Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Nhìn Cố Tư Hân đang bước hướng về phía Cố Giai Nghi, Đỗ Thừa cảm giác tim mình càng đập càng nhanh.
Đỗ Thừa vốn dĩ chỉ nghĩ nhảy cùng Cố Tư Hân một điệu nhưng Đỗ Thừa không hề nghĩ Cố Tư Hân muốn nhảy cùng anh ở điệu nhạc đầu tiên.
“Chủ nhân thân mến, tim ngài đang tăng tốc đấy, đập nhanh quá…”
Đỗ Thừa không nói gì, cô gái mặc váy tím violet đầu đội vương miện đang nhìn anh mỉm cười, hơn nữa cô đang bên cạnh nhẹ nhàng nhảy múa.
Thấy Đỗ Thừa không nói năng gì, Hân Nhi vẫn không có ý định buông tha cho anh, cô cười hi hi nói: “Điệu nhảy đầu tiên của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay không phải bình thường đâu nhé, người con gái hoặc con trai nào mà chưa có ý trung nhân trong lòng chắc chắn sẽ chọn cha hoặc mẹ làm bạn nhảy, nếu như đã có rồi…”
Hân Nhi nói đến đó thì không nói nữa, nhưng trong lòng Đỗ Thừa thì đã hiểu rõ.
“Lẽ nào Cố Tư Hân thích mình?”
Trong lòng Đỗ Thừa không thể không nghĩ tới, nếu là lúc trước chắc chắn hắn đã dẹp phăng ý nghĩ như vậy, vì lúc trước hắn không đủ tự tin mang lại hạnh phúc cho Cố Tư Hân, nhưng hiện tại, Đỗ Thừa hoàn toàn tự tin vào điều này.
“Chủ nhân thân mến, cố lên, nếu ngài chưa làm được đến lúc đó tôi sẽ giúp ngài để hai người có thể nên vợ nên chồng, nước chảy thành sông…” Hân Nhi hết sức cổ vũ.
“Không cần, đừng dùng dòng điện giống lần trước”.
Nghe Hân Nhi nói vậy, Đỗ Thừa bỗng nhớ lại lần trước cùng Lý Ân Tuệ, Hân Nhi đã động tay động chân, nên hắn vội vàng ngăn cản.
Thấy Đỗ Thừa ngăn cản, Hân Nhi phẩy phẩy tay: “Được rồi, chủ nhân thân mến, nếu vậy ngài toàn quyền đi, mau mau tìm cho tôi một nữ chủ nhân về đây”.
“Điều này tôi biết phải làm gì, không cần cô phải nói nhiều, đứng yên một chỗ đi” Đỗ Thừa không hài lòng nhìn Hân Nhi, sau đó hắn không để ý đến Hân Nhi mà nhìn sang phía Cố Tư Hân đang bị Cố Đào Toàn hỏi gì đó.
Cố Đào Toàn chỉ tay về phía Đỗ Thừa, chắc chắn ông ta đang hỏi Cố Tư Hân xem Đỗ Thừa là ai.
Tuy đang đứng ở một cự ly khá xa nhưng vì thính lực của Đỗ Thừa đã rất tốt rồi nên nếu muốn nghe rõ, đối với anh không phải là vấn đề gì khó khăn.
“Tư Hân, cậu ta là ai? Bạn của con à? Sao từ trước tới giờ cha chưa từng thấy qua?”
Cố Đào Toàn chỉ về hướng Đỗ Thừa hỏi Cố Tư Hân, tuy rằng chỉ là lần đầu tiên thấy mặt nhưng Cố Đào Toàn đánh giá cao khí chất và dung mạo của Đỗ Thừa. Ông cũng phát hiện dù là tướng mạo bên ngoài hay khí chất bên trong, Đỗ Thừa cũng đều hơn Đỗ Vân Long rất nhiều.
“Cha chưa gặp là bình thường, cha có bao giờ quan tâm đến chuyện của con đâu”.
Trong giọng điệu của Cố Tư Hân có chút bực tức, với tính cách của cô thì rất ít khi thấy có thái độ như vậy, có thể thấy rằng, mối quan hệ cha con của Cố Tư Hân và Cố Đào Toàn không mấy tốt đẹp.
“Tư Hân” Cố Giai Nghi đứng bên cạnh trừng mắt nhìn Cố Tư Hân, trong lòng cô rất rõ. Cố Tư Hân tuy rằng rất đơn thuần nhưng vô cùng cố chấp, từ khi Lý Vân bước vào nhà họ Cố, mối quan hệ cha con giữa Cố Đào Toàn và Cố Tư Hân không hề tốt đẹp.
Thực ra bản thân cô cũng vậy, chỉ là Cố Giai Nghi đã là một cô gái trưởng thành, cứ cho là không hòa hợp nhưng trước mặt người ngoài, cô vẫn muốn giữ thể diện cho Cố Đào Toàn.
Bị chị Cố Giai Nghi trừng mắt nhìn, Cố Tư Hân bĩu môi rồi không nói thêm gì nữa.
Cố Giai Nghi chẳng có cách nào khác, cô đành giới thiệu cho Cố Đào Toàn: “Cha, cậu ấy tên là Đỗ Thừa, là bạn học của Tư Hân”.
“À, thì ra là bạn học của Tư Hân, gia đình thế nào? Là người ở đâu?” Cố Đào Toàn rất coi trọng vấn đề gia thế, huống chi đó còn là người con gái út của mình có chút đối đãi đặc biệt, nên điều đầu tiên Cố Đào Toàn nghĩ đến là muốn biết về thân thế của Đỗ Thừa.
“Điều này thì con không rõ, nhìn dáng vẻ thế kia chắc gia đình cũng không đến nỗi nào…” Cố Giai Nghi không nói Đỗ Thừa là con riêng của nhà họ Đỗ, nếu như Cố Đào Toàn biết chỉ sợ trong bữa tiệc tối nay Cố Tư Hân không được phép bước tới chỗ Đỗ Thừa.
“Ừ, trông chàng trai trẻ đó không đến nỗi nào”.
Cố Đào Toàn gật gật đầu, thể hiện sự tán đồng với ý kiến của Cố Giai Nghi.
“Đào Toàn, bên kia có vài người bạn từ tập đoàn Hoa Trung, chúng ta qua đó nói chuyện đi, vừa hay có mấy chuyện kinh doanh muốn nói với anh” Lý Vân vừa nói vừa bước tới, khoác tay Cố Đào Toàn vẻ rất thân mật.
“Được, chúng ta qua bên đó”.
Cố Đào Toàn vô cùng nghe lời Lý Vân, thâm chí chưa cần nghĩ gì đã cùng Lý Vân rời đi rồi.
“Hồ ly tinh”.
Nhìn bóng Cố Đào Toàn rời đi, Cố Tư Hân vừa nhìn dáng đi ưỡn ẹo của Lý Vân, vừa rủa thầm một câu.
Trong ánh mắt của Cố Giai Nghi cũng vô cùng phản cảm nhưng cô không nói ra mồm như Cố Tư Hân.
Cách đó không xa, Đỗ Vân Long nhìn Cố Tư Hân bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Sự xuất hiện của Đỗ Thừa khiến Đỗ Vân Long có cảm giác không an toàn. Đỗ Vân Long cũng không phải kẻ ngốc, hắn hoàn toàn nhìn ra cách đối xử khác nhau của Cố Tư Hân với hắn và với Đỗ Thừa.
Nhưng lúc này hắn nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao trong một khoảng thời gian ngắn thế mà Đỗ Thừa lại biến hóa nhiều như vậy.
Chữa khỏi đôi chân què rồi, có vẻ như giàu có rồi, lại có công phu, những điều tưởng chừng không thể có thì lại xuất hiện cả trên người Đỗ Thừa.
Nhưng Đỗ Vân Long không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, hơn nữa từ nhỏ đến lớn, những gì Đỗ Thừa thích đều bị Đỗ Vân Long cướp, nên sau khi nghĩ một hổi, Đỗ Vân Long bước về phía Đỗ Thừa.
Tuy biết rằng Cố Tư Hân có tình cảm với Đỗ Thừa nhiều hơn so với mình nhưng Đỗ Vân Long vẫn còn một chiêu cuối cùng, có thể làm cho Đỗ Thừa rời xa Cố Tư Hân.
Đỗ Thừa ngồi yên lặng một góc, thấy Đỗ Vân Long bước tới, hắn không có vẻ gì là bất ngờ.
“Đỗ Thừa, mày thật sự muốn cướp Cố Tư Hân của tao à?” Đỗ Vân Long hỏi thẳng Đỗ Thừa khi ngồi xuống đối diện hắn, giọng điệu hết sức lạnh lùng.
“Chẳng có gì là cướp với không cướp, Cố Tư Hân không phải là hàng hóa, cô ấy có sự chọn lựa của riêng mình” Đỗ Thừa trả lời giọng điệu rất nhạt, Đỗ Vân Long chẳng có gì đáng để Đỗ Thừa phải chú ý.
Đỗ Vân Long cười nhạt, chắc chắn trong lòng đã có tính trước, hắn nói tiếp: “Đỗ Thừa, mày đừng tưởng vì Cố Tư Hân với mày có chút thiện cảm mà vội đắc ý, tao có thể khẳng định chính xác với mày, mày tuyệt đối không thể đến với Cố Tư Hân”.
“Thật sao?” Nhìn Đỗ Vân Long nói có vẻ rất chắc chắn, trong lòng Đỗ Thừa tuy có chút hơi xao lòng nhưng trên khuôn mặt không hề có bất cứ biểu hiện gì, giọng điệu vẫn lạnh như trước.
“Không tin à? Thế để tao nói cho mày biết, Cố Đào Toàn rất coi trọng vấn đề môn đăng hộ đối, nếu để ông ta biết mày chỉ là con riêng nhà họ Đỗ, hơn nữa lại bị nhà họ Đỗ đuổi đi, mày cho rằng ông ta vẫn cho mày qua lại với Cố Tư Hân sao?”
Đỗ Vân Long nhìn chằm chằm Đỗ Thừa, nhưng điều khiến Đỗ Vân Long thấy thất vọng là khi nghe hắn nói vậy, Đỗ Thừa vẫn không có chút gì biến đổi trên sắc mặt, vẻ mặt anh vẫn lạnh như băng.
Từ thần sắc của Đỗ Vân Long có thể thấy rằng hắn không nói dối, nhưng Đỗ Thừa bỗng bật cười, sau đó giọng điệu khinh bỉ nói với Đỗ Vân Long: “Đỗ Vân Long, không phải mày sợ rồi đấy chứ? Mày đường đường là con trai thứ ba nhà họ Đỗ lại sợ một thằng con tư sinh không có thân phận như tao cướp mất à?”
“Mày nghĩ rằng tao không dám nói à?” Câu nói của Đỗ Thừa giống như một lưỡi dao nhọn hoắt đâm thẳng vào tim Đỗ Vân Long, lúc này trên khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Vân Long thậm chí có cả chút nhăn nhó, trong ánh mắt hiện rõ vẻ vô cùng căm tức nhìn Đỗ Thừa.
“Thế mày đi nói đi, lúc đó mày muốn tao nhận thua thì tao cũng chẳng còn cách nào” Trên mặt Đỗ Thừa lộ ra nụ cười nhạt, lúc này anh biết rất rõ, Đỗ Vân Long tuyệt đối không dám nói với Cố Đào Toàn về thân phận của anh.
Vì Đỗ Vân Long là một người rất kiêu ngạo và tự phụ, nếu đi nói chẳng khác gì thua Đỗ Thừa, điều này Đỗ Vân Long tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Trong lòng Đỗ Vân Long đang vô cùng căm tức, nhưng Đỗ Thừa không để tâm, hoặc có thể nói, hắn hận Đỗ Vân Long.
Đỗ Thừa biết, trước đây mỗi khi trên đường có đám lưu manh tới bắt nạt đều do Đỗ Vân Long sai khiến, đi làm cũng thường xuyên bị đuổi việc, đều do một tay Đỗ Vân Long.
Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, hắn có người bạn nào đều bị Đỗ Vân Long phá hoại. Sau đó dần dần bên cạnh Đỗ Thừa không có bạn bè, mọi người đều tránh hắn, đến nỗi Đỗ Thừa không dám thích một người con gái nào, vì Đỗ Thừa biết, một khi hắn thích người con gái nào, e rằng Đỗ Vân Long sẽ vung tay cướp đi.
Từng điểm từng giọt tích lũy, hắn hận Đỗ Vân Long đến tận xương tủy, vì vậy nên tính cách anh mới trở nên lạnh lùng như vậy.
“Đỗ Thừa, mày muốn tao thua mày, điều này là không thể nào, cứ cho là tao không nói, Đỗ Vân Long tao cũng sẽ thắng mày”.
Quả nhiên, Đỗ Thừa đoán đúng rồi, kẻ ngạo mạn tự phụ như Đỗ Vân Long không thể không thay đổi chủ ý.
“Tùy, nhưng cũng có thể thất bại càng thảm đấy” Đỗ Thừa cười nhạt, hắn nói hết sức tự tin.
Trước đây nửa tháng, Đỗ Thừa cảm giác Đỗ Vân Long như một ngọn núi đồ sộ, bản thân không thể nào lay chuyển được. Nhưng lúc này, trong mắt Đỗ Thừa, Đỗ Vân Long chẳng là gì cả.
“Hừ…” Đỗ Vân Long biết không nói lại được Đỗ Thừa nên chỉ hừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Lúc này trên sân khấu, người dẫn chương trình lại một lần nữa bước lên nói vào microphone biểu thị tắt đèn, anh ta cao giọng nói: “Sau đây, nàng công chúa Cố Tư Hân của chúng ta ngày hôm nay muốn tặng mọi người ở đây một màn khiêu vũ đầu tiên, không biết trong những vị khách nam có mặt ngày hôm nay, ai có được sự lựa chọn của tiểu thư Cố Tư Hân làm bạn nhảy trong điệu đầu tiên này”.
Nói xong, anh ta vỗ tay, tất cả các vị khách cũng vỗ tay theo, ánh đèn trong khán phòng lúc này chiếu về phía Cố Tư Hân, đợi Cố Tư Hân chọn lựa.
Nhìn thấy nhiều người đang nhìn mình, trên mặt Cố Tư Hân tràn đầy vẻ thẹn thùng, nhưng từng bước từng bước, Cố Tư Hân bước về hướng Đỗ Thừa.
Nhìn cảnh tượng như vậy, Đỗ Vân Long lập tức biết người được Cố Tư Hân chọn là bạn nhảy trong điệu đầu tiên là ai, lúc đó bộ mặt của hắn càng trở nên khó coi, lại có phần giận dữ. Đợi Cố Tư Hân bước qua chỗ hắn đứng, hắn liền quay đầu rời khỏi nhà họ Cố.
Vì hắn không muốn xem tiếp cảnh sau nữa, càng không muốn thấy Đỗ Thừa trở thành tiêu điểm thứ hai của bữa tiệc ngày hôm nay, mà hắn Đỗ Vân Long chỉ là một vai phụ.
09-08-2012, 06:34 PM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm