Chương 19

Tiểu Mỹ im lặng nhìn ông, trầm giọng than thở: "Ông thật là trẻ con..."

Ngay tức khắc ông Trương rơi lệ, trẻ con! Ông vậy mà bị con bé tiểu học nói trẻ con!

Ông cầm lấy phiếu điểm trong tay Tiểu Mỹ trấn an: "Đều vừa đạt yêu cầu rất tốt mà! Tiếng Anh còn thi được 95 điểm xem ra Triết Phi bổ túc vẫn có hiệu quả."

"Nhưng trong lớp chỉ có hai bạn học số học điểm dưới 70! Một là cháu! Còn lại là một kẻ ngốc." Tiểu Mỹ trầm mặt.

"Ặc... Được rồi... Ít ra thì vẫn tiến bộ hơn trước nhiều, có đúng không? Con người không phải đều tự so sánh với chính mình sao!" Ông Trương vội vàng bế đứa bé không dễ coi thường vào lòng, mời lên xe dọc theo đường đi còn nói rất nhiều chuyện xưa thú vị.

Khi đến nhà, lúc xuống xe, tâm trạng Tiểu Mỹ đã tốt hơn nhiều cô vừa điên cuồng xông vào trong nhà vừa kêu lên: "Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

"Phanh!" Cô đυ.ng phải một bức tường, suýt nữa thì bị bắn ngược xuống đất.

Ôi chao? Sao ở trước cửa nhà lại chặn một bức tường màu hồng?

Cô ngẩng đầu lên, ngẩng mãi ngẩng mãi mới phát hiện chắn ở trước mặt mình không phải là tường mà là một cô gái, vừa cao vừa cường tráng! Bởi vì ngược sáng nên cô chỉ có thể nhìn thấy một người với những đường nét tối om om nhưng không thể nghi ngờ người có thể đối kháng với Ân Tiểu Mỹ có sức đυ.ng ngang sức một con trâu thì tuyệt đối không phải là người đơn giản!

"Ừng ực!" Cô không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng.

Nói xin lỗi thì tốt? Hay là chạy trốn tốt hơn đây?

Chạy trốn đi! Tỷ lệ sống sót tương đối lớn hơn.

Cô đã ra quyết định liền từ từ lui về sau, vậy mà cô gái giống như người khổng lồ đó đã đưa tay ra, dùng giọng nói uốn éo có thể so với bản l*иg tiếng Trung Quốc của Thủy Thủ Mặt Trăng nói: "Chào cô bé! Em chắc là Ân Tiểu Mỹ rồi!"

Tiểu Mỹ chỉ có cảm giác da gà toàn thân mạnh mẽ nổi lên tầng tầng lớp lớp, cô gái tiếp tục dùng giọng nói sinh động kia nói: "Chị tên là Lục Tiêm Tiêm, là vị hôn thê của Ân Triết Phi, em có thể gọi chị là chị dâu!"

Trên đỉnh đầu Ân Tiểu Mỹ phảng phất như có rất nhiều tia chớp cùng nhau giáng xuống!

Vị hôn thê?

Chị dâu?

Cô không hề biết Ân Triết Phi có khẩu vị nặng như vậy! Thích cô gái có cảm giác an toàn thế này!

Cô hoàn toàn vô lực phản kháng, nghiêng một góc 90 độ cúi chào: "Chị dâu!"

Lúc này ông Trương đã đậu xe xong đi tới vui vẻ nói: "A! Tiêm Tiêm tới rồi à! Sao lại đứng ở bên ngoài vậy?"

Lục Tiêm Tiêm cười đến gương mặt ngọt ngào nói: "Cháu đang đợi A Phi về!"

~

Trong nhà Trương Hướng Nhất, sắc mặt Ân Triết Phi trắng bệch ngồi ở bên cạnh bạn tốt nhìn dáng vẻ tùy thời sẽ bất tỉnh, trên tay cậu là bức thư tình màu hồng lúc ông Trương đưa cậu đến trường đã ân cần đưa cho cậu.

Mà trên bức thư màu hồng kia có dán hàng chữ cùng màu, được cắt từ giấy báo dán thành một câu: “Em để ý anh đã lâu rồi.”

Sát phía sau là dấu môi đỏ rực...

Cậu tuyệt vọng nói với Trương Hướng Nhất: "Báo cảnh sát!"

Hai thiếu niên đáng thương mới vừa cầm điện thoại lên Trương Thần Hi đã đẩy cửa bước vào.

Anh mặc một thân quần áo thoải mái, có vẻ cao lớn dị thường, một sợi tóc đen không nghe lời rũ ở trước mắt, làm cho ông thoạt nhìn có chút cảm giác cương quyết bất tuân, nhìn thấy hai thằng bé nép vào nhau "Run lên vì sợ" anh phấn khởi hô to: "Hai đứa! Đi thôi! Ăn cơm thôi! Hôm nay Tiêm Tiêm đến! Vui mừng không?"

Vui mừng không? Hai người bọn họ mừng đến mức chỉ hận không thể cùng ôm nhau tìm chỗ chết chung!

Hai người bị Trương Thần Hi cao lớn vừa kìm kẹp vừa cưỡng ép đi ra khỏi phòng, nói: "Không cần dài dòng nữa! Nam tử hán đại trượng phu làm việc phải quyết đoán biết không?"

Đúng vậy! Vậy nên hai người bọn họ vô cùng quyết đoán, không muốn đi!

Mẹ của Trương Hướng Nhất là Diêu phi đứng ở bên cạnh xe cười đến sinh động như xà tinh trong cuộc đấu với anh em Hồ Lô, cô quay sang Ân Triết Phi lắc lắc điện thoại di động trong tay nói: "Ha ha! Mẹ con đã biết con trốn ở nhà dì rồi, mới vừa gọi điện thoại tới nói dì phải bắt con về nhà!"

Ân Triết Phi cơ hồ là bi phẫn kêu to: "Dì Diêu, dì lại bán đứng chúng con!"

~

Bữa trưa phong phú bắt đầu, Ân Triết Phi với Ân Tiểu Mỹ lần đầu hài hòa ngồi chung một chỗ như vậy, ngay cả khuôn mặt như củ khoai tây cũng nhất trí giống nhau, hai bên trái phải ngồi ở bên cạnh Lục Tiêm Tiêm và Trương Hướng Nhất nhìn qua giống như tùy thời đều có thể sùi bọt mép.

Người lớn lại hoàn toàn không phát hiện ra tình hình nơi này, so sánh với bầu không khí như bị mây đen bao phủ bên này thì bên kia là khung cảnh xuân về hoa nở đầy trái ngược.

"Thời gian này Tiêm Tiêm đạt được giải vô địch Taekwondo league của thanh thiếu niên toàn Đài Loan đấy! Còn phải đi Bắc Kinh dự thi, vị huấn luyện viên nói con bé là một mầm non tốt muốn trọng điểm bồi dưỡng con bé." Mẹ của Lục Tiêm Tiêm nói với vẻ mặt tự hào.

"Triết Phi nhà tôi cũng giành được giải nhất trong cuộc thi diễn thuyết!" Thường Mỹ vội vàng vì con trai nhà mình khoe khoang.

Diêu Phi mang vẻ mặt hâm mộ nói: "Haiz! Hướng Nhất nhà tôi hình như chỉ có đánh nhau là tương đối lợi hại thôi! Đã nói Triết Phi và Tiêm Tiêm là trời sinh một đôi mà!"

Thoáng cái Ân Triết Phi bị sặc canh, lúc này ho khan đến đỏ bừng mặt, bên chỗ mấy người phụ nữ lại cười đến cả người run rẩy nói: "Xem đi, còn xấu hổ nữa đấy!"

Ân Nhược Tức trao đổi ánh mắt với Trương Thần Hi, hai người đàn ông tự hiểu trong lòng lặng lẽ ăn đồ ăn trên bàn, ngay cả người luôn om sòm như ông Trương cũng chỉ cúi đầu im lặng, e sợ chiến hỏa cháy lan tới người mình.

Những lúc thế này ai cũng không giúp được con đâu! Triết Phi con nhất định phải kiên cường!!!