- 🏠 Home
- Đô Thị
- Võng Du
- Tối Chung Trí Năng
- Chương 47: Thiên không chi luyến.
Tối Chung Trí Năng
Chương 47: Thiên không chi luyến.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Trong phòng, Cố Tư Hân đang thu dọn đồ đạc, nhưng đôi mắt cô vẫn đang sưng đỏ.
Đỗ Thừa ngồi ở trên chiếc giường lớn của Cố Tư Hân mà nhìn cô, Đỗ Thừa có thể nhận ra Cố Tư Hân rất quyến luyến với ngôi nhà mà cô đã từng gắn bó hơn mười năm nay, cho dù chỉ là những đồ trang sức nhỏ nhặt thì cô cũng không nỡ bởi vì cô cuối cùng cũng có rất ngiều đồ không mang đi được.
Đỗ Thừa không hề động tay vào giúp đỡ bởi vì anh biết rằng Cố Tư Hân đang dùng cách của cô để nói lời từ biệt với những đồ đạc này.
Đương nhiên, Đỗ Thừa còn muốn bàn một chuyện quan trọng nữa.
Cố Giai Nghi kể hết quá trình phá sản của Cố Đào Toàn cho Đỗ Thừa nghe, tất cả chuyện này đều là do Lý Vân một tay làm nên, Lý Vân giấu Cố Đào Toàn âm thầm tham ô hối lộ số lượng lớn tài chính của công ty, hơn nữa bà ta lại trắng trợn trốn thuế nhưng tất cả lại mượn danh nghĩa của Cố Đào Toàn.
Không thể phủ nhận rằng Lý Vân đã làm cho Cố Đào Toàn trở nên hồ hồ, có rất nhiều chứng cứ văn kiện rõ ràng đều được ký tên, cho nên cuối cùng mới dẫn tới việc Cố Đào Toàn phải nhảy lầu, còn Lý Vân lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Còn việc Lý Vân dẫn người tới làm loạn lần này là bởi vì Cố Đào Toàn đã giữ lại cho Cố Tư Hân rất nhiều châu báu đáng giá, những thứ này làm cho bà ta vô cùng thèm muốn.
Nhưng, Lý Vân lại hiểu rõ tính cách của Cố Giai Nghi, một vài người trong đám người đó cứ đẩy tình cảnh toàn bộ gia đình họ lên người Cố Đào Toàn, như vậy Cố Tư Hân cuối cùng nhất định sẽ đem số châu báu ấy ra bán, bà ta dốc sức moi được số tiền đó, cuối cùng bà nhất định cũng sẽ kiếm chác được không ít từ chỗ châu báu đó.
Có thể nói, Lý Vân đang dốc hết sức mình để chèn ép nhà họ Cố để kiếm trác cho bản thân mình.
Những chuyện này tạm thời Đỗ Thừa cũng không thể giúp được gì, bởi vì việc Cố gia phá sản đã là sự thật rồi, nếu như bây giờ hắn có đủ tiền thì nhất định hắn sẽ mua tòa biệt thự này của nhà họ Cố, bởi vì Đỗ Thừa cũng đang cần, có điều thật đáng tiếc hiện tại Đỗ Thừa lại không đủ tiền.
Với tính cách và năng lực của Cố Giai Nghi, sau khi Cố gia phá sản, Đỗ Thừa cũng không lo lắng Cố Giai Nghi sẽ thế nào mà bây giờ anh chỉ lo cho Cố Tư Hân.
Cố Tư Hân giống như một con chim sẻ bé nhỏ, chưa từng trải qua chút sóng gió nào, mặc dù Đỗ Thừa có thể nuôi dưỡng cô cả đời nhưng quan hệ giữa hai người bây giờ vẫn chưa tới mức ấy, cho nên Đỗ Thừa biết Cố Tư Hân nhất định sẽ không chấp nhận chuyện này.
Trong lúc suy tư, Đỗ Thừa đưa mắt nhìn sang chỗ Cố Tư Hân, giờ phút này Cố Tư Hân đang cầm chiếc cúp trong tay suy nghĩ gì đó, thấy như vậy, lòng Đỗ Thừa khẽ nhói đau, hắn liền hướng về phía Cố Tư Hân hỏi: “Tư Hân, chiếc cúp trong tay em có phải là khi em tham gia cuộc thi tiếng đàn sinh viên tỉnh đạt được không?”
“Ừm! Đỗ Thừa, sao anh lại biết vậy?” Cố Tư Hân thấy Đỗ Thừa nói vậy, đột nhiên cảm thấy có chút ngạc nhiên, vội vàng quay đầu lại hỏi.
“Lúc đó trong trường đều loan truyền việc này, hơn nữa trường học còn tổ chức một lần độc diễn trong trường, lúc đó anh cũng là một trong những người ủng hộ em” Đỗ Thừa nhớ lại nói, khuôn mặt cũng nở một nụ cười.
Đỗ Thừa bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ, ban đầu sau khi Cố Tư Hân đạt được giải nhất cuộ thi tiếng đàn sinh viên tỉnh, trường học vì muốn khích lệ Cố Tư Hân nên đã đặc biệt tổ chức ra buổi độc diễn nhỏ trong trường, cả một hội trường đang vô cùng nóng mà nụ cười thiên thần của Cố Tư Hân cũng chính bắt đầu từ giờ phút đó mà nở ra. Bởi vì khi Cố Tư Hân đánh đàn cô thường nở một nụ cười thanh khiết tới mức động lòng người.
Buổi độc diễn ấy Đỗ Thừa cũng có đi xem, tiếng đàn trong trẻo khiến cho một người ngoài chuyên môn như Đỗ Thừa cũng bị mê đắm.
Trên khuôn mặt Cố Tư Hân cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười yếu ớt, rõ ràng cô cũng đang nhớ lại những giây phút đó, chỉ có điều sau đó trong ánh mắt Cố Tư Hân lại tràn đầy sự ảm đạm buồn rầu, bởi vì Cố Tư Hân biết kể từ bây giờ cô đã không còn là nhị tiểu thư nhà họ Cố làm cho người ta ngưỡng mộ nữa rồi. Từ nay về sau cuộc sống của cô cũng không còn vô lo vô nghĩ như trước đây nữa, tất cả những điều này làm cho lòng cô có chút hoang mang.
Còn Đỗ Thừa lại đứng dậy khỏi giường rồi từ từ bước đến gần Cố Tư Hân, sau đó anh chăm chú hướng về phía Cố Tư Hân hỏi: “Tư Hân, em có thể giúp anh làm một chuyện được không?”
Nhìn bộ mặt chăm chú của Đỗ Thừa, Cố Tư Hân nhẹ nhàng gật đầu, không chút do dự.
“Tư Hân, nếu như anh nói anh có cách giúp em có thể đứng lên sân khấu âm nhạc cao nhất để biểu diễn thì em có làm không?” Thần sắc Đỗ Thừa tràn đầy sự tự tin, bởi vì anh anh không hề nói bừa, tất cả đều là sự thật.
Nghe Đỗ Thừa nói như vậy, Cố Tư Hân ngây người ra đó, nhưng cô lại không chút do dự mà gật đầu: “Em đồng ý”.
“Em tin tưởng anh?” Câu trả lời của Cố Tư Hân ngược lại lại làm cho Đỗ Thừa ngạc nhiên, bởi vì Đỗ Thừa không ngờ rằng Cố Tư Hân lại trả lời dứt khoát như vậy, cũng không nghĩ ra nếu Cố Tư Hân không phải vì anh thì vì cái gì.
“Anh không cần phải gạt em, hơn nữa em biết anh sẽ không bao giờ lừa gạt em, có đúng không?” Cố Tư Hân lại một lần nữa nở nụ cười, sau khi mỉm cười nhìn Đỗ Thừa, cô lại khẳng định nói.
“Ừm”.
Đỗ Thừa gật đầu nhẹ, sau đó lại nói tiếp: “Tư Hân, đàn của nhà em đặt ở đâu vậy, anh đàn cho em nghe một khúc có được không”.
“Được, đi theo em” Cố Tư Hân gật gật đầu, sau đó cô dẫn Đỗ Thừa đi về phía phòng để đàn.
Căn phòng để dàn rộng hơn ba mươi mét vuông, gạch lát dưới nền nhà tạo nên một bản nhạc lớn, còn bốn vách tường đều là ngọc lưu ly hai màu đen trắng, cả căn phòng trông giống như là một thế giới đàn vậy.
Đỗ Thừa ngồi phía trước cây đàn piano, còn Cố Tư Hân lại đứng ở bên cạnh Đỗ Thừa.
“Anh bắt đầu đây, em nghe kỹ nhé” Lần đầu tiên tiếp xúc với đàn nhưng khuôn mặt Đỗ Thừa lại khá lạnh nhạt, đồng thời hắn còn mỉm cười nói chuyện với Cố Tư Hân.
“Ừm”.
Cố Tư Hân gật đầu nhẹ, chăm chú lắng nghe.
Đỗ Thừa từ từ nhắm hai mắt lại, sau đó hắn đặt hai tay lên trên phím đàn, tiếp đó tiếng đàn bắt đầu chậm rãi vang lên.
Cố Tư Hân vô cùng yêu thích đàn piano, từ nhỏ cô đã có thiên phú về đánh đàn, mặc dù cũng chưa phải là một nhạc công chuyên nghiệp nhưng sự hiểu biết của cô đối với đàn lại vô cùng sâu sắc.
Lúc nghe thấy tiếng đàn đầu tiên vang lên trên tay Đỗ Thừa, nét mặt Cố Tư Hân trở nên khác lạ, hơn nữa Cố Tư Hân nhanh chóng bị tiếng đàn của Đỗ Thừa mê hoặc, sau đó cô nhanh chóng bị lạc vào những âm thanh tuyệt diệu của cây đàn.
Khúc nhạc mà Đỗ Thừa đang đàn lúc này giống như một khúc tình ca, tiếng đàn trong vắt như ánh trăng làm cho người nghe có một cảm giác thoải mái, giống như âm thanh của tự nhiên được gió đem tới vậy, ung dung tự đắc, lại giống như tình ý chân thành của người đang yêu vậy.
Tiếng đàn giống như âm thanh của tự nhiên làm cho Cố Tư Hân hoàn toàn bị mê muội, ngay cả sau khi Đỗ Thừa đã ngưng tay đàn lại thì Cố Tư Hân vẫn không có cách nào tỉnh lại được.
Nhìn Cố Tư Hân đang chìm đắm trong tiếng đàn, Đỗ Thừa biết tiếng đàn của mình đã chinh phục được Cố Tư Hân rồi, khúc nhạc này có từ năm 2300, được vinh là đệ nhất khúc “Thiên không chi luyến”, dưới sự biểu diễn hoàn mĩ của Hân Nhi, khúc nhạc này đã hoàn toàn chinh phục được Cố Tư Hân.
Nhưng, theo lời của Hân Nhi, khúc nhạc “Thiên không chi luyến” này vẫn chưa hoàn mĩ, bời vì chiếc đàn này của nhà họ Cố vẫn chưa đạt yêu cầu diến tấu hoàn mĩ của “Thiên không chi luyến”.
Sau mấy phút đồng hồ, Cố Tư Hân mới từ từ mở mắt ra, sau đó cô nhìn Đỗ Thừa giống như nhìn quái vật: “Đỗ Thừa, thật sự là do anh đàn sao?”
Đỗ Thừa mỉm cười, hắn không trả lời mà còn hỏi ngược lại: “Tư Hân, có hay không?”
“Hay”.
Cố Tư Hân gật đầu lia lịa, sau đó cô hết sức kích động nói: “Đây là khúc đàn hay nhất mà em đã từng nghe đó, thật là hay, thật là cảm động, còn hay hơn cả “Promise” của Richard Clayderman. Đỗ Thừa, sao anh lại học được vậy?”
“Đây là bí mật, là bí mật chỉ anh và em biết thôi” Đỗ Thừa mỉm cười trả lời, sao đó lại hỏi tiếp: “Tư Hân, em thích khúc nhạc này không, chỉ cần em học được, em nhất định sẽ có thể đứng trên sân khấu Viena mà diễn tấu”.
“Em có thật sẽ học được không?: Khúc nhạc hoàn mĩ như vậy làm cho Cố Tư Hân có chút nghi ngờ trình độ của mình.
“Em nhất định làm được, tin anh đi” Đỗ Thừa nói rất chắc chắn, anh muốn tạo cho Cố Tư Hân sự tự tin, để cô có mục tiêu để mà theo đuổi trên con đường sau này.
“Ừm”.
Cố Tư Hân tiếp nhận sự tin tưởng của Đỗ Thừa, lúc này ánh mắt hoang mang của cô đã hoàn toàn biến mất mà chuyển thành một niềm hy vọng và sự chờ mong vào tương lai.
***
Bên ngoài phòng đàn, Cố Giai Nghi cũng vô cùng sững sờ nhìn Đỗ Thừa đang ngồi trước cây đàn.
Cô bị tiếng đàn hoàn mĩ đó hấp dẫn, chỉ có điều bên tai Cố Giai Nghi lúc này lại chỉ nghe thấy duy nhất âm thanh của Đỗ Thừa.
Cố Giai Nghi cũng vô cùng lo lắng cho Cố Tư Hân, mặc dù cô có thể tự đi kiếm tiền nuôi Cố Tư Hân, nhưng mà Cố Giai Nghi lại không có cách nào giúp Cố Tư Hân thoát khỏi bi thương mà nhanh chóng tìm được con đường và mục tiêu trong tương lai.
Nhưng Đỗ Thừa lại giúp cô làm được điều này, hơn nữa lại còn là một khởi điểm rất cao nữa, điều này làm cho gánh nặng trong lòng Cố Giai Nghi cũng vơi đi một chút, đồng thời cô cũng vô cùng cảm kích Đỗ Thừa.
“Đỗ Thừa, cảm ơn cậu”.
Nhìn Đỗ Thừa và Cố Tư Hân giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, Cố Giai Nghi cũng thầm cảm ơn trong lòng.
09-08-2012, 06:38 PM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Võng Du
- Tối Chung Trí Năng
- Chương 47: Thiên không chi luyến.