Chương 25

Tiểu Mỹ thấy không lay động được cô, chỉ đành đổi đề tài: "Hôm nay tan học cùng nhau về nhà nha."

Hiện tại các cô đã trưởng thành, ba mẹ đã bắt đầu để cho các cô tự mình trải nghiệm cảm giác tự về nhà, ông Trương cứ mãi oán trách mình bị thất nghiệp nữa đấy!

Sau khi tan học, hai cô bé tay nắm tay đi xe buýt về nhà, vừa mới đi qua một khúc quanh mấy học sinh cấp hai nhuộm tóc vàng liền ngăn cản bọn họ: "Uy tiểu quỷ! Có tiền không? Cho anh với chị đây mấy tờ."

Vô cùng có đầu óc kinh tế như Ân Tiểu Mỹ đã gặp được phương thức kiếm tiền còn nhanh hơn so với bán hình!

"Không có!" Tống Viên Viên hét lên, trốn sau lưng Tiểu Mỹ nhỏ nhắn.

Nhất thời trán Tiểu Mỹ đầy vạch đen, Viên Viên cao như vậy cô làm sao có thể che được cho cô ấy đây!

"Ê mau lấy tiền ra!" Nam sinh đó thấy Tiểu Mỹ một thân quần áo trẻ em đắt tiền, lập tức túm lấy cô.

Tiểu Mỹ oa một tiếng khóc lên: "Hảo hán! Tôi trên có mẹ già 80 tuổi, dưới có em trai khóc lóc đòi ăn cả nhà đều trông cậy vào mình tôi thôi! Tráng sĩ giơ cao đánh khẽ, chừa cho tôi một con đường sống, tương lai tôi lớn lên nhất định sẽ lấy thân báo đáp!"

Nam sinh cảm thấy đầu mình như phình to ra gấp đôi, sợ dẫn tới người lớn vội vàng quát bảo con bé này ngừng lại: "Không được kêu nữa!"

Tiểu Mỹ uất ức im lặng thật ghét quá! Người ta diễn ra sức như vậy nào có đạo diễn nào lại tùy tiện kêu "Cắt", đạo lý gì vậy.

Nam sinh lại uy hϊếp: "Lấy hết tiền ra đây nếu không, hừ! Tuy anh đây không đánh con gái nhưng các em cũng đừng hòng chạy trốn."

Tiểu Mỹ với Viên Viên liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh hô lên: "Chúng em không có tiền!"

"Không có tiền? Đưa cặp sách đây để kiểm tra!" Nam sinh vừa nói vừa đưa tay muốn giựt lấy cặp sách của hai người.

Tiểu Mỹ nghĩ thầm, nếu như hắn đưa tay tới đây liền hung hăng cắn hắn bị thương, sau đó hai người đồng quy vu tận.

Lúc này, lại có một bé gái hét lớn: "Dừng tay!"

Hai cô bé đồng thời quay đầu lại, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Cho tới tận bây giờ, Ân Tiểu Mỹ cũng không dám nghĩ tới người luôn thích đâm thọc như Lâm Đệ Nhất lại chạy tới giúp mình! Thật không biết là nên nói cô bé này quá có tinh thần trọng tình nghĩa, hay phải nói là đầu không cẩn thận bị cửa kẹp!

Lâm Đệ Nhất một đường xông tới, lập tức giang tay chống nạnh hét lớn: "Mấy người học trường nào? Tôi sẽ đi nói với giáo viên của mấy người!"

Ân Tiểu Mỹ với Tống Viên Viên suýt nữa đồng thời ngã nhào xuống đất: Chị đại à! Chiêu này, chị dùng trong trường hợp này, không tốt chút nào đâu!

Người thiếu niên kia tựa hồ cũng cảm thấy rất là buồn cười, lập tức đẩy ngã nấm lùn Lâm Đệ Nhất xuống đất, nói: "Trước đây, lúc lão tử đi học ghét nhất loại chết tiệt như mày! Muốn mét với giáo viên sao... Hôm nay, rơi vào tay anh đây coi như nhóc xui xẻo lấy tiền ra!"

Hiển nhiên, Lâm Đệ Nhất không nghĩ tới cũng có một ngày giáo viên không dùng được, lập tức hét lên: "Không nói đến việc có cho hay không cho, trên người tôi chỉ có 50 tệ!"

Ân Tiểu Mỹ với Tống Viên Viên lần nữa ôm trán: Lớp trưởng đại nhân, cậu đừng nên ngu ngốc như vậy có được hay không, thật không muốn thừa nhận học chung một lớp với cậu...

Nhóm nam nữ học sinh cấp hai đứng bên này, cũng không nhịn được cười lên, thúc giục: "Mày nhanh lên một chút có được không, chốc nữa bị người ta nhìn thấy thì vướng tay vướng chân."

Thiếu niên đứng ra cướp tiền mặt có chút đỏ lên, lớn tiếng nói: "Tụi mày là người chết sao, tới đây giúp một tay! Một mình tao làm sao làm giải quyết ba con nhóc!" Người phía sau thấy thế chỉ đành bước tới giúp một tay.

Ba cô bé lập tức gào khóc thảm thiết, gắt gao ôm chặt cặp sách, không buông tay nhưng dù vậy các cô vẫn còn nhỏ, căn bản đánh không lại sức lực của nam sinh cấp hai, mắt thấy cặp sách sắp phải nói say goodbye với mình thì một quả bóng rổ đột nhiên bay tới, nện mạnh vào đầu thiếu niên cầm đầu.

Buổi chiều lớp tập huấn bơi lội của Ân Triết Phi kết thúc sớm, nên cùng đồng đội đi ra ngoài mua chút đồ ăn bổ sung năng lượng, ai ngờ nhìn thấy tiểu quỷ đáng chết nhà mình bị người ta chặn cướp ở đây.

Thật là chán sống.

Thiếu niên tức giận quay đầu lại, đang muốn mở miệng mắng to thì thấy một nhóm học sinh cấp ba cao lớn tựa như núi đang tiến đến gần, chỉ thấy cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay họ, sợ rằng đã bằng bắp đùi của mình, lúc này cả người hắn mềm nhũn bắt đầu phát run.

"Không biết, tôi có thể hiểu là mấy người đang khi dễ em gái của tôi không?" Ân Triết Phi nói với giọng không chút gợn sóng, ánh mắt cũng không mấy thân thiện, Ân Tiểu Mỹ luôn luôn ương ngạnh lại dã man lúc này đây đã khóc đến mức mặt mũi tèm lem nước mắt, làm cho anh thấy rất đau lòng. Tiểu quỷ chết tiệt này chỉ anh có thể bắt nạt, nếu người khác dám động vào con bé một ngón tay thì anh sẽ bẻ gãy đầu ngón tay của người đó ngay.

"Ê tao nói cho mày biết! Đại ca của tao là lão đại B trung! Tốt nhất mày không nên tìm chết!" Một học sinh cấp hai bên cạnh không muốn thấy vịt đã dâng tới miệng lại bay đi, lên tiếng đe dọa đầy yếu thế. B trung là trường học nổi danh với học sinh côn, có thể nói là tiếng xấu lan xa, học sinh nơi đây rất thích đánh nhau, người xung quanh không khỏi e ngại nhóm học sinh này ba phần.

Trương Hướng Nhất ngược lại cười nói: "Đại ca mày là ai hả? Nếu như nói là đại ca B trung, vậy anh đây còn từng đánh mấy lần, đánh đến nghiện!"

Mấy học sinh cấp hai lập tức choáng váng, đây không phải là đại ca Trương khiến cho mấy tên côn đồ ở vùng phụ cận, nghe tên đã sợ mất mật sao!

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, lòng bàn chân như bôi dầu, bỏ chạy mất.