Chương 12

"Cô ơi, hôm nay là ngày đầu tiên do cậu ấy không biết!" Ân Tiểu Mỹ lập tức nói đỡ.

Mao Thuỵ Anh mới nhớ ra hôm nay là ngày đầu tựu trường, bà chỉ đành thở hồng hộc nói: "Được rồi! Lần này coi như cho qua, không trừng phạt em nhưng tôi sẽ tịch thu toàn bộ đồ ăn!" Bà không khách khí chút nào tịch thu hết đồ ăn của Tống Viên Viên rồi đi ra ngoài, lúc này mới nhớ tới cô bé lén đi mật báo, lập tức cười híp mắt nói: "Em thật là một đứa bé ngoan, em tên là gì vậy?"

Cô bé giống như là đang chờ những lời này, liền đáp ngay: "Em tên là Lâm Đệ Nhất!" Cô rất tự hào nói ra tên mình.

Hả... ? Ân Tiểu Mỹ tự dưng rùng mình, quái thế nào, cái tên này còn quê mùa hơn so với mình, thật sự có thể xưng là rùa chiến đấu với rùa đất! Nhưng Mao Thuỵ Anh lại tán thưởng gật đầu, ôm bao lớn, bao nhỏ thức ăn rời đi.

Tống Viên Viên chép miệng, mặt như đưa đám, đầu ngón tay út khẩy khẩy cái bàn, uất ức nói không nên lời.

"Được rồi!" Tiểu Mỹ an ủi cô: "Sau này cẩn thận hơn chút!" Cô nhìn Lâm Đệ Nhất ở cách đó không xa, không khỏi có chút bất đắc dĩ, người thích đâm thọc luôn làm cho người ta nhức đầu.

Tiết thứ hai là tiết số học, giáo viên dạy số học là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, nho nhã, thoạt nhìn khí vũ hiên ngang hơn nữa trong lúc dạy học còn xen kẽ kể một chút chuyện cười để hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Ân Tiểu Mỹ học rất vui vẻ, Tiểu Mỹ chọt chọt một bên mặt buồn bã của Tống Viên Viên nói: "Thầy giáo này giỏi thật ha!"

"Đúng vậy!" Viên Viên nhìn thầy giáo trên bục giảng ỉu xìu nói: "Thầy Lý là giáo viên ưu tú của cả nước đấy, rất nhiều trường học đều bỏ ra số tiền lớn mời thầy đi, có điều hiệu trưởng tinh ranh hơn lại bỏ ra số tiền lớn hơn giữ thầy lại, còn để cho thầy ấy đảm nhiệm chức chủ nhiệm."

"Cậu biết rõ vậy à." Tiểu Mỹ rất kinh ngạc khi biết Viên Viên biết rõ ràng như thế.

"Bạn học Tiểu Mỹ, em trả lời giúp thầy một vấn đề này đi." Một giọng nam dịu dàng, trầm thấp vang lên, làm cho dáng vẻ con hổ nhỏ của Ân Tiểu Mỹ chấn động.

Trời ạ! Hôm nay bản thân đạp phải cứt chó sao? Tại sao ai cũng điểm tên cô vậy! Tiểu Mỹ không nhịn được muốn oán thán, những giáo viên này trí nhớ kinh người, sao chỉ mới soát qua tên một lần đã nhớ rõ cô vậy? Hay là bởi vì hôm nay cô mặc một thân màu hồng, quá mức nổi bật? Cô dùng tốc độ sánh ngang với rùa đen chậm chạp đứng lên, vẻ mặt so với Tống Viên Viên ở một bên càng như đưa đám.

Thầy Lý dịu dàng nhìn Tiểu Mỹ nói: "Đếm từ một tới một trăm theo cách vừa rồi thầy mới chỉ." Tiểu Mỹ hết sức phiền muộn, nhìn chằm chằm vào thầy giáo, cô đếm từ một tới mười còn có vấn đề chứ đừng nói việc đếm tới một trăm.

Dạ dạ a a hồi lâu, cuối cùng cô chỉ đành từ bỏ nói: "Em không..."

"Ngoan ngoãn nghe giảng." Ý thầy bảo cô ngồi xuống.

Ân Tiểu Mỹ mang vẻ mặt đau khổ, im miệng.

Thật xui xẻo nhất định là cô xung khắc với cái trường học này.

Lâm Đệ Nhất quay đầu lại khıêυ khí©h nhìn Tiểu Mỹ, sau đó "Từ từ" giơ tay phải thật cao giống như pháo bắn lên trời.

Hiển nhiên thầy Lý có chút kinh ngạc, bởi vì anh cũng không thật sự muốn hỏi Ân Tiểu Mỹ, chỉ là muốn cô bé ngoan ngoãn nghe giảng mà thôi nhưng anh vẫn nói: "Vậy thì Lâm Đệ Nhất em trả lời đi!" Lâm Đệ Nhất đứng lên ngay cả ngừng nghỉ lấy hơi cũng không, cứ một hơi nói ra.

Tiểu Mỹ vô cùng lo lắng nhìn Lâm Đệ Nhất, Lâm Đệ Nhất sẽ không bị đứt hơi chết chứ?

"À... Rất tốt." Thầy Lý không kìm được cảm thấy dở khóc dở cười, vì cô bé có cảm xúc mạnh mẽ này.

Nhưng được khen ngợi Lâm Đệ Nhất rất hưng phấn, quay đầu lại liếc nhìn Ân Tiểu Mỹ một cái.

Ôi chao, ôi chao, ôi chao, ôi chao?

Ân Tiểu Mỹ liên tục lâm vào tình trạng bi thương, rốt cuộc đại não đã có chút giác ngộ, tại sao Lâm Đệ Nhất lại nhìn mình? Không lẽ là đang khoe khoang với cô?

Mặc dù không hiểu tại sao, đột nhiên bản thân lại trở thành quân xanh của Lâm Đệ Nhất nhưng Tiểu Mỹ bỗng có một loại cảm giác hưng phấn khi gặp kỳ phùng địch thủ, cho tới bây giờ cô còn chưa từng qua gặp người nào dám chủ động trêu chọc mình, ôi chao! Những người bạn nhỏ bình thường đều sẽ rất sợ Tiểu Mỹ, cô cười cười vô lại có bản lĩnh thì ngươi phi ngựa tới đây!

~

Đến buổi chiều lúc 3 giờ, toàn bộ học sinh tiểu học giống như châu chấu từ trong sân trường tuôn ra.

Tiểu Mỹ liếc thấy ông Trương đang hưng phấn vẫy tay với mình, lập tức nhảy cẫng lên gọi: "Ông ơi!" Cô gái nhỏ chạy như bay đến, tựa như con khỉ lập tức nhào đến trên người ông nói: "Cháu rất nhớ ông!" Mặc dù chỉ mới tách ra một ngày nhưng cứ như đã lâu lắm rồi cô không gặp ông Trương.

"Ha ha! Nha đầu ngốc! Ông cũng nhớ cháu! Ngày đầu tiên đi học thế nào? " Ông Trương ôm Tiểu Mỹ vừa vui vừa gấp mà hỏi, nhìn khí sắc cô bé con này cũng không tệ lắm.

"Không dễ chơi!" Tiểu Mỹ lắc cái đầu nhỏ, rất là mất hứng.

"Vậy ông đưa cháu về nhà với mẹ nha, A Xuân đã chuẩn bị cho cháu rất là nhiều đồ ăn ngon."

"Vậy... Ân Triết Phi thì sao?" Cô vẫn không thể gọi ra tiếng anh trai.

"Buổi chiều A Phi có hoạt động khóa ngoại, học bơi với đấu kiếm phải sáu giờ mới có thể về lận!" Ông Trương ôm Tiểu Mỹ lên xe nói: "Chúng ta về nhà trước, A Phi đi xe đạp."

Học bơi? Tiểu Mỹ cũng không biết còn có loại hoạt động ngoại khóa này, nghĩ đến bơi lội trong lòng cô không khỏi nảy ra ý nghĩ xấu, một điểm quan trọng lập tức xông lên đầu.

Đây chính là điểm quan trọng, vô cùng, vô cùng, nguy hiểm...

"Ông Trương, dù sao cũng về sớm, cháu muốn đi cắt tóc, trên đầu trọc một chổm cắt tóc ngắn che kín mới tốt." Tiểu Mỹ năn nỉ nhìn ông Trương ánh mắt của cô là sự kết hợp giữa đen và xanh trong cái đen pha đôi chút màu xanh biếc sánh với gương mặt như búp bê của con bé thật sự là vô cùng đáng yêu, Tiểu Mỹ không phải là đứa trẻ lai hai dòng máu chứ, đột nhiên ông Trương nghĩ như vậy.