có một người đàn ông mặc áo khoác đi qua dòng người tấp nập rồi bước lên thang máy.
Chàng trai quay gót đi theo, lúc đi qua bàn y tá thì đặt chai nước lên bàn: “Tôi để nhờ.”
Giọng anh lạnh tanh tựa như tuyết mùa hạ.
Chị y tá ngẩng lên nhìn thì thấy một bóng lưng cao gầy, đội mũ che kín đầu.
Hết chương 3.