Chương 10

Mặc dù gia cảnh Ân gia không giống người bình thường nhưng Ân Nhược Tức cũng không cho Triết Phi đi học cái gì mà trường học quý tộc, anh luôn nói từ nhỏ con trai luôn nhận được sự hậu đãi không phải là chuyện gì tốt, anh hi vọng con trai của mình có thể có được một tuổi thơ bình thường, vậy nên Triết Phi vẫn luôn chọn một trường công trọng điểm cách khu nhà giàu không xa đi học nhưng Tiểu Mỹ thì không giống vậy! Trong lòng Thường Mỹ luôn cảm thấy con gái nên được ưu đãi hơn chút, tính liên hệ với một trường học quý tộc ở khu vực ngoại thành, có rất nhiều con gái của minh tinh đều vào nơi đó học.

Ân Nhược Tức lại bảy tỏ phản đối: "Em phải biết là ở những chỗ trường quý tộc này không mấy hoàn thiện, đối với chuyện thi đua linh tinh không nhiều lắm, những người đó chỉ thuần túy là vung tiền đưa con đến đó chơi mà thôi, tính tình Tiểu Mỹ vốn hoạt bát đi đến đó em sẽ không quản được."

Thường Mỹ suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không thì để cho hai đứa nhỏ học cùng một trường đi? Như vậy hai đứa cũng tiện chăm sóc lẫn nhau."

Ân Nhược Tức trầm tư một hồi mới nói: "Cũng tốt, có điều vẫn nên gọi thông báo cho Triết Phi biết trước, để nó có chuẩn bị tâm lý."

Ân Triết Phi vừa thi số học được 110 điểm, đang trong cơn tuyệt vọng đột nhiên lại nhận được thông báo của người trong nhà, nói muốn cho Ân Tiểu Mỹ học cùng trường! Cậu chưa từng trải qua một ngày thống khổ như vậy!

Nhưng cậu vẫn mím môi tự trấn định, nói: "Con phản đối!"

"Phải đối không có hiệu quả." Ân Nhược Tức điền vào tờ khai của trường học.

"Ba với con nói chuyện chút đi!" Triết Phi tựa như nhà lãnh đạo của một quốc gia, ngồi đối diện với Ân Nhược Tức nói: "Để con nhóc đó đến học trường quý tộc đi đối sự phát triển sau này của con nhóc đó tốt hơn. Con nhóc đó ngu dốt thì cũng phải lớn lên, cứ vào đó lừa gạt một đứa có tiền định ra mối hôn sự từ nhỏ là xong, hai người có thể làm ít công to!"

A Xuân nghe vậy không khỏi mỉm cười, lúc tiểu thiếu gia nghiêm chỉnh nói chuyện luôn làm cho người ta nảy sinh một loại cảm giác vô cùng đáng yêu!

Ân Nhược Tức nhìn con trai cau mày, nói: "Sau này ít xem tin tức đi, sao mà giọng điệu nói chuyện càng ngày càng kỳ quái."

Thường Mỹ không nhịn được bật cười: "Miệng lưỡi nhà quan của Triết Phi so với trên tin tức còn giống hơn."

Nhưng Ân Triết Phi tuyệt không cảm thấy buồn cười, giọng điệu của cậu rõ ràng đã có chút bất an: "Con với con nhóc đó không nên học cùng một trường, huống chi nó mới bây lớn, bốn tuổi hay là năm tuổi?"

"Năm tuổi." Ân Nhược Tức nói ngay: "Tuy còn hơi nhỏ nhưng hiệu trưởng trường con đâu phải ba không quen biết, hơn nữa con rất nhanh sẽ lên cấp hai, em gái sẽ không gây nhiều phiền toái đến con."

Triết Phi như hỏng mất hét lớn: "Con không muốn! Con lặp lại lần nữa con nhóc đó không phải là em gái của con!"

Thường Mỹ nhìn sắc mặt chồng mình đã trầm xuống, lo lắng Ân Triết Phi lại bị đánh vội lên tiếng giảng hòa: "Được, được, không phải là em gái, vậy con coi như là một cô gái nhỏ đáng yêu không được sao? Không phải là con thích siêu nhân sao? Siêu nhân thấy cô gái nhỏ bị bắt nạt chẳng lẽ không đi bảo vệ cô gái ấy sao?"

Coi con nhóc đó là cô gái nhỏ gì chứ? Tiểu ác ma thì còn được!

Đối đầu với kẻ địch mạnh, Ân Triết Phi nghiêm túc không nổi nữa, gào khóc kêu loạn lên.

Vậy mà bất kể cậu có quấy rối, lăn lộn, kịch liệt phản đối thế nào cha cậu đều không bị đả động, Ân Tiểu Mỹ và cậu vẫn học chung một trường.

Thậm chí vào ngày nhập học đó, Ân Triết Phi còn không chịu ngồi xe của ông Trương, mà tự mình đạp xe đạp đến trường.

"Aiz! Bác đã nói rồi mà, A Phi rất bướng bỉnh, chuyện này cũng đã qua hơn nửa năm mà vẫn còn cáu kỉnh." Bác Trương nhỏ giọng thì thầm.

"Kệ thằng bé đi, cháu cũng không còn cách nào..." Thường Mỹ cười khổ ôm cái trán, có cảm giác sắp bị hai đứa nhỏ này hành hạ đến mức thần kinh.

Lúc này là vào mùa năm học mới, ở cửa trường tiểu học đầy rộn ràng, Ân Tiểu Mỹ bước xuống xe đột nhiên có chút nhát gan, trốn phía sau Thường Mỹ

Thường Mỹ dỗ dành: "Tiểu Mỹ đừng sợ, ở chung với các bạn học cho tốt nha!"

"Mẹ ơi!" Tiểu Mỹ được mẹ dắt đến phòng học, phát giác những người lớn kia cứ luôn nhìn sang nơi này liền hỏi: "Tại sao họ đều nhìn mẹ vậy?"

Thường Mỹ cười rộ lên, là vì lúc còn trẻ cô từng diễn qua một bộ phim, lúc ấy cũng coi như nổi tiếng cả nước nhưng sau đó lập gia đình liền vắng bóng.

Những người phụ huynh này số tuổi xấp xỉ với cô, nên chắc là còn có chút ấn tượng vậy nên khi nhìn thấy cô mới kinh ngạc! Nhưng đối diện với Tiểu Mỹ cô chỉ nói: "Họ là đang nhìn Tiểu Mỹ của mẹ đó, Tiểu Mỹ là đáng yêu nhất, đến lớp nhất định phải học tập cho giỏi, mặc dù Tiểu Mỹ còn nhỏ tuổi nhưng mẹ tin là việc học đối với con sẽ không thành vấn đề, con có thể tự mình đi vào không?"

"Dạ!" Cô gái nhỏ tràn đầy lòng tin, gật đầu một cái nói: "Tiểu Mỹ tự mình có thể! Tiểu Mỹ nhất định sẽ học tập thật giỏi!"

Cô vẫy tay với mẹ đi vào trong phòng học, ở độ tuổi này phần lớn đứa trẻ đối với chuyện ăn mặc đều không có khái niệm gì nhưng nhìn thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp xuất hiện vẫn hấp dẫn chú ý của cả lớp, lập tức liền có vài bé gái vô cùng thân thiện nhìn Tiểu Mỹ, hi vọng Tiểu Mỹ có thể ngồi cùng mình.

Tiểu Mỹ nhìn quanh một vòng, ngồi xuống bên cạnh một bé gái mập mạp, bé gái này hiển nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, hai mắt tròn xoe trợn to: "A, chào bạn mình tên là Tống Viên Viên." Thân hình cô bé này tròn trịa, thoạt nhìn rất giống nhiều cái bánh bao hợp lại.

"Mình tên là Ân Tiểu Mỹ!" Cô cười trò chuyện với Tống Viên Viên, cô gái nhỏ này trắng trẻo, mập mạp thật sự là muốn cắn một cái!