Đan dược từ đâu mà có?
Đương nhiên là đổi từ khu mua sắm môn phái cấp thấp ở trong hệ thống.
Liệu Thương Đan chỉ cần có một điểm cống hiến là đã đổi được, cho nên ngay từ đầu Quân Thường Tiếu không quá xem trọng nó, dù sao người kia bị thương rất nặng, gần như chỉ còn một hơi mà thôi.
Không nghĩ tới.
Sau khi dùng đan dược một lúc, người bị trọng thương đang hôn mê bỗng mở to mắt.
Lục Thiên Thiên đang ở bên ngoài cũng để ý đến.
Phổ thông Kim Sang dược không thể nào có công hiệu mạnh như vậy.
Một điều càng kỳ lạ là, từng đạo từng đạo vết thương sau lưng tên kia đang nhanh chóng khép lại và đóng vảy.
“Điều này làm sao có thể?”
Lục Thiên Thiên khó có thể tin, thậm chí nàng nghi ngờ vừa rồi mình có nhìn nhầm hay không nữa?
Không. Rất chân thực.
Bởi vì chỉ một lúc sau, thương thế của người kia hoàn toàn khép lại, hắn từ dưới đất nhảy vọt lên.
Một người trọng thương hôn mê còn lại chút hơi tàn, sau khi dùng đan được chỉ sau một thời gian ngắn đã khỏe mạnh trở lại,như không có chuyện gì xảy ra.Đây quả thực là một chuyện không thể nào tin nổi.
“Phát tài, phát tài rồi!”
Hai mắt Quân Thường Tiếu trở nên nóng rực.
Liệu Thương đan đổi chỉ mất có 1 điểm cống hiến, mà lại có hiệu quả mạnh mẽ như vậy. Nếu như hắn cầm thứ này đi bán, tuyệt đối có thể trở thành đại gia.
Trong thế giới tôn sùng võ đạo này, đừng nói những chuyện nhỏ như trẹo chân, bong gân, coi như là bị thương nặng cũng là chuyện xảy ra hàng ngày.
Sơ phẩm Liệu Thương đan có hiệu quả mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối là ngàn vàng cũng khó mà mua.
Đem đan dược này bán với giá cao, kiếm thật nhiều tiền, đem địa bàn của môn phái mở rộng, xây dựng trang trí lại, còn sợ không chiêu mộ được đệ tử hay sao?
Quân Thường Tiếu càng nghĩ càng phấn khích, vội vàng lôi màn hình của hệ thống ra, chuẩn bị đem bốn điểm cống hiện còn lại đổi hết sơ phẩm Liệu Thương Đan.
Khu mua sắm môn phải, mở!
Khu mua sắm cấp thấp, mở!
Kéo thẳng một đường đi xuống tận cùng cho đến khi hắn nhìn thấy sơ phẩm Liệu Thương Đan. Sắc mặt Quân Thường Tiếu chợt trở nên u buồn, bởi vì bên cạnh xuất hiện một dòng chữ nhỏ “Một tháng chỉ được mua một lần.”
“Phù phù”
Quân Thường Tiếu đặt mông ngồi dưới đất, trong lòng gào thét:
“Con mẹ nó, lại còn có giới hạn mua nữa.”
Lục Thiên Thiên thấy thế thầm nghĩ:
“Hắn làm sao vậy?”
Quân Thường Tiếu chứng kiến công hiệu thần kỳ của Liệu Thương Đan, bắt đầu tính toán quy hoạch cuộc sống tươi đẹp về sau.
Nhưng dòng chữ “Mỗi tháng chỉ được mua một lần” như hóa thành kim châm nhỏ, đâm thủng khinh khí cầu chứa đầy mong muốn về tương lai của hắn, giống như hắn sắp bước chân vào thiên đường thì bị đạp trở về trần gian. Nỗi đau không cách nào tả được.
“Ngẫm lại thấy cũng đúng.”
Quân Thường Tiếu âm thầm nói ra:
“Nhiệm vụ chính vốn là vô cùng khó khăn, hệ thống sao có thể để tồn tại một cái sơ hở rõ ràng như vậy”
“Aiii.”
Hắn thở dài một tiếng, lấy lại tinh thần rồi đứng lên, mới phát hiện không thấy bóng dáng người bị thương lúc nãy đâu, sau đó ngạc nhiên hỏi:
“Thiên Thiên, người kia đâu rồi?”
“Đi rồi.”
“Hả? Đi rồi?”
Quân Thường Tiếu mém chút nữa té xỉu tại chỗ.
Con mẹ nó.
Bổn tọa tốn một điểm cống hiến quý giá đổi lấy Liệu Thương Đan chữa lành vết thương cho ngươi, tốt xấu gì hắn cũng phải cám ơn bổn tọa một câu chứ. Đằng này vừa mới hồi phục không nói một câu lập tức bỏ đi mất tiêu, có còn biết đạo đức là gì không.
Lục Thiên Thiên thản nhiên nói:
“Chưởng môn, ta khuyên ngươi sau này vẫn là làm người xấu đi. Trên Tinh Vẫn đại lục này, người lương thiện thường không có kết cục tốt đâu.”
Quân Thường Tiếu biết nữ nhân này đang có ý chế nhạo mình, nóng mặt lên nói:
“Ta cũng không tin trên đời này không tồn tại hai chữ “Lương tâm””
“Lương tâm?”
Đôi mắt đẹp của Lục Thiên Thiên nổi lên sát cơ nồng đậm, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Có một số người, lương tâm đã sớm bị chó tha mất.”
Quân Thường Tiếu cảm thấy một cơn lạnh hết cả sống lưng.
Lục Thiên Thiên vừa rồi cũng có nổi lên một chút sát khí. Nhưng bây giờ sát khí phát ra cực kì kinh khủng.
Nữ nhân này, quá khứ của nàng tuyệt đối không thể dùng hai chữ đơn giản để hình dung.
Mà nàng nói những người này, không cụ thể là ai, chỉ dám nói bóng gió một vài người nào đó?
Quân Thường Tiếu quyết định làm người lương thiện, lấy Liệu Thương Đan cứu người, vốn là mong người kia khỏe lại sẽ biết ơn rồi gia nhập vào Thiết Cốt phái.
Kết quả thế nào?
Một câu cám ơn cũng không nói liền đã biến mất.
Quân Thường Tiếu cảm thấy rất bất đắc dĩ, đồng thời thấy rõ bộ mặt thật của cái thế giới này, muốn làm một người lương thiện, muốn làm việc tốt là một chuyện cực kỳ ngu ngốc.
Trái đất còn có pháp luật quản lý.
Nơi này không có.
Trái đất có tiêu chuẩn về đạo đức.
Nơi này cũng không có.
Quân Thường Tiếu ngước đầu nhìn lên trời, ánh mắt trở nên kiên định hơn nói:
“Nếu ta đã đi đến Tinh Vẫn đại lục, vậy từ hôm nay trở đi, ta sẽ nhập gia tùy tục, hành động theo quy tắc của thế giới này”
Quy tắc của thế giới này là gì? Đơn giản chỉ có bốn chữ “Cường giả vi tôn.”
Chỉ có trở thành cường giả, mới giữ được tôn nghiêm bản thân, mới được người đời tôn trọng.
Không bị người nhục nhã? Có được quyền lợi cùng tiền bạc? Có được tam thê tứ thϊếp? Có được chúng sinh quỳ bái kính ngưỡng?
Tất cả đều sẽ có, nếu ngươi có thể trở thành một cường giả sở hữu sức mạnh rung chuyển cả đất trời.
“Đinh!”
“Chúc mừng chủ nhân lĩnh ngộ sơ bộ Tinh Vẫn đại lục pháp tắc, hoàn thành nhiệm vụ bí ẩn, phần thưởng là 10 điểm cống hiến.”
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: 14/100”
Quân Thường Tiếu giật mình nói: “Còn có cả nhiệm vụ bí ẩn?”
“Đúng!”
Hệ thống truyền đến thanh âm:
“Các nhiệm vụ trong ‘Hệ thống môn phái mạnh nhất’ chia làm Nhiệm vụ chính, nhiệm vụ phụ và nhiệm vụ bí ẩn.”
“Nhiệm vụ bí ẩn là nhiệm vụ được giấu đi, không được công bố rõ ràng, chủ nhân phải dưới cơ duyên xảo hợp mới có thể hoàn thành.”
Quân Thường Tiếu im lặng một lúc.
Nhiệm phụ một khi xuất hiện, ít nhất còn hiển thị chi tiết của nhiệm vụ, biết mình cần phải làm gì.
Nhiệm vụ bí ẩn thì cái gì cũng giấu hết, không để lộ chút thông tin nào, chỉ có dựa vào cơ duyên xảo hợp để hoàn thành. Cái thiết lập này còn mẹ nó rắc rối như vậy.
“Đương nhiên!”
Hệ thống lại nói:
“Còn có loại nhiệm vụ thứ tư, tên là ‘Nhiệm vụ Sử Thi’”
“Nhiệm vụ Sử Thi?!”
Quân Thường Tiếu vểnh tai đợi câu trả lời.
Hệ thống giải thích nói:
“Khi chủ nhân đạt tới cảnh giới nhất định, hệ thống nhiệm vụ sẽ tự khởi động ‘Nhiệm vụ Sử Thi’. Sau khi chủ nhân hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng vô cùng phong phú.”
“Phần thưởng vô cùng phong phú?!”
Hai mắt Quân Thường Tiếu trở nên sáng như sao.
Hệ thống nói:
“Phần thưởng của ‘Nhiệm vụ Sử Thi’ quyết định dựa trên mức độ hoàn thành nhiệm vụ và cảnh giới của chủ nhân.”
Quân Thường Tiếu hỏi lại:
“Ý của ngươi đang ám chỉ là hoàn thành nhiệm vụ càng xuất sắc, cảnh giới bản thân càng cao thì phần thưởng càng phong phú?”
“Không sai.”
“Ta lúc nào mới có thể khởi động ‘Nhiệm vụ Sử Thi’?”
“Thật xin lỗi, những thứ liên quan đến ‘Nhiệm vụ Sử Thi’ cần chủ nhân tự tìm tòi khám phá, hệ thống sẽ không nói thêm quá nhiều, tránh phá vỡ sự cân bằng.”
“Dẹp đi, đừng nói nữa.”
Quân Thường Tiếu trợn mắt một cái, sau đó đắc ý lôi ra màn hình giao diện, ấn mở khu mua sắm của môn phái.
Hành động đần độn ngốc nghếch vậy mà lại hoàn thành một cái nhiệm vụ bí ẩn, kết quả thu được 10 điểm cống hiến. Giờ phải nghĩ cách tiêu hết nha.
“Chọn cái gì tốt đây ta?”
Nhìn lấy từng dãy vật phẩm, Quân Thường Tiếu do dự.
Những vật phẩm bên trong hắn cảm thấy không tệ, đều muốn đổi nhưng không đủ điểm a.
“Chưởng môn.”
Lục Thiên Thiên đi phía trước, lạnh lùng nói:
“Thành Thanh Dương xuất hiện ở phía trước rồi kìa”.
Quân Thường Tiếu đem số liệu màn hình thu hồi, lúc này mới phát hiện phía trước tầm mắt, ở tận cuối đường là một tòa thành trì, dường như một cái tổ nằm trong thiên địa.
Hắn lắc đầu nói: “Đây chính là thành trì lớn nhất quận Thanh Dương, thành Thanh Dương? Nhìn cũng không thấy lớn như trong tưởng tượng.”
Quân Thường Tiếu một đường đi tới, cuối cùng đứng ở trước cổng thành cao mấy chục mét, trợn mắt há hốc mồm nói:
“Cao khϊếp thật!”
Bộ dáng này của hắn để người qua đường đều nhếch miệng đưa ánh mắt xem thường.
Thậm chí có người nói nhỏ:
“Tên nhà quê này coi như chưa bao giờ đến thành Thanh Dương, ít ra cũng phải nghe nói qua chứ?”
“Nữ nhân kia tướng mạo không tệ, sao lại đi cùng tên nhà quê vậy?”
Lục Thiên Thiên hơi nhíu lông mày lá liễu lại, rồi theo bản năng lùi ra sau mấy bước, bảo trì khoảng cách nhất định với Quân chưởng môn, dường như muốn nói với người qua đường rằng ta không quen không biết thằng này nha.
Quân Thường Tiếu thu hồi ánh mắt bất ngờ, nhếch miệng nói: “Ta nhất định đem Thiết Cốt phái xây dựng lớn hơn cả thành Thanh Dương cho mà xem.”
Thiết Cốt phái???
Lại có người nói nhỏ:
“Người này chẳng lẽ là đệ tử Thiết Cốt phải ở thôn Thanh Dương.”
Thiết Cốt phái tên đầy đủ là Thiết Cốt Tranh Tranh phái, nhưng mà đọc đầy đủ thì hơi dài, lại có chút không được thuận miệng, nên mọi người thường gọi tắt là Thiết Cốt phái.
“Tất cả bọn ngươi sai rồi!”
Quân Thường Tiếu xoay người, hai tay chống nạnh nói:
“Bổn tọa không phải đệ tử Thiết cốt phái, mà bổn tọa là chưởng môn đời thứ hai của Thiết Cốt phái!”
Dát!
Đám đông trước cửa thành ngắn ngủi không nói nên lời, sau đó tất cả ồ ạt cười to một trận!
“Há há!”
“Tên này mà là chưởng môn hả?”
“Cười chết ta rồi!”
“Tuy Thiết Cốt phái chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng cũng không đến nổi một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch có thể tùy tiện trở thành chưởng môn chứ.”
“Ha ha, không được không được, ta cười ra nước mắt luôn rồi, há há há”