Chương 30

"Cái gì cành cao, em mới chính là cành cao, là anh trèo không tới mới đúng, vợ ơi tha thứ cho anh lần này đi..." Loại thời điểm này nói gì cũng không hữu hiệu bằng làm nũng! Chỉ có thể tội nghiệp cho Ân Tiểu Mỹ đang rình coi, không thể nào giải thích được, cô cảm thấy hình ảnh này đã bắt đầu trở thành hình ảnh thiếu nhi không nên xem.

"Vợ cái gì! Muốn chết sao?" Laura giằng co nhưng sức lực cũng không mạnh mẽ, cứng rắn nữa.

"Đương nhiên là vợ rồi, cả đời này của anh khẳng định chỉ có một mình em, hơn nữa mẹ anh cũng đã nói nếu anh dám tìm người khác bà sẽ chặt chân của anh, cho nên Hủy Hủy nhà ta chính là nữ vương, nữ vương cho anh hôn nhẹ đi." Anh hiểu rõ tính khí của bạn gái, càng lúc càng được voi đòi tiên.

Ân Tiểu Mỹ trừng to đôi mắt đầy ngây ngô, cô bắt đầu có cảm giác mình tốt nhất nên lên tiếng.

"Ít ở đây giả bộ đi, em nói cho anh biết, nếu sau này anh còn dám ở trước mặt em nói này nọ... Hừ..." Laura nắm lỗ tai anh, hung hăng ngắt nhéo.

Lý Gia Tuấn thầm thở phào, vội cố gắng không ngừng hùa theo: "Vâng, vâng, vâng, sau này sẽ không dám nữa, vậy nữ vương có cho anh hôn một cái không?"

Ân Tiểu Mỹ từ trong chỗ ngồi bò ra ngoài, rối rắm nói: "Tốt nhất là không cho..."

"A ——!" Hai giáo viên sợ hết hồn, căn bản không nghĩ tới đã trễ như vậy rồi mà trong phòng làm việc còn có người!

Gương mặt Laura tức thì đỏ lên, đẩy Lý Gia Tuấn ra, thét lên, chạy mất còn Lý Gia Tuấn cũng mặt đỏ tía tai, trời ạ! Tên tiểu quỷ này đã ở chỗ này ngây người bao lâu rồi!

"Tiểu Mỹ..." Anh mất tự nhiên gãi gãi đầu nói: "... Em ở đây..."

"Vẫn luôn ở đây!" Tiểu Mỹ cười khan nói: "Giáo viên ngữ văn phạt em chép phạt..."

"Ha ha... Là vậy à..." Lý Gia Tuấn ho khan một tiếng, không có nói tiếp.

Phảng phất như có một con quạ lớn từ đỉnh đầu hai người bay qua.

"Thầy ơi... Em cái gì cũng không có nhìn thấy..." Tiểu Mỹ tranh thủ khiến mình thoạt nhìn hết sức vô tội.

"À... Tốt, vậy thì tốt..." Lý Gia Tuấn có cảm giác mình chưa từng ngu ngơ thế này ở trước mặt học sinh.

"Vậy... Tạm biệt thầy?" Cô thử thăm dò.

"Được, tạm biệt." Lý Gia Tuấn vội vàng nặn ra một nụ cười mỉm nhưng trong lòng lại không nhịn được rơi nước mắt, xong rồi chắc chắn bây giờ Laura sẽ hận chết anh, sao mà hết lần này tới lần khác lại không nhìn thấy cô bé này, núp ở đằng kia vậy!

Anh đứng trong phòng làm việc trống rỗng, cảm thấy như nhìn thấy một tấm ván giặt đồ khổng lồ đang lơ lửng trước mặt.

~

Lúc Tiểu Mỹ về đến nhà, thấy trước bàn cơm lớn như thế chỉ có hai người là Ân Triết Phi và A Xuân, cô kinh ngạc hỏi: "Ơ? Mẹ đâu rồi?"

"Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của ba mẹ." Ân Triết Phi trả lời nhưng anh biết có nói cũng nói vô ích, cho tới bây giờ Ân Tiểu Mỹ đều không nhớ được bất kì con số ngày tháng nào, anh nhìn dáng vẻ hưng phấn của con nhóc này rất hoài nghi hỏi: "Ngược lại là em đó tại sao về nhà còn trễ hơn anh?"

"A?" Tiểu Mỹ ngẩn ngơ trả lời: "Bởi vì... Bởi vì hoạt động ngoại khóa!"

Ân Triết Phi nhìn đồng hồ trong phòng khách hỏi lại: "Hoạt động ngoại khóa đến bảy giờ?"

"Ai cần anh lo! Ghét!" Tiểu Mỹ làu bàu trèo lên bàn cơm, cô không muốn nói là bởi vì cô bị giữ lại chép phạt đâu, tên con trai Ân Triết Phi này lưỡi chứa đầy chất độc, nhất định sẽ cười nhạo cô.

Hôm nay A Xuân nấu canh xương củ từ, nhìn qua hết sức hấp dẫn, dĩ nhiên nếu như cô tỉ mỉ một chút sẽ phát hiện ra tất cả món ăn đều chưa có đυ.ng vào, Ân Triết Phi vẫn đợi đến khi cô về nhà mới bắt đầu động đũa.

Nhưng giải thích của cô lại làm cho người con trai cao lớn này rất bất mãn.

Ân Triết Phi ghé sát vào cô cảnh cáo: "Tốt nhất là em đừng để cho anh phát hiện ra, em ở sau lưng anh làm ra chuyện xấu gì? Nếu không..." Anh siết nắm đấm phát ra tiếng, làm cho toàn thân Tiểu Mỹ đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi nhìn anh.

"Anh…Anh cái người này nói bậy bạ gì đó! Em mới không có làm chuyện gì xấu!" Cô thấy rất tức giận và bực mình.

Đối mặt với vẻ phô trương thanh thế của cô Ân Triết Phi biết uy hϊếp của mình đã đạt hiệu quả, anh ngồi lại xuống ghế nhưng trong lòng thì vẫn không cách nào buông lỏng cảnh giác đối với con nhóc này như cũ.

Gần đây quần áo của anh cứ hay bị mất tích mà không cách nào có thể giải thích được, nhất là áo ba lỗ mặc bên trong, vậy nên anh rất khó để không hoài nghi tiểu nha đầu luôn lén lút này.

Không lẽ con nhóc này là tên cuồng trộm đồ lót? Kẻ trộm quần kì quái?

Ân Triết Phi tự rùng mình vì ý nghĩ của bản thân, mà loại chuyện như vậy luôn là càng nghĩ càng bất an tuy hiện tại việc học của anh hết sức bận rộn nhưng anh vẫn cảm thấy nên giải ra câu đố này thì mới tốt.

Mặc dù Ân Tiểu Mỹ tâm mang ý xấu có sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục hành động như cũ, không gì có thể ngăn cản tâm tư kiếm tiền của cô, bất kể thế nào "Giá cả" của anh ta bây giờ quá hấp dẫn, khiến cho cô không có biện pháp nào từ chối! Cho dù chết cũng phải trộm tiếp mang ra ngoài bán cho bằng được, cho dù chết cô cũng muốn ôm lon tiền của mình cùng chết.

Ăn xong cơm tối, Ân Triết Phi đi lên lầu tắm, Tiểu Mỹ ôm máy chụp hình xem từng tấm hình bên trong, khó tránh muốn cảm thán tài năng chụp hình cao siêu của mình, cái tên Ân Triết Phi kia đã đẹp trai lại càng đẹp trai hơn nữa nhưng nếu không có kỹ thuật chụp hình của cô sao anh ta có thể nóng bỏng như vậy đây?

Cô nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, đột nhiên trước mắt sáng lên, phảng phất như có thật nhiều ánh vàng của tiền từ trên trời rơi xuống!