Chương 57: Nhà họ Tạ

“Tôi biết anh ta là kẻ lừa đảo.” Tạ Dao nghi hoặc chớp mắt, “Nhưng sao cậu biết?”

“Anh ta nói không chính xác.” Mạc Bắc Hồ ánh mắt lơ đãng, “Chỉ là… hồi nhỏ tôi cũng không đến nỗi sống tệ đến vậy mà!”

Tạ Dao không nhịn được lộ ra chút ý cười.

“Dù sao, dù sao thì anh cũng đừng tin anh ta.” Mạc Bắc Hồ cúi đầu, có chút xấu hổ.

Tạ Dao xoa xoa đầu Mạc Bắc Hồ, không khỏi nghĩ, cậu còn thật sự lo lắng hắn sẽ bị lừa...

Hắn cười cười, lại một lần nữa lịch sự từ chối Du Niên Niên.

Cho dù đối phương vẫn khá kiên trì, Tạ Dao vẫn giữ thái độ lịch sự tương ứng.

Mạc Bắc Hồ thấy anh ta kiên quyết, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn mấy chú chó con.

Mấy chú chó con mà Du Niên Niên dẫn ra không một chú nào dám lại gần, chúng co đuôi, trốn ở cửa nhìn về phía này.

Ngay cả Coco cũng vậy, vừa được Tạ Dao đặt xuống đất đã chạy vụt đi, rõ ràng là sợ hãi cậu.

Mạc Bắc Hồ không ngạc nhiên lắm.

Cậu là hồ ly yêu, đối với những động vật nhỏ chưa khai mở linh trí như vậy, cậu là người ở vị trí cao hơn là đúng.

Nhưng mà...

Mạc Bắc Hồ nhìn Coco lại một lần nữa tránh một chú Teddy rất hiếu động, chạy tới bên cạnh một chú Golden Retriever hiền lành, không khỏi xoa xoa cằm.

Có vẻ như giữa mấy chú chó cũng có chút vấn đề.

Cậu đứng dậy, đi về phía mấy chú chó con.

Khi cậu tiến lại gần, mấy chú chó tự nhiên nằm xuống đất, co đuôi, vừa sợ hãi vừa thân thiện vẫy đuôi.

Mạc Bâc Hồ cúi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu chúng, an ủi nói: "Đừng sợ."

Sau đó cậu nâng cằm chú Teddy lên, nhìn vào mắt nó nói: "Không được nha, bé nó không thích."

"Tê——" Chú Teddy nhìn cậu với ánh mắt tội nghiệp, sợ hãi run rẩy nhẹ.

Mạc Bắc Hồ thấy nó nhận ra sai lầm, mới xoa xoa đầu nó, an ủi nói: "Được rồi, được rồi, biết sai là tốt, không sợ nữa."

Chú Golden Retriever nhìn cậu với ánh mắt mong chờ, thử thăm dò đặt cằm lên đùi cậu, được cậu xoa xoa mà thoải mái nhắm mắt lại.

Coco ngẩng đầu nhìn Mạc Bắc Hồ, đôi mắt đen láy lấp lánh.

Cuối cùng Tạ cũng đã đuổi được Du Niên Niên đi, quay đầu lại thì thấy Mạc Bắc Hồ đã trở thành "vua chó", một đám chó con ngoan ngoãn ở trước mặt cậu, thật sự là "được huấn luyện rất tốt".

Tạ Dao nhìn chú chó Teddy thêm một cái: "Hôm nay sao nó lại ngoan như vậy?"

"Ừ?" Mạc Bắc Hồ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy hắn đang bế Coco.

"Đi thôi, mấy chú chó khác sẽ có Trương quản gia giúp dắt đi." Tạ Dao giải thích, "Người phụ nữ nuôi chú Teddy đó cho rằng triệt sản thú cưng quá tàn nhẫn, cho nên chú Teddy đó lúc nào cũng ở trạng thái động dục, mỗi lần đến đều phải quấy rầy Coco."

"Cho nên mẹ tôi mới bảo tôi đến cứu nó."

Hắn nâng Coco lên, biểu cảm kỳ lạ, "Nó cũng vậy, bình thường tính khí rất lớn, mỗi lần đều phải giả vờ cắn tôi để dọa, làm tôi ướt đẫm nước miếng, hôm nay sao lại ngoan như vậy?"

Coco bị hắn bế, giống như hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì, chỉ chăm chú nhìn Mạc Bắc Hồ.

Mạc Bắc Hồ cúi đầu nhìn nó, khen: "Lông của nó rất đẹp, nhà anh đã nuôi nó rất tốt."

"Gâu!" Coco vui vẻ vẫy đuôi.

Tạ Dao dừng lại, lộ ra biểu cảm kỳ lạ, nâng Coco lên nhìn nó: "Hay là về để vị đạo sĩ đó xem thử? Hôm nay nó giống như đổi thành một con chó khác vậy."

"Bình thường nó không gọi như vậy đâu."

Coco: "Gâu!"

Mạc Bắc Hồ chớp mắt: "Nó nói nó luôn như vậy mà."

"Ừ?" Tạ Dao nghi ngờ nhìn cậu, "Sao cậu lại hiểu được?"

Mạc Bắc Hồ giật mình: "Tôi, tôi chỉ đoán bừa thôi!"

Tạ Dao không nhịn được cười, đưa Coco cho cậu: "Hay là cậu ôm thử? Tôi thấy nó hình như rất thích cậu."

"Không tốt đâu." Mạc Bắc Hồ nhanh chóng lùi lại, "Nó là bé gái mà."

Tạ Dao cười thầm: "Ngoài mẹ tôi ra, cậu là người duy nhát coi nó là một cô bé nhất rồi."

Hắn chỉ vào phía sau, "Bố tôi đang ở đó câu cá, nói là nếu cậu được thì tối nay sẽ nấu canh cá tươi cho cậu."

Mạc Bắc Hồ không hề thất vọng mà "ồ" lên một tiếng.

"Nhưng nếu không câu được..." Tạ Dao cười tinh quái, "Thì cũng có canh cá để uống—ông ấy sẽ nhờ người từ hồ bắt một con giả vờ là ông ấy đã câu lên."

Mạc Bắc Hồ: "..."

Thật tệ, cậu có vẻ như đã biết được một bí mật của vị lãnh đạo tiền nhiệm.

Hai người đi bộ trong sân một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy hồ phía sau núi.

Tạ Chấn Phong đang ngồi bên bờ, cầm cần câu, mặt che mũ, không biết có phải đang ngủ không.

Mạc Bắc Hồ nheo mắt, đột nhiên phát hiện cái dưới mông ông có chút quen thuộc—hình như là xe lăn.

Cậu kinh ngạc kéo kéo Tạ Dai: "Ông chủ, cái xe lăn đó..."

"Không cần lo lắng, ông ấy không bị bệnh." Tạ Dao an ủi cậu, "Đây là tôi cho ông ấy kế thừa."

"Ông ấy ban đầu không tin cái này có thể dùng tốt, kết quả... cậu cũng thấy rồi."

Mạc Bắc Hồ: "..."

Cậu vẫn đang kinh ngạc, Tạ Dao đã xa xa hô lên: "Này, lão Tạ, hôm nay không có mồi à?"

Tạ Chấn Phong tức giận quay đầu lại ném mũ về phía hắn: "Có thể nói mấy lời tốt đẹp không!"

Ông chỉ vào cái thùng bên cạnh, "Mở to mắt chó ra mà tự xem đi!"

Tạ Dai thả Coco xuống, thong thả đi đến bên cạnh ông, nhìn cái thùng, ngạc nhiên nâng lông mày: "Thật sự có cá à?"

Hắn cúi xuống nhìn kỹ, "Nhưng con thấy miệng cá không có một vết thương nào cả? Thật sự là bố câu lên, không phải để người khác vớt lên...?"

Tạ Chấn Phong đứng dậy định đá hắn xuống hồ, Tạ Dao nhanh nhẹn né qua, cười quay lại gọi Mạc Bắc Hồ: "Tiểu Hồ, lại xem này, tối nay ăn cái này."

Phía sau, Mạc Bắc Hồ đã bị Coco dính chặt.

Chú chó Pomeranian nhỏ nhắn đi theo cậu, dính dính lấy chân cậu mà đi.

Mạc Bắc Hồ cẩn thận đẩy đẩy nó, suýt nữa đã nói "Em gái à không được đâu" rồi.

Nghe thấy Tạ Dao gọi mình, cậu thở phào, nhanh chóng chạy đến bên hai người chào: "Tạ tổng."

"Không cần phải gọi như vậy." Tạ Chấn Phong so với Tạ Dao hiền lành hơn nhiều, "Tôi không còn ở công ty nữa, cậu gọi tôi là chú Tạ đi."

"Vâng." Tạ Dao lập tức đổi giọng.

Tạ Dao đưa cho cậu một chiếc ghế gấp, hai người ngồi bên cạnh Tạ Chấn Phong.

Tạ Dao hỏi: “Sao không chuẩn bị cho bọn con một cây cần câu? Chỉ cho bọn con đi theo bố nhìn thôi à?”

“Cho con cũng chẳng biết câu.” Tạ Chấn Phong thở hắt ra, than phiền với Mạc Bắc Hồ, Chú kể cháu nghe, lần trước bảo nó đi câu cá, nó đặt cần câu xuống, xong nằm đó ngủ.”

“Chú đứng cạnh nó , nhìn thấy cần câu cứ rung mãi, nó cũng lười không kéo lên!”

Mạc Bắc Hồ tò mò hỏi: “Rồi thì sao?”

“Còn có thể làm gì!” Tạ Chấn Phong tức giận đập vào tay vịn của xe lăn, “Chú phải quản hai cần! Làm chú mệt muốn chết!”

“Quản một cần cũng chẳng khác gì.” Tạ Dao chống cằm nhìn mặt hồ, “Cần câu của con cũng không có cá.”

Tạ Chấn Phong: “…”

Tạ Dao khoác tay lên vai Mạc Bắc Hồ, nói: “Cái hồ này là đào riêng cho bố, thực ra cũng giống như hồ nuôi cá, nếu như không câu được cá, vậy là do bố…”

Tạ Chấn Phong tức đến mức muốn lấy búa cá đánh hắn.

Tạ Dao vẫn tiếp tục châm chọc, hắn đưa một cái xô cho Mạc Bắc Hồ: “Đi đi, Bắc Hồ, đi dạo một vòng, bắt cho tôi một con cá, để cho ai đó biết cho đu mua cần câu tốt đến đâu, có những chuyện cũng không thể ép buộc.”

Mạc Bắc Hồ không hiểu gì cầm xô lên, quay lại nhìn hắn: “Vậy tôi đi nha?”

Tạ Dao không nhịn được cười: “Cứ đi dạo một chút thôi.”

Mạc Bắc Hồ cầm xô đi.

Tạ Dao mới hỏi Tạ Chấn Phong: “Thế nào, ngài Thái Thượng Hoàng?”

“Ta là Thái Thượng Hoàng?” Tạ Chấn Phong cười khinh bỉ, “Con còn muốn làm hoàng đế?”

Ông nhìn bóng lưng của Mạc Bắc Hồ, lộ ra vẻ lo lắng, “Nhìn có vẻ là người thật thà, có lẽ không giỏi giao tiếp, con giúp đỡ nó nhiều một chút…”

Ông ngừng lại, liếc nhìn Tạ Dao với vẻ châm chọc, “Thôi, về giao tiếp, con không gây thêm rắc rối là được.”

Tạ Dao nhún vai: “Cũng không phải không có người giỏi giao tiếp, cậu ấy không phải loại đó, những người ở lại đều giống như bố, cứng đầu và có chút ngốc nghếch, cũng không thông minh lắm.”

“Cái gì?” Tạ Chấn Phong chống tay, “Lão Lộ, Tiểu Tô, sao lại không thông minh?”

Tạ Dao thở dài: “Bố nghĩ họ thông minh là được rồi.”

Tạ Chấn Phong liếc nhìn hắn, hỏi: “Còn con thấy đứa trẻ này thông minh không?”

“Con không giống như bố.” Tạ Dao thẳng thắn nói, “Cậu ấy có vẻ ngốc nghếch.”

“Bố thấy không, con cố tình đuổi cậu ấy đi mà cậu ấy cũng không nhận ra, còn tưởng con thật sự bảo cậu ấy đi bắt cá.”

Tạ Chấn Phong cũng cười theo: “Là một đứa trẻ khá tốt, bố xem nó diễn rồi.”

“Ngày thường có chút ngốc, nhưng khi diễn lại có linh khí, như vậy là đủ rồi?”

Mạc Bắc Hồ quay lại vẫy tay với Tạ Dao, Tạ Dao cũng cười vẫy tay với cậu: “Con thấy như vậy là đủ rồi.”

“Có phải là ai đó không tin tưởng vào mắt của con, còn bắt con gọi cậu ấy về nhà xem không?”

“Khụ.” Tạ Chấn Phong ho nhẹ, “Cũng không phải là không yên tâm…”

Tạ Dao đặt tay lên tay vịn của xe lăn, đột nhiên nói: “Này, con chợt nhận ra, bố ngồi xe lăn ở bên hồ… chẳng phải con có thể đẩy bố xuống hồ ngay à?”

Tạ Chấn Phong lập tức đứng dậy.

“Làm gì vậy?” Tạ Dai vô tội giơ tay, “Chỉ đùa thôi mà.”

“Người khác nói câu này có thể là đùa.” Tạ Chấn Phong cười lạnh liên tục, “Tôi còn không không hiểu anh ư? Thật là đồ không có lương tâm!”

Tạ Dao không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cười tươi.

“Ông chủ!” Bên này tình cha con ấm áp như hồ nước sâu, bên kia Mạc Bắc Hồ xách theo xô nước, ánh mắt sáng rực trở về.

“Có chuyện gì?” Tạ Dao quay đầu lại, ngạc nhiên khi thấy nước trong xô đang dao động, mờ mờ có thể nhìn thấy bóng cá.

Tạ Chấn Phong không quan tâm đến chuyện khác, vội hỏi: “Không lẽ là đã bắt được cá rồi?”

“Ừ ừ!” Mạc Bắc Hồ lập tức gật đầu.

Hiện tại cậu không có móng vuốt, bắt cá chỉ có thể nghĩ cách khác, vẫn dùng thuật ảo ảnh, để cho cá tự nhảy vào xô của mình.

Tạ Chấn Phong không thể tin hỏi: “Chỉ dùng cái xô này? Đã bắt được thật?”

Mạc Bắc Hồ chớp chớp mắt: “Nó tự nhảy vào.”

Tạ Chấn Phong liên tục gãi đầu: “Làm thế nào? Sao mà được?”

Cậu thì thầm: “Cháu…cháu đã trò chuyện một chút với nó.”

Tạ Dao không nhịn được cười: “Trò chuyện? Trò chuyện như thế nào?”

“Có phải là nói với nó — nói với mẹ mày, hôm nay mày không về nhà ăn cơm không?”

Mạc Bắc Hồ nói lấp lửng: “Gần giống như vậy.”

Tạ Dao chỉ cây dâu mắng cây hoè nói: “Lão Tạ à.”

“Con đang nghĩ, chúng ta ngồi đây lâu như vậy, cần câu của bố hình như cũng không động đậy chút nào nhỉ?”

Tạ Dao mỉm cười nhìn ông.

“Thì….” Tạ Chấn Phong mặt đỏ bừng, “Là vì do con ở đây nói nhiều, nên làm cá sợ chạy hết rồi! Cá cũng là người mà cũng có thể nghe thấy tiếng!”

Tạ Dao không nhịn được thán phục: “Miệng thật cứng.”

Tạ Chấn Phong trừng mắt với hắn: “Im miệng! Ta chắc chắn sẽ câu được cá ngay bây giờ!”

Ông ngồi phịch xuống ghế gấp.