Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Chính Là Hồ Ly Tinh Nam

Chương 60: Hồ Hồ con

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạc Bắc Hồ vẫn đang nhớ đến cái đạo sĩ giả đó.

Yêu quái muốn thành tiên, tốt nhất là không làm điều xấu, nhưng thưởng phạt phân minh, trừng phạt kẻ ác, tự nhiên không thể coi là việc xấu.

Cậu suy nghĩ, Tạ Dao dù sao cũng là phàm nhân, lại là phàm nhân bị pháp luật ràng buộc, cho dù có chút thông minh, báo thù lại cũng có chút khó khăn.

Nếu không vẫn để cậu đi, tiêu tốn một chút điểm để khiến anh ta xui xẻo ba năm năm tháng, có lẽ cũng đủ rồi.

Mạc Bắc Hồ tìm hệ thống giúp đỡ, điều tra người đạo sĩ giả tên “Du Niên Niên”.

Hệ thống ban đầu còn giận dữ, nhưng rất nhanh lộ ra biểu cảm khá phức tạp: “Hồ Hồ, cậu thực sự chưa ra tay sao? Tôi thấy hình như anh ta đã bắt đầu gặp xui rồi.”

“Trong mấy ngày gần đây, anh ta trước tiên bị người dân nhiệt tình tố cáo vì thực hiện các hoạt động mê tín, lại bị Hiệp hội Đạo giáo phát hiện anh ta mạo danh đạo sĩ không có giấy phép, rồi chỗ mở studio của anh ta cũng bị kiểm tra cứu hỏa…”

“Tóm lại, tôi thấy anh ta đang rối ren, đã bắt đầu nghi ngờ mình phạm phải tai họa.”

Mạc Bắc Hồ có chút suy nghĩ, “Thì ra… đây chính là cách báo thù của thế giới này.”

Cậu thấy hệ thống đang ngồi một bên gõ điện thoại, hiếu kỳ hỏi: “Cậu đang làm gì vậy, hệ thống?”

“Ừ?” Hệ thống không ngẩng đầu, “Tôi vừa điều tra xong phát hiện nhà anh ta có một công trình vi phạm, đã cùng tố cáo.”

Mạc Bắc Hồ không khỏi kính nể.

Hệ thống vừa viết tin tố cáo vừa nói với cậu: “À đúng rồi, ‘Ký mộng Hoa Kinh’ đã bắt đầu tuyên truyền rồi, tôi đã chuyển thông báo quảng bá lên Weibo cho cậu.”

“Sau này những công việc kinh doanh thế này cứ giao cho tôi là được.”

“Ừ ừ.” Mạc Bắc Hồ nhanh chóng gật đầu, “Vậy tôi có cần nói gì không?”

“Hiện tại không cần.” Hệ thống thu điện thoại lại, “Giờ cậu vẫn chưa xuất hiện, đến khi cậu có chương của mình, chúng ta sẽ hoạt động trở lại.”

“Còn một chuyện nữa, giờ lượng fan của cậu cũng đã bắt đầu hình thành rồi, chúng ta cần định một tên gọi cho fan, Hồ Hồ cậu muốn gọi là gì?”

Mạc Bắc Hồ ngẩn người một chút: "Tên của tín đồ sao?"

Hệ thống đề nghị: "Tôi đã phác thảo một vài cái tên như: hồ ly nhỏ, hộ pháp nhỏ của hồ ly, bé mê hồ ly, đại loại là liên quan đến hồ ly, như vậy nếu sau này cậu lỡ lời ở bên ngoài, cũng còn có thể giải thích lại."

Dựa vào nhận thức của mình về Mạc Bắc Hồ, nó cảm thấy đây không phải là lo lắng thừa.

Mạc Bắc Hồ lập tức gật đầu: "Được! A Thống thật thông minh!"

"Hì hì." Hệ thống lắc đầu, "Tôi đã xin với Cát Minh rồi, đã tạo cho cậu một tài khoản studio, thuận tiện để tôi hỗ trợ chuyển phát một số công việc."

"Chút nữa tôi sẽ dùng tài khoản này phát động một cuộc bỏ phiếu, xem mọi người chọn như thế nào."

Mạc Bắc Hồ cũng rất tò mò, ngó đầu nhìn nó thao tác.

Hiện tại độ hot của Mạc Bắc Hồ khá tốt, tin nhắn vừa phát đi không lâu, đã có không ít người tham gia bỏ phiếu.

Hệ thống đang vui vẻ kiểm tra kết quả, đột nhiên sắc mặt biến đổi: "Tiểu Hồ! Họ nói không cần mấy cái này, phải gọi là bố hồ hò, mẹ hồ hồ!"

Mạc Bắc Hồ kinh hãi: "Cái gì! Họ sao lại muốn làm bậc cha mẹ vậy! Không được, không được, tôi là người được thờ phụng, họ chỉ có thể gọi tôi là hồ ly con của họ!"

Cậu hoảng hốt lấy điện thoại ra, đăng nhập vào tài khoản của mình, chuyển phát tweet đó: "Gọi là hồ hồ con! Không cần bỏ phiếu nữa! Gọi là này!"

Một bên gặp khó khăn, bên kia lại gây rối, vừa mới gửi đi, hắn đã thấy Tạ Dao bình luận: "Vậy tôi từ chối tham gia hội fan."

Còn có Trương Tuần Quang hiện đang tự nhận đã vượt qua mắt người xem, công khai đến tương tác với cậu: "Chấp nhận đi, Hồ Hồ, cậu đã định ra tên cũng chẳng ai công nhận đâu."

Lộ Trình trực tiếp gửi một bức chụp màn hình — chúc mừng bạn trở thành hồ hồ con số 1311.

Tạ Dao: "?"

"Cụ Lộ, anh đã lớn tuổi rồi mà còn làm hồ hồ con, có muốn mặt mũi không vậy?"

Lộ Trình gửi một bức ảnh hồ ly dễ thương mà không biết từ đâu có được.

"Đáng ghét! Mọi người không phải nói không công nhận sao! Sao lại tranh giành số thế này!"

"Tham gia vào hội hồ hồ con của tôi! Bạn, xin hỏi bạn có thời gian không, có muốn nghe tôi kể về tám viên gạch, ba bánh xe, và những chiến công của chủ tôi không? — Tình yêu đến từ hồ hồ con số 62."

"Hứ hứ hứ, hồ hồ con số 888 ở đây, tôi chính là viên ngọc trên tay Hồ Hồ!"

"Đáng ghét, tôi đã ra ngoài năm chữ số rồi, hồ hồ con số một rốt cuộc là ai! Không phải là Hồ Hồ ba chứ?"

Hệ thống phát ra một tràng cười ác ý: "Hồ hồ con số một tất nhiên là tôi rồi! Hồ Hồ ba gì đó chỉ có thể lùi lại một chút, Hồ Hồ là do tôi che chở!"

Nó tự cảm thấy đã lấy lại chút thể diện, đắc ý lắc đầu, "Tôi xem Tạ Dao đã giành được số mấy... gì! Hắn thật sự không tham gia!"

Mạc Bắc Hồ do dự một chút, chủ động nhắn tin cho Tạ Dao: "Ông chủ! Anh không làm hồ hồ con sao?"

"Không làm." Tạ Dao rất có khí phách từ chối, "A, thật là buồn bã, chỉ trong chớp mắt, tôi đã có thêm nhiều cháu như vậy."

"Vừa rồi tôi còn để cụ Lộ gọi tôi là ông nội, anh ta không chịu."

"Tiểu Hồ, cậu quản lý tốt hồ hồ cháu của cậu đi."

Mạc Bắc Hồ sửa lại: "Là hồ hồ con."

"Người khác có thể gọi như vậy." Tạ Dao không chịu lùi bước, "Lộ Trình không xứng gọi dễ thương như vậy."

Mạc Bắc Hồ: "..."

Bắt đầu cảm thấy đau đầu với gia đình lớn.

Nhưng dù sao đi nữa, Mạc Bắc Hồ đã sử dụng quyền bỏ phiếu một lần, cuối cùng tên của fan vẫn được quyết định là "hồ hồ con", nhưng cách gọi riêng tư của họ thì không thể kiểm soát được.

Mạc Bắc Hồ ôm điện thoại, nhìn những con số nhảy múa trên đó, chỉ trong chớp mắt đã có thêm vài hồ hồ con, không khỏi nở nụ cười ngốc nghếch.

...

Vài ngày sau, kỳ nghỉ của Mạc Bắc Hồ kết thúc.

Lần này thời gian đủ, cậu còn đến khách sạn sớm một ngày, gặp gỡ Thẩm Lạc Tâm và Trương Tuần Quang.

Đây cũng là yêu cầu của Thẩm Lạc Tâm — cô nói chương trình có Trương Tuần Quang là vùng nguy hiểm, gã này luôn dễ nói ra điều gì không thích hợp, cô phải dặn dò trước vài câu.

Hơn nữa, biên tập chương trình cũng cần gặp họ trước, rồi ghi lại một số hình ảnh về cuộc gặp gỡ của họ, để làm trailer quảng bá.

Mạc Bắc Hồ lần đầu tiên gặp một nhóm chương trình phải vào trạng thái quay phim ngay khi vừa xuống xe, không nhịn được mà tò mò nhìn camera thêm vài lần.

"Đừng lo lắng." PD phụ trách an ủi cậu, "Chúng tôi sẽ chỉnh sửa sau, cậu cứ thoải mái một chút, trong chương trình thực tế, "tính chân thật" cũng rất quan trọng."

"Được." Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu, nhìn thấy hệ thống ở phía sau ra hiệu cho cậu "cố lên".

Cậu theo nhân viên vào phòng gặp mặt, không lâu sau, Thẩm Lạc Tâm và Trương Tuần Quang cũng đến.

"Hồ Hồ!" Trương Tuần Quang đã mở rộng tay với Mạc Bắc Hồ, "Có nhớ tôi không, Hồ Hồ!"

Mạc Bắc Hồ đang ăn trái cây trên bàn, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng để đáp lại: "Nhớ!"

"Ngồi xuống trước đi!" Thẩm Lạc Tâm bất đắc dĩ tháo kính râm, nở nụ cười với Mạc Bắc Hồ, "Chào, tiểu Hồ, lâu không gặp."

"Ừ?" Trương Tuần Quang sợ hãi quay đầu lại, hạ giọng nói, "Cô sao lại..."

Thẩm Lạc Tâm lườm một cái, cười ngồi bên cạnh Mạc Bắc Hồ: "Chúng tôi từng gặp trước đây, ngoài đời là bạn bè."

Cô không thương xót kéo anh họ của mình ra làm bia đỡ đạn, "Hồ Hồ lúc đó đã húc vào Tổng giám đốc Thẩm bay xa bảy viên gạch, tôi có mặt ở hiện trường."

Trương Tuần Quang ngẩn người.

Đúng rồi, nói như vậy, đêm đó anh cũng ở khách sạn Kim Đại Tài, nếu người khác hỏi, hắn hoàn toàn có thể nói là quen biết Mạc Bắc Hồ tại buổi lễ kỷ niệm giữa năm của Thiên Hỏa Giải Trí!

Ang hạ giọng hỏi Thẩm Lạc Tâm: "Vậy tôi có thể dùng..."

Thẩm Lạc Tâm nở nụ cười: "Thực ra có thể."

"Bây giờ thì muộn rồi."

Trương Tuần Quang: "..."

Thẩm Lạc Tâm nhìn anh với ánh mắt đồng cảm: "Không nói anh ngu thì tự ái."

Trương Tuần Quang hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nuốt cơn giận này xuống.

Anh và Thẩm Lạc Tâm ngồi bên cạnh Mạc Bắc Hồ, có chút tức giận hừ một tiếng.

Khi mọi người đã có mặt đầy đủ, biên đạo phải kể cho họ về quy trình chương trình, và cũng thực hiện một cuộc phỏng vấn ngắn.

Biên đạo mỉm cười hỏi Thẩm Lạc Tâm: "Lạc Tâm, với tư cách là trưởng nhóm, xin hỏi khi mời gọi các thành viên, bạn dựa vào điều gì để tham khảo? Chỉ mời những người bạn tốt của mình, hay là để tìm kiếm sự chiến thắng?"

Thẩm Lạc Tâm nở một nụ cười tự tin: "Họ đương nhiên là những người bạn tốt của tôi, nhưng tôi luôn thích chiến thắng."

Cô chỉ vào mình, "Trí tuệ của tôi."

Rồi lại chỉ vào Mạc Bắc Hồ, "Sức mạnh của tiểu Hồ."

Tiếp theo chỉ về phía Trương Tuần Quang, "Ánh sáng của..."

Cô im lặng một lúc.

Trương Tuần Quang ban đầu ngẩng cao đầu chờ được khen, không ngờ cô đột nhiên im lặng, tức thì nổi giận: "Cậu đang bịa đặt đấy à!

"Đừng ồn." Thẩm Lạc Tâm nhíu mày, "Tôi đang suy nghĩ."

Cô ngẩng đầu nói, "Anh ta có thể tỏa sáng khi bị khıêυ khí©h."

Trương Tuần Quang: "… Cô có muốn xem sức mạnh khıêυ khí©h của tôi ngay bây giờ không?"

"Ha ha." Thẩm Lạc Tâm nở nụ cười thương mại, nhìn biên đạo nói, "Câu hỏi tiếp theo."

Biên đạo cố nén cười hỏi: "Các bạn đã nghĩ ra tên nhóm chưa?"

"Ừm—" Trương Tuần Quang nhíu mày suy nghĩ.

"Đừng mất thời gian nghĩ ra những cái tên ba người kết hợp nữa." Thẩm Lạc Tâm không nương tay cắt ngang suy nghĩ của anh, "Chúng ta cứ gọi là "Nhóm Một"."

Trương Tuần Quang nghẹn lời: "Sao cậu biết được suy nghĩ đặt tên của tôi?"

Thẩm Lạc Tâm liếc anh một cái: "Bởi vì không hề khó khăn."

Trương Tuần Quang không phục: "Nhưng cái tên này thật nhàm chán!"

"Bởi vì tên không quan trọng." Thẩm Lạc Tâm từ từ giơ một tay lên, nắm chặt, "Điều quan trọng là, chúng ta sẽ thắng."

Mạc Bắc Hồ nhìn trái nhìn phải, cố gắng giữ Trương Tuần Quang lại: "Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau."

"Đến lúc đó," Thẩm Lạc Tâm phân công nhiệm vụ, "tôi sẽ động não, còn sức lực để tiểu Hồ lo."

Trương Tuần Quang hỏi: "Còn tôi thì sao?"

Thẩm Lạc Tâm không do dự: "Anh sẽ làm cổ động viên."

Trương Tuấn Quang: "… Tại sao! Không, tại sao trong chương trình này chúng ta phải nghe lời cậu!"

"Bởi vì tôi là đội trưởng mà." Thẩm Lạc Tâm nháy mắt nhìn anh, "Tôi là người khởi xướng."

"Vậy thì sao?" Trương Tuần Quang trừng mắt nhìn cô, "Có phân biệt ai đến trước đến sau không?"

"Chương trình không nói người khởi xướng phải làm đội trưởng đúng không? Tôi muốn đoạt quyền!"

"Tiểu Hồ, hãy theo tôi làm loạn!"

"Á?" Mạc Bắc Hồ bị bất ngờ khi bị vỗ vai, chỉ vào mình, "Tôi, tôi à?"

"Không được đâu… các cậu đừng cãi nhau mà!"

Bọ họ đã cảm nhận được sự vất vả khi phải quản lý trẻ con.

Mạc Bắc Hồ chỉ hơi mất tập trung, thì đã bị hai người kéo lại một trái một phải.

Trương Tuần Quang hỏi anh: "Tiểu Hồ, lên tiếng đi!"

Thẩm Lạc Tâm tò mò hỏi cậu: "Tiểu Hồ đang nghĩ gì vậy?"

"Tôi đang…" Mạc Bắc Hồ chậm rãi nói, "Bây giờ đổi tên người hâm mộ thành "Hồ Bậc Trưởng" còn kịp không."

Có lẽ cậu không thể mang theo mấy vạn đứa trẻ.

[ đăng hết mấy chương dự trữ luôn mấy ngày tiếp đình công ngheee ]
« Chương TrướcChương Tiếp »