Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
“Diệp Mỵ, cô thấy thế nào?”
Ngồi ở phòng làm việc của Tổng giám đốc trên tầng năm câu lạc bộ Hoàng Phố, Hoàng Phổ Đông nhìn xuống ô cửa kính nơi xe của Đỗ Thừa đang rời đi, rồi sau đó ngồi lên ghế sofa hỏi Diệp Mỵ.
“Một chàng trai trẻ ưu tú, thân thủ khá, trách nhiệm và can đảm cũng hơn người, chỉ là, chủ tịch Hoàng, có phải ông quá gấp hay không?” Diệp Mỵ mỉm cười, lúc này trên nét mặt cô không còn tìm thấy vẻ đẹp hút hồn người nữa, ngược lại là sắc mặt hết sức lạnh lùng, nhưng trên môi vẫn là nụ cười mỉm.
“Tôi cũng là bất đắc dĩ, Tân Phổ bây giờ đang rất lộn xộn, giống như một vũng nước đυ.c ngầu vậy, nếu không có người có trách nhiệm và lòng can đảm thì rồi cũng bị vẩn đυ.c mà thôi”.
Hoàng Phổ Đông dừng một hồi rồi khẳng khái nói: “Vũng nước vẩn đυ.c mà không có người trị thì e rằng chẳng được bao lâu thì thành vũng nước bỏ đi thôi”.
“Đúng là trách nhiệm và lòng can đảm của Đỗ Thừa thì không có vấn để gì, chỉ là anh ta còn quá trẻ, sợ giải quyết không được dễ dàng lắm” Diệp Mỵ vừa đốt một điếu thuốc lá giành cho phụ nữ trong tay, vừa nói chậm rãi.
Hoàng Phổ Đông lắc đầu, nói: “Chàng thanh niên đó rất đặc biệt, có chút gì đó không giống người bình thường, tôi cũng không thể nói rõ đó là cái gì”.
“Là rồng hay là giun thì thử một lần là biết” Diệp Mỵ tựa hồ như nghĩ ra điều gì đó, cô bỗng cười một cách bí hiểm, “Chủ tịch Hoàng, việc này cứ để tôi giải quyết, cứ cho anh ta là giun thì tôi cũng có cách biến anh ta thành rồng”.
“Ừ, thế để anh ta cùng cô một thời gian đi”.
Hoàng Phổ Đông gật đầu, một số việc không thể gấp được, hơn nữa ông còn có vài việc phải làm, đó là kiểm tra rõ ràng thân phận của Đỗ Thừa.
***
Ngồi ở ghế sau vô cùng thoải mái của chiếc Bently, Đỗ Thừa mỉm cười hai mắt lim dim, tựa hồ như rất nhẹ nhõm, thực ra trong não anh lúc này đang không ngừng vận chuyển.
Chiếc xe này là Hoàng Phổ Đông sắp xếp cho Đỗ Thừa, để Đỗ Thừa có thể tùy ý sử dụng, một chiếc xe sang trọng trên dưới 400 vạn, có thể thấy Hoàng Phổ Đông ra tay rất phóng khoáng.
Nhưng lúc này Đỗ Thừa tạm thời vẫn chưa thể yên tâm, vì Đỗ Thừa đang nghĩ về một việc quan trọng hơn.
Việc gặp mặt Hoàng Phổ Đông khiến kế hoạch ban đầu của Đỗ Thừa thay đổi rất lớn. Vốn dĩ Đỗ Thừa đợi sau sinh nhật Cố Tư Hân thì lợi dụng vốn đang có trong tay để đăng kí một công ty sản suất thuốc quy mô nhỏ, hơn nữa liên minh chuyên viên máy tính thăng cấp lên các chuyên viên máy tính hàng đầu, sau đó xem xem có thể hợp tác với các công ty điện tử rồi dần dần tiến vào lĩnh vực điện tử hay không.
Hai lĩnh vực này Đỗ Thừa đều rất có ưu thế, nhưng chỉ cho phép quy mô nhỏ, nếu muốn quy mô lớn thì cần phải tích lũy trong một thời gian dài mới được.
Cho nên sau khi gặp mặt Hoàng Phổ Đông, Đỗ Thừa quyết định thay đổi quy mô kế hoạch của mình.
Vì tập đoàn Tân Phổ là một khởi điểm rất tốt, Đỗ Thừa không cần gì phải vội đi lập nghiệp, vì đã có một khởi đầu tốt như vậy, Đỗ Thừa căn bản không phải mệt óc sáng lập công ty mô hình nhỏ.
Cho nên theo như những gì Hoàng Phổ Đông nói, Đỗ Thừa chỉ cần nắm bắt được như vậy thì đó chính là kinh nghiệm rồi.
Đây là điều Đỗ Thừa đang thiếu, tập đoàn Tân Phổ là nơi Đỗ Thừa có thể học tập và tích lũy kinh nghiệm vô cùng tốt, hơn nữa Đỗ Thừa cũng có thể thông qua một số quá trình để tự tạo lập những muốn quan hệ mật thiết, điều này cũng vô cùng quan trọng.
Chỉ cần có kinh nghiệm và các mối quan hệ, lại có thêm sự hậu thuẫn của tập đoàn Tân Phổ, đến lúc Đỗ Thừa muốn xây dựng sự nghiệp cho riêng mình thì tuyệt đối anh không đơn độc.
So sánh hai phương án, tuy rằng phương án đầu Đỗ Thừa có được tự do nhưng đó cũng là hạn chế lớn nhất. Không có kinh nghiệm và không có những mối quan hệ là chỗ yếu nhất đối với Đỗ Thừa, trước đó, Đỗ Thừa đối với việc thành lập công ty đến vận chuyển tới các bộ phận có quan hệ, sự hiểu biết của anh vô cùng hạn hẹp.
Phương án sau hạn chế cũng có nhiều, nhưng lại cho Đỗ Thừa một chỗ đứng vững chắc, hoặc không bay, chứ nếu đã bay thì chắc chắn bay lên tận trời xanh.
Cho nên việc quan trọng nhất với Đỗ Thừa lúc này là phải tạo một chỗ đứng vững chắc trong tập đoàn Tân Phổ, mà quá trình này cũng là quá trình giúp Đỗ Thừa học tập và tạo cho mình những mối quan hệ trọng yếu.
***
Quay về khu chung cư, Đỗ Thừa tắm rồi thay lên người bộ quần áo mua ở Paris thế gia rồi ngồi lên xe đi tới bệnh viện.
Lúc này đã gần 5 giờ rồi, cách buổi tiệc sinh nhật tối này chưa đầy một tiếng đồng hồ nữa nên Đỗ Thừa định ghé qua bệnh viện một lát.
Đỗ Thừa để người tài xế quay lại câu lạc bộ Hoàng Phố, đợi đến 6h thì quay lại đón anh, còn anh trực tiếp đi tới thang máy lên tầng mười sáu.
Tô Tuệ lúc này đang lau người cho mẹ Đỗ Thừa, nhìn thấy Đỗ Thừa mở cửa, Tô Tuệ sững người rồi đôi mắt sáng bừng, vẻ mặt không tưởng tượng nổi, hỏi Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, sao có một buổi chiều không thấy cậu mà giờ lại trở nên tuấn tú thế này, đẹp hơn cả mấy anh diễn viên trên phim…”
Đỗ Thừa bình thường trong mắt Tô Tuệ ăn mặc rất giản dị, chưa từng nhìn thấy lúc Đỗ Thừa mặc lên người những đồ đắt tiền thế này, nên khí chất biến thành một người khác, Tô Tuệ cảm thấy mình có chút hoa mắt.
“Thật không dì Tuệ?” Đỗ Thừa mỉm cười rồi chuyển chủ để: “Dì Tuệ, dì chuẩn bị tan ca rồi đúng không?”
“Ừ, cũng sắp rồi, sao, có chuyện gì à?” Nhìn Đỗ Thừa như vẻ muốn hỏi chuyện gì, Tô Tuệ cũng không vội rời đi mà hỏi một cách tò mò.
“Dì Tuệ, cháu định hỏi dì một chút, tình trạng mẹ cháu như vậy thì có thể đưa về nhà điều trị được không?”
Đỗ Thừa đã sớm nghĩ đến cách này rồi, hơn nữa bắt đầu từ bây giờ, thời gian của Đỗ Thừa rất gấp nên Đỗ Thừa muốn đưa mẹ đi chỗ khác, còn chỗ nào thì với số tiền trong ngân hàng lúc này của anh rõ ràng không có vấn đề gì.
“Đỗ Thừa, cháu định để mẹ cậu rời bệnh viện?” Tô Tuệ không ngờ Đỗ Thừa hỏi vấn đề này, cô có vẻ lo lắng nhìn Đỗ Thừa.
“Vâng” Đỗ Thừa gật đầu.
“Đỗ Thừa, cậu nên nghĩ kĩ, chuyện này không thể đùa được, ở đây thì phí dụng có nhà họ Đỗ lo, nếu cậu đưa mẹ cậu rời khỏi bệnh viện, nhà họ Đỗ có giúp cậu trả tiền không?”
Tô Tuệ cũng biết mối quan hệ của Đỗ Thừa với nhà họ Tô, lời nói thấm thía: “Hơn nữa, nếu như cháu thật sự muốn đưa mẹ cháu rời khỏi bệnh viện, cháu phải tìm được một chỗ có hoàn cảnh tốt một chút mới được, mà mua một số đồ chuyên dụng cùng hộ lý riêng cần rất nhiều tiền…”
Tô Tuệ nói một hơi, hiển nhiên không tán thành với ý đưa mẹ ra khỏi bệnh viện của Đỗ Thừa.
“Dì Tuệ, cảm ơn dì đã quan tâm, dì yên tâm, nếu như không phải cháu đã chuẩn bị tốt rồi thì sao cháu có thể đưa mẹ cháu rời khỏi đây” Đỗ Thừa vô cùng cảm kích với sự quan tâm của Tô Tuệ. Mấy năm trở lại đây, thực sự quan tâm Đỗ Thừa không có nhiều, mà Tô Tuệ là một trong số đó.
Đỗ Thừa dừng một chút rồi nói tiếp: “Còn về hộ lý riêng, đến lúc đó cháu mời dì làm hộ lý riêng của mẹ cháu, cháu hy vọng dì không từ chối”.
“Đỗ Thừa, cháu phát tài rồi hả?” Nhìn vẻ tự tin của Đỗ Thừa, lại nhìn bộ quần áo vô cùng sang trọng của anh, Tô Tuệ đột nhiên hỏi.
“Không có, cháu giúp người ta thiết kế một phần mềm nên kiếm được một khoản, hơn nữa lại tìm được một công việc rất tốt, có thu nhập ổn định nên cháu mới muốn đưa mẹ cháu rời bệnh viện, vì sau này cháu cũng không có nhiều thời gian để thường xuyên đến bệnh viện” Đỗ Thừa viện một cái cớ nói.
“Đã như vậy thì… thôi được rồi, chỉ cần để dì nhìn thấy năng lực đưa mẹ cháu rời khỏi đây thì dì sẽ để cháu đưa mẹ cháu đi, hơn nữa sẽ tới đó để làm hộ lý riêng cho mẹ cháu”.
Thấy Đỗ Thừa nói vậy, Tô Tuệ cũng không nói gì nhiều nhưng cô vẫn kiên định lập trường, phải để Đỗ Thừa thể hiện thực lực của mình mới được.
“Vậy cháu cảm ơn dì trước nhé, dì Tuệ”.
Đỗ Thừa vô cùng vui sướиɠ, có Tô Tuệ chăm sóc mẹ anh thì anh hoàn toàn yên tâm 100%.
***
Nhà Cố Tư Hân nằm ở khu ngoại thành phía tây, đây là khu ở giành cho nhà giàu, từng căn biệt thự vô cùng đồ sộ.
Tuy rằng chỉ là bữa tiệc sinh nhật 20 tuổi của Cố Tư Hân nhưng đối với gia đình giàu có của nhà họ Cố, bữa tiệc sinh nhật bình thường đã biến chất, trong bữa tiệc có hơn một trăm người khách, ngoại trừ một số ít là bạn học của Cố Tư Hân, còn lại đều là đối tác làm ăn với nhà họ Cố, có người còn mang theo cả phu nhân tới dự.
Lúc này Cố Tư Hân mặc chiếc váy màu tím violet mà Đỗ Thừa tặng, chiếc váy xòe trên mặt đất thủy tinh, không ngừng cùng cơ thể nàng uyển chuyển.
Tối nay Cố Tư Hân rất đẹp, với đồ trang sức hết sức trang nhã, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, mái tóc được búi hơi cao về đằng sau, trên đội một chiếc vương miện gắn đá, chiếc váy dài màu tím violet càng tôn thêm vẻ đẹp cao quý tựa như nàng công chúa của Cố Tư Hân.
“Chị, hôm nay em có đẹp không?”
Trong phòng ngoại trừ Cố Tư Hân còn có một người khác, nếu Đỗ Thừa có mặt ở đây lúc này chắc chắn sẽ sững người.
Bởi vì người khác trong phòng lúc này chính là nguời Đỗ Thừa đã gặp ở tiệm trang sức Bảo Thi Long Châu ngày hôm nay, Cố Giai Nghi. Mà qua cách xưng hô của Cố Tư Hân thì Cố Giai Nghi chính là chị ruột của cô.
Hai chị em nếu chú ý nhìn kỹ sẽ có các nét tương tự giống nhau, nhưng khí chất hai người thì lại hoàn toàn khác nhau. Một người thánh thiện thuần khiết, một người lạnh lùng như núi băng. Cứ cho là hai người đứng cạnh nhau thì cũng khó nhận ra rằng họ là hai chị em.
Trước mặt người ngoài, Cố Giai Nghi mặt lạnh như băng nhưng chỉ duy nhất trước mặt cô em gái, Cố Giai Nghi lộ nụ cười hiền dịu hiếm có.
Nghe Cố Tư Hân hỏi vậy, Cố Giai Nghi gật gật đầu, mỉm cười nói: “Rất xinh đẹp, Cố Tư Hân hôm nay chắc chắn sẽ làm khuynh đảo tất cả các chàng trai có mặt”.
“Em không cần…” Cố Tư Hân nói líu ríu với giọng điệu đáng yêu, trong trí óc cô chỉ có hình bóng của một người, đó là Đỗ Thừa.
Nhớ tới Đỗ Thừa, khuôn mặt Cố Tư Hân lộ chút ngượng ngùng, chút nữa quên mết Cố Giai Nghi đang đứng bên cạnh, cô tự nói một mình: “Không biết tối nay anh ấy có đến đúng giờ không?”
“Tư Hân, em đang nói gì vậy?” Cố Giai Nghi thấy Cố Tư Hân đang nói điều gì, khuôn mặt bỗng dưng ửng đỏ nên cô tò mò hỏi.
“Không, không có gì” Cố Tư Hân ý thức được đang có chị đứng bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng rồi vội vàng chối.
Nhưng nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Cố Tư Hân thì không thể lừa được người khác, nên nhìn dáng vẻ của Cố Tư Hân, Cố Giai Nghi đã ý thức được, cô em trong sáng của mình trong lòng đã có ý trung nhân rồi.
09-08-2012, 06:32 PM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm