Chương 11

Trong phòng học đang hò hét loạn lên thì một phụ nữ trung niên mập mạp đi tới, nghiêm nghị nói: "Im lặng!"

Bọn nhỏ lập tức yên tĩnh lại.

"Tôi nói cho các em biết! Các em ở nhà có thể là tiểu công chúa, tiểu thiếu gia nhưng đã vào lớp này của tôi tất cả đều không phải! Nếu ai dám nháo loạn…" Bà trừng đôi mắt vẩn đυ.c, nói tiếp: "Tôi nhất định sẽ cho người đó đẹp mặt!" Mấy người bạn nhỏ vừa nghe vậy, lập tức sợ đến mức ngồi thẳng người không dám hồ nháo nữa.

Chỉ có Ân Tiểu Mỹ chẳng qua chỉ nhướng mắt, cái gì vậy, bà là giáo viên chứ đâu phải là vu bà, hù dọa người ta làm cái gì?

"Sau đây tôi tự mình giới thiệu." Bà trợn to mắt nói: "Tôi là Mao Thuỵ Anh, học kỳ này là giáo viên dạy ngữ văn của các em."

Ân Tiểu Mỹ cười xấu xa nói với Tống Viên Viên: "Nên gọi là con cú mèo thì tương đối thích hợp đấy!" Giọng của Tiểu Mỹ quá lớn, ngay cả bạn học xung quanh đều nghe được, tất cả bọn nhỏ bị kí©h thí©ɧ hai bả vai đều run lên vì cười.

Mao Thuỵ Anh lập tức lộ sự uy nghiêm, cầm lấy cây thước hung hăng gõ lên bục giảng nói: "Yên lặng!"

Tất cả học sinh đều cảm thấy như cây thước kia quất vào người mình, lập tức cúi đầu ngồi yên.

"Lúc giáo viên nói chuyện bên dưới không được xì xào bàn tán! Không chút nghi ngờ, cha mẹ các em đã không dạy các em những việc này, có điều tôi sẽ từ từ dạy các em, dưới tay của tôi không cho phép đứa bé nào có hạnh kiểm xấu!"

Nói xong bà nhìn thấy mỗi đứa trẻ đều ủ rủ cúi đầu, lúc này khóe miệng mới thoáng qua một nét cười hài lòng rời đi.

Tiết thứ nhất là tiết tiếng Anh, giáo viên dạy tiếng Anh là một giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp nhưng Tiểu Mỹ chỉ lắng nghe được một lát thì suy nghĩ bắt đầu chạy loạn.

Ở đối diện khu tiểu học, cách một thao trường lớn chính là khu cấp hai, cô nhìn chằm chằm vào nơi cửa sổ sáng ngời, nghĩ thầm tên Ân Triết Phi kia nhất định sẽ có vẻ mặt thối nghiêm túc và rối rắm khi biết mình và hắn học chung một khu trường học!

Cô bật cười xấu xa, tên nhóc đáng chết không học chung một trường với anh sao tôi có thể có cơ hội chỉnh anh?

"Ân Tiểu Mỹ, em trả lời câu hỏi này đi." Thấy đôi mắt đăm đăm của giáo viên tiếng Anh cùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng đó, ngay lập tức Tiểu Mỹ như bị tạt một xô nước lạnh.

Ân Tiểu Mỹ đứng lên, nhìn thấy trên bảng đen viết một nhóm câu tiếng Anh, nhất thời như rơi vào mộng.

"Những từ này có nghĩa là gì?" Giáo viên chỉ cây thước vào câu: "Good morning."

"Mèo lộn xộn?"

Giáo viên trẻ tuổi bật cười nói: "Đúng vậy, em nói nghe thử xem, tại sao mèo lại lộn xộn hả?"

Tiểu Mỹ nhìn bạn học xung quanh đang nín cười nín đến nội thương, gương mặt liền đỏ bừng, nhất thời trên trán đổ mồ hôi, đây coi như là xuất sư không tiệp (*) nha còn chưa có trừng trị Ân Triết Phi đã tự mình tử trận trước.

(*) Là câu thơ trích từ bài thơ Shu Xiang của Đỗ Phủ bày tỏ sự thương cảm với cái chết của Gia Cát Lượng, Gia Cát Lượng chết trước khi đánh bại Ngụy giành được thắng lợi sự việc này đã khiến các anh hùng tương lai không khỏi rơi lệ.

Cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: "Bởi vì mèo không ngoan."

Các bạn học đều không nhịn được nữa cả lớp cười ầm lên, phần lớn bọn họ đã bắt đầu học tiếng Anh, ngay từ ở nhà trẻ nên mấy câu này đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Ân Tiểu Mỹ đỏ bừng mặt, tới tận bây giờ cô mới biết, người da mặt dày như cô vậy cũng sẽ có lúc xấu hổ đến mức đỉnh đầu bốc khói.

"Ngồi xuống đi nghe giảng cho tốt." Không thích cười như giáo viên tiếng Anh cũng bị cô bé này chọc cười, lộ ra hàm răng trắng, sau đó bắt đầu giảng giải ý nghĩa câu. Ân Tiểu Mỹ như lâm phải đại địch, ánh mắt bắt đầu nhìn chằm chằm lên bảng, cẩn thận nghe giảng.

Tan lớp, cô không nhịn được oán trách Tống Viên Viên ngồi cùng bàn: "Cậu không chịu nói cho mình biết..." Tống Viên Viên mang vẻ mặt vô tội ngẩng đầu lên từ dưới bàn, trong miệng đầy bánh bích quy nói: "Mình cũng đâu có biết, mình đang bận ăn bánh mà!" Lúc này, Tiểu Mỹ mới phát hiện trong ngăn bàn của Viên Viên tất cả đều là đồ ăn vặt: từ trái táo, trái đào đến bánh snack khoai và tôm, từ hạt dưa đến mứt hồng, mì trẻ em, đầy đủ mọi thứ.

"Wase! Cậu có nhiều đồ ăn như vậy." Tiểu Mỹ nhỏ giọng nói: "Nhưng mới vừa rồi không phải là con cú mèo đó nói, không cho học sinh đi học mang theo đồ ăn vặt sao?"

"Không sao hết!" Tống Viên Viên nhai nhai, hai bên quai hàm căng phồng giống như một con gấu nhai đồ ăn: "Chẳng qua là cô ấy sợ mình sẽ làm rơi đồ ăn trên đất thôi, đợi lúc về mình quét dọn sạch là được."

Ân Tiểu Mỹ có chút lo lắng, nhìn xem xung quanh một chút, ánh mắt chăm chú nhìn bạn học, nhắc nhở: "Cậu không sợ bạn học khác mét với giáo viên à!"

"Mét với giáo viên? Tại sao chứ?" Tống Viên Viên trợn tròn đôi mắt to, có chút không hiểu, cô ăn đồ ăn của mình mà, nếu bọn họ cũng muốn ăn thì cô chia cho họ là được.

"Mình cũng không biết." Tiểu Mỹ nghĩ đến lúc mình còn ở cô nhi viện có đứa tố cáo với người lớn, mặc dù cô cũng không có trêu chọc bọn họ, bọn họ lại muốn làm lớn chuyện mét với giáo viên, giống như có người trời sinh liền ưa đâm thọc.

Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy Mao Thuỵ Anh dẫn theo một cô bé từ cửa phòng học đi tới, cô vội vàng nói: "Viên Viên mau cất đồ đi!"

Nhưng Mao Thuỵ Anh đã quát to một tiếng: "Tôi đã quy định thế nào? Ai cho phép em ăn ở trong lớp hả?"

Mao Thuỵ Anh xông tới, một tay kéo Ân Tiểu Mỹ ra, đối diện với vẻ mặt thất kinh của Tống Viên Viên nói: "Tốt! Lại dám ăn ở trong lớp!" Ánh mắt vẩn đυ.c của bà nhìn chằm chằm Tống Viên Viên với khí thế hung hăng, Viên Viên ngập ngừng, tội nghiệp nhìn về phía Ân Tiểu Mỹ.