Chương 26

Đôi mắt đào hoa của Tần Nguyên cong lên, vội bước tới phía trước ôm lấy Ân Tiểu Mỹ dỗ dành: "Em gái nhỏ đừng khóc, anh dẫn em đi ăn cơm có được hay không?" Cô bé xinh đẹp thế này quả thật là khó gặp, nhất định phải thừa dịp cô bé còn nhỏ tạo dựng một chút tình cảm.

Không nghĩ tới Ân Triết Phi lại đưa tay ra đón lấy Tiểu Mỹ, thả lại xuống đất nói: "Tần Nguyên đừng cho là mình không biết cậu đang có chủ ý gì." Anh không cho phép ai khác mơ ước em gái của mình.

Trương Hướng Nhất nhìn sang bên kia, thấy hai cô bé vẫn đang lau nước mắt, cố gắng nở nụ cười thật thân thiện hỏi: "Em gái nhỏ, các em muốn đi về nhà hay là muốn đi ăn cơm với tụi anh?"

Tống Viên Viên với Lâm Đệ Nhất sợ hãi nhìn anh ta, chỉ cảm thấy anh ta so với mấy người cướp bóc vừa rồi còn đáng sợ hơn.

Hồ Phi cười nói: "Đã kêu cậu cạo râu rồi mà không nghe, dọa em gái nhỏ người ta rồi! Nhìn cậu bây giờ có khác gì thổ phỉ."

Trong tiệm pizza, nhóm con trai đã sớm ngồi vây quanh một cái bàn lớn, ăn ngấu nghiến còn bên này ba cô bé lại ăn rất lịch sự, dĩ nhiên lịch sự này là so với mấy bàn khác, còn nhóm người kia đã giống như chó hoang giành đồ ăn, cho tới tận bây giờ đến cả Ân Tiểu Mỹ cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng Ân Triết Phi ăn cơm cuồng dã như vậy.

Tống Viên Viên hoa si cắn đùi gà, mê muội nói: "Tiểu Mỹ, anh trai của cậu rất đẹp trai! Thật quá đẹp trai, giống như minh tinh vậy đó."

Ân Tiểu Mỹ nhìn qua bên kia, thấy thiếu niên xấu xa xếp chồng ba cái pizza lên nhau mà ăn liền xem thường "Hừ" một tiếng.

Cô đang muốn hỏi ý kiến Lâm Đệ Nhất một chút, lại thấy trong mắt của lớp trưởng đại nhân đầy quả tim hồng, đang làm hoa si nhìn sang bên kia.

Tiểu Mỹ im lặng một lát rồi hỏi: "Cậu cũng cảm thấy anh trai mình rất đẹp trai?"

Lâm Đệ Nhất cắn một miếng pizza to, nuốt xuống rồi nói: "Cũng đẹp trai!"

Ôi chao, ôi chao, ôi chao? Tiểu Mỹ có chút kinh ngạc, thì ra Lâm Đệ Nhất cũng mê sắc như mọi người, thật không hổ là lớp trưởng.

Cô nhìn những nam sinh giống như khỉ đột kia, cực kì không hiểu thẩm mỹ của mấy cô gái, mặc dù cô cảm thấy Ân Triết Phi không khó coi nhưng cũng không khoa trương đến trình độ đó chứ! Tuy nói như thế nhưng cô vẫn lôi máy ảnh ra len lén chụp cho bọn họ một tấm hình, wow tấm này có thể nói là mỹ hầu nam tụ họp nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền.

Tức cái là chụp đại khung cảnh dữ tợn thế này, mà Ân Triết Phi vẫn là người xuất chúng nhất.

Cô cẩn thận cất máy ảnh đi, nhìn hai người đang ăn uống vui vẻ trước mắt liền nói: "Mình có ý tưởng này! Mình đối với việc đánh giá giáo viên lần này rất bất mãn, mình muốn để trường học đánh giá lại lần nữa."

Lời này nói với Lâm Đệ Nhất là vô cùng mạo hiểm, vì dù sao đi nữa Lâm Đệ Nhất cũng rất ủng hộ con cú mèo.

Quả nhiên Lâm Đệ Nhất hô to lên: "Cậu đừng có đề ra những ý nghĩ kì lạ, đánh giá lần nữa? Đánh giá thế nào?"

"Đương nhiên là để cho học sinh chúng ta đánh giá, không lẽ cậu thật sự cảm thấy con cú mèo tốt như vậy?"

"Đương nhiên tốt, cậu lại gọi cô Mao là con cú mèo, mình phải nói với cô ấy!"

"Uy uy, cậu đừng không có lương tâm như vậy chứ, là anh trai mình cứu cậu đó, ôi chao! Huống chi mới vừa rồi cậu cũng gọi cô ấy là con cú mèo mà!"

"Mình không có, cậu không được quấy rối, mình sẽ nói với cô, nói cậu muốn làm chuyện xấu!"

"Cậu mới xấu đấy, thích đâm thọc, hại Viên Viên không có đồ ăn! Như cậu vậy cả đời cũng không ai thèm lấy, bởi vì con trai ghét nhất con gái đâm thọc!"

"Học tập kém như cậu vậy, mới không ai thèm lấy đó!"

"Cậu mới không ai thèm lấy! Cậu là đồ con gái chanh chua, lại còn thích mật báo!"

"Cậu mới không ai thèm lấy! Cậu là cái đồ học sinh lưu ban vạn năm!"

...

Tống Viên Viên ngồi lặng thinh ở một bên, lặng lẽ lấy đi một miếng pizza rồi từ từ nhai nuốt...

~

Mặc dù đàm phán với Lâm Đệ Nhất thất bại nhưng Tiểu Mỹ cũng không nổi giận, thậm chí tinh thần càng thêm mười phần hăng hái.

Buổi tối Ân Triết Phi đang làm bài tập, Tiểu Mỹ ôm một cuộn giấy to vọt vào phòng, nịnh hót gọi to: "Anh trai!"

Ân Triết Phi sợ hết hồn, luống cuống tay chân nhét máy mp4 trong tay vào hộc bàn bên dưới, chật vật hét lớn: "Em làm gì đó? Đi vào không biết gõ cửa trước sao?"

Ôi chao?

Tiểu Mỹ có chút khó hiểu nhìn anh, hỏi: "Anh đang xem cái gì vậy?"

"Không có gì... Nghe tiếng Anh." Trên khuôn mặt trắng trẻo của Ân Triết Phi lại pha chút đỏ ửng rất kỳ quái, giống như kiểu uống say.

"Nghe tiếng Anh mà anh cũng nghe đến đỏ mặt được à? Là chị Chí Linh đọc tiếng Anh sao?" Đôi mắt to long lanh nước của Tiểu Mỹ cứ nhìn chằm chằm, không che giấu được cảm xúc tò mò.

"Ai cần em lo!" Ân Triết Phi tức giận nói: "Có chuyện gì nói mau."

"A..." Ánh mắt Tiểu Mỹ vẫn như cũ dõi theo hộc bàn của anh, chậm chạp nói: "Anh giúp em viết áp phích đi!" Cô đơn giản thuật lại tình huống ở trường học, sau đó giải thích: "Em vốn muốn tự mình viết nhưng chữ của em khó coi quá! Sẽ bị nhận ra, bút pháp của anh tốt, anh giúp em một chút đi!"

Ân Triết Phi không chút suy nghĩ nói: "Không viết! Cút đi!"

"Vậy em sẽ nói với mẹ, anh lén xem phim H!" Tiểu Mỹ hét to lên.

"Em nói gì?" Ân Triết Phi khó có thể tin, nhìn con nhóc trước mắt, nói không nên lời: "Em..."

"Anh dám nói anh không có xem? Tối hôm nay, lúc anh Hướng Nhất nói chuyện với anh em đã nghe thấy! Là anh ấy đưa cho anh! Vừa rồi nhất định là anh đang xem phim H, em phải nói với mẹ anh là đứa bé hư!" Tiểu Mỹ hung hăng nhìn anh.

Ân Triết Phi chỉ có cảm giác khí huyết trong mình cuồn cuộn, miễn cưỡng áp chế giận dữ nói: "Anh đang nghe tiếng Anh..."