"Đó là tiếng Hy Lạp." - Tạ Dao nhìn Mạc Bắc Hồ và nhắc, "Chắc là "Xin chào" đấy."
Mạc Bắc Hồ thở phào, suýt nữa thì sợ phát khϊếp!
Trước khi đến đây hôm nay, cậu đã đặc biệt bỏ ra một vạn điểm để mua toàn bộ kỹ năng tiếng Anh từ hệ thống. Theo lời của hệ thống, trình độ tiếng Anh của cậu hiện giờ thậm chí còn vượt qua người bản ngữ, có thể nói là hóa thân của tiếng Anh!
Thế nhưng khi người này vừa mở miệng, cậu vẫn không hiểu nổi một từ nào, làm cậu tưởng là hệ thống bị trục trặc hoặc kỹ năng bị mất hiệu lực!
Mạc Bắc Hồ ngưỡng mộ nhìn Tạ Dao, không quên tâng bốc hắn: "Sếp còn biết tiếng Hy Lạp nữa, giỏi ghê!"
Tạ Dao vẫn mỉm cười: "Tôi không biết đâu."
"Nhưng anh ta cũng không biết, chỉ là buổi trà chiều hôm nay có chủ đề Hy Lạp cổ đại nên tôi đoán anh ta sẽ nói tiếng Hy Lạp, và có lẽ lời chào đầu tiên là "Xin chào" thôi."
"Dù gì thì cũng chỉ có vài ngày, chắc anh ta cũng không học được gì nhiều hơn."
Mạc Bắc Hồ: "..."
Từ Đông Dương chạy tới trước mặt họ, bắt tay với Tạ Dao trước, sau đó đánh giá Mạc Bắc Hồ từ trên xuống dưới, cười nói: "Ồ, trông cậu giống một tác phẩm nghệ thuật thật đấy."
Mạc Bắc Hồ ngạc nhiên: "À? Vậy là không giống người à?"
"Khụ." Tạ Dao cố nhịn cười, ho khan nhắc Từ Đông Dương, "Đừng dùng quá nhiều phép tu từ, cậu ấy không hiểu đâu."
"Tôi hiểu mà, tôi hiểu." Từ Đông Dương cười, dẫn họ vào trong, "Tôi lúc vừa về nước cũng vậy, nói gì thì ngữ pháp cũng cảm thấy lạ lạ."
Anh ta than thở, chống cằm cười khổ, "Khi phòng tranh mở cửa các cậu chưa đến, lúc ấy có khách nước ngoài tới, còn hỏi tôi có phải tự học tiếng Trung không, suýt nữa thì làm tôi tức chết."
Tạ Dao lịch sự cười: "Không sao, cũng không nhất thiết là vì ra nước ngoài mà quên hết đâu."
"Hử?" Từ Đông Dương nghiêng đầu, "Ý cậu là sao?"
Tạ Dao điềm tĩnh cười: "Hồi nhỏ cậu nói chuyện cũng chậm, mà nói cũng không hay lắm, khóc thì lại rất giỏi."
Từ Đông Dương: "..."
Anh ta nhìn Tạ Do trách móc, kéo Mạc Bắc Hồ lại nói, "Cậu nhìn người này mà xem, làm bạn với hắn mệt mỏi lắm đúng không? Ngày nào cũng nói những lời khiến người khác không thở nổi."
"Không sao đâu." Mạc Bắc Hồ vô thức bênh vực sếp mình, "Anh ấy nói... rất bình thường mà!"
"Nghe thấy chưa?" Tạ Dao đắc ý nhướng mày, kéo Mạc Bắc Hồ ra khỏi tay Từ Đông Dương, "Đánh giá của Tiểu Hồ công bằng và khách quan."
"Được rồi." Từ Đông Dương thả tay ra, "Cậu hai người vẫn là một phe mà."
Anh ta nhăn mặt, "Tôi nói rồi, hôm nay là buổi trà chiều phong cách Hy Lạp cổ, sao các cậu lại đến như thế này?"
Tạ Dao không đổi sắc: "Chúng tôi đóng vai những người hiện đại lạc vào Hy Lạp cổ đại."
Mạc Bắc Hồ hoàn toàn không hiểu chuyện gì, chỉ biết gật đầu theo Tạ Dao.
Từ Đông Dương: "..."
Anh ta hơi bực, "Đúng là ăn gian!"
"Đó là khái niệm." Tạ Dao thản nhiên nhún vai, cười nhạt, "Giờ làm nghệ thuật, nhiều người chẳng phải là đang bán khái niệm sao?"
Từ Đông Dương nhếch môi: "Đó là thiết kế trang sức của các cậu, chúng tôi là nghệ thuật thuần túy, còn thuần khiết hơn!"
"Đúng vậy, đúng vậy." Tạ Dao gật đầu, "Tôi là dân thương mại, không giống các nghệ sĩ như các cậu."
Từ Đông Dương nheo mắt nhìn hắn, lẩm bẩm: "Đây có phải thật lòng khen người ta không? Nghe cứ kỳ kỳ."
Anh ta chỉ hướng cho Tạ Dao, "Em gái tôi ở bên kia, cậu không qua chào hỏi một tiếng à."
Tạ Do nhìn anh ta: "Cậu không phải là định..."
"Yên tâm." Từ Đông Dương cười và khoanh tay, cầm lên một chiếc bình đá, "Tôi không giống mấy lão bảo thủ thích ghép đôi, không dễ gì mà gả em gái cho cậu đâu."
"Với lại, Tây Nguyệt có chính kiến, tôi cũng không quyết định được."
"Tôi chỉ thấy em ấy hơi buồn chán, cậu có khi lại có chuyện để nói với em ấy."
Tạ Dao định gọi Mạc Bắc Hồ theo, nhưng Từ Đông Dương ngăn lại: "Để Tiểu Hồ lại cho tôi."
Tạ Dao cảnh giác nhìn anh ta, kéo Mạc Bắc Hồ ra sau lưng: "Tiểu Hồ nhà chúng tôi còn nhỏ."
"Gì?" Từ Đông Dương thấy buồn cười, "Tôi cũng đâu có lớn hơn bao nhiêu, nhìn chúng ta đều là bạn đồng trang lứa mà."
Tạ Dao nheo mắt: "Chúng tôi Thiên Hỏa rất nghiêm ngặt trong việc bảo vệ nghệ sĩ..."
Từ Đông Dương cuối cùng cũng hiểu hắn đang nói gì, mặt lập tức đỏ lên, đưa tay vỗ mạnh vào hắn: "Cậu đang nói vớ vẩn gì thế! Tôi là thần bảo vệ tình yêu trong sáng, biết giữ đúng đức hạnh đàn ông, tuyệt đối không bao giờ làm mấy trò như mấy ông chủ bao nuôi đâu."
"Bảo cậu đưa cậu ấy đến là vì chúng tôi muốn tổ chức một buổi phác thảo nhanh, tôi định nhờ cậu ấy làm người mẫu."
Anh ta ngắm kỹ gương mặt của Mạc Bắc Hồ, càng nhìn càng hài lòng, "Quan niệm của tôi là nghệ thuật phải đẹp, đã vẽ là phải vẽ người đẹp."
Tạ Dao khoanh tay: "Mấy nghệ sĩ bạn cậu cũng cùng vẽ chứ? Toàn mấy người đứng đắn cả đúng không? Vẽ người mặc quần áo đấy chứ?"
Từ Đông Dương thoáng chút do dự: "Chắc là đều đứng đắn... chúng tôi chơi với nhau bao lâu rồi mà, chưa ai từng có ý đồ đen tối cả."
Tạ Dao nhìn anh ta kỳ lạ: "Có khi nào là do họ không có ý đồ với cậu..."
Từ Đông Dương tức giận lườm anh: "Tạ Dao!"
"Lần đầu đưa cậu ấy ra ngoài, tôi lo lắng một chút, cậu thông cảm đi." Tạ Dao cười, "Được rồi, tôi tin cậu, cậu chí ít là người đứng đắn. Tôi giao Tiểu Hồ cho cậu đấy, nhớ chăm sóc cậu ấy tốt."
"Yên tâm." Từ Đông Dương hừ một tiếng, "Em gái tôi cũng ở đây mà."
Mạc Bắc Hồ đến nơi xa lạ, còn hơi sợ, không dám nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ dỏng tai quan sát xung quanh.
Đa phần mọi người đều chiều theo sở thích của Từ Đông Dương, mặc trang phục mang phong cách Hy Lạp cổ đại, chỉ có một số ít là qua loa, chỉ đội vòng nguyệt quế trên đầu.
Những người như cậu và Tạ Dao, không phối hợp chút nào cũng khá hiếm.
Tất nhiên, Tạ Dai là cố ý không phối hợp, còn cậu thì hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Từ Đông Dương dẫn cậu đi, đưa cho cậu một ly nước ép trái cây, hỏi nhỏ: "Cậu và Tạ Dao... quen nhau bao lâu rồi?”
Mạc Bắc Hồ theo bản năng trả lời: "69 ngày."
Từ Đông Dương quay đầu lại, lộ vẻ mặt như gặp ma.
Mạc Bắc Hồ ngơ ngác, vội hỏi: "Sao vậy? Tôi nhớ nhầm à?"
"Cậu…" Từ Đông Dương ngập ngừng, "Cậu đếm từng ngày sao? Vậy mà nhớ rõ như vậy từ ngày hai người gặp nhau?"
Mạc Bắc Hồ bất an đảo mắt, hỏi nhỏ: "Mọi người không nhớ sao?"
Từ Đông Dương biểu cảm phức tạp: "Ít nhất là với người bình thường thì chắc chắn tôi không nhớ."
"Khụ, mà hai người cũng quen nhau lâu rồi, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút..."
Anh ta hạ giọng, ghé sát vào tai Mạc Bắc Hồ: "Thật sự bên cạnh cậu ấy không có ai à?"
Mạc Bắc Hồ ngơ ngác: "Hả?"
"Ồ đúng rồi, cậu ấy nói cậu không hiểu cách nói bóng gió, để tôi nói thẳng luôn." Từ Đông Dương ho nhẹ, có chút xấu hổ nói, "Là vậy, hai ông già nhà tôi muốn gán ghép cậu ấy với em gái tôi, nhưng cậu cũng thấy thái độ của cậu ấy rồi, tôi nghĩ cậu ấy cũng không hứng thú."
"Em gái tôi cũng không hứng thú, nhưng con bé với chuyện yêu đương cũng không đặt nặng, chỉ cần không xấu xí đến mức khó coi, không ảnh hưởng đến công việc của nó, thì tìm một người phù hợp kết hôn cũng được."
Mạc Bắc Hồ nửa hiểu nửa không, bối rối hỏi: "Không tìm người mình thích sao?"
"Đâu có dễ vậy?" Từ Đông Dương nhún vai, "Tôi thấy em gái tôi chỉ thích vật lý thôi, mấy chuyện khác cũng chẳng mấy quan tâm."
"Ồ..." Mạc Bắc Hồ tiếc nuối gật đầu, "Mỗi người có sở thích khác nhau mà."
"Có người dễ dàng yêu ai đó, nhưng có người thì rất khó."
"Đúng rồi." Từ Đông Dương thấy cậu vừa đẹp vừa hiền lành, không kìm được mà gần gũi hơn, đưa cho cậu một miếng gan ngỗng nhỏ, "Ý của ba tôi là, nếu em gái đã nói thế, thì chọn cho nó một người đáng tin, rõ ràng nguồn gốc."
"Ông ấy chọn Tạ Dao."
Từ Đông Dương hạ giọng: "Nhưng tôi thấy, Tạ Dao là người rất thông minh."
Mạc Bắc Hồ suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
"Vậy nên, nhìn bề ngoài cậu ấy có vẻ không có ai bên cạnh, chưa chắc đã là không có thật." Từ Đông Dương sờ cằm suy nghĩ, "Cũng có thể… là cậu ấy không muốn người khác biết."
Mạc Bắc Hồ chợt hiểu: "Ồ! Anh muốn nghe ngóng tình cảm của anh ấy!"
"Cũng gần như vậy." Từ Đông Dương khoác vai cậu, "Tôi cũng vì nghĩ cho em gái, nếu không phù hợp, tôi phải nhắc nhở ba tôi thay người khác. Lần trà chiều này, tôi cũng gọi vài tài năng trẻ khác, để em gái nhìn thử, biết đâu lại có ai hợp mắt."
"Dù sao cũng không nên trói buộc vào mỗi Tạ Dao…"
"Từ Đông Dương."
Từ Đông Dương đang nói thì Tạ Dao gọi một tiếng bước lại gần.
Hắn cười nhàn nhạt chỉ vào người bên cạnh: "Cậu không nghĩ em gái của cậu phù hợp làm người mẫu hơn là Bắc Hồ sao?"
Mạc Bắc Hồ nhìn theo ánh mắt cậu ấy, mắt mở to ngạc nhiên — em gái của Từ Đông Dương lại là một yêu quái đá! Ở thế giới này, yêu quái có thể đường hoàng đi lại bên ngoài như vậy sao!
"Cậu nhìn đi." Tạ Dao chỉ vào gương mặt của Từ Tây Nguyệt, "Gương mặt như được đυ.c đẽo bằng dao búa, đây mới là tác phẩm nghệ thuật mà anh nói chứ?"
Từ Đông Dương ngạc nhiên, nhìn sang em gái bên cạnh Tạ Dao, có chút sụp đổ: "Tây Nguyệt! Em đang làm gì vậy!"
Từ Tây Nguyệt nhấc đầu tượng lên một chút, lộ ra gương mặt thanh tú: "Không phải anh nói sao? Trà chiều phong cách Hy Lạp cổ."
"Em đội đầu ai thế này!" Từ Đông Dương vò đầu điên cuồng, "Em, em... Lúc trước em chào người ta cũng vậy à?"
Mạc Bắc Hồ thì thầm: "Là Archimedes thì phải."
"Là một nhà vật lý."
"Cậu biết à!" Từ Tây Nguyệt mắt sáng lên, vội vàng bắt tay cậu, "Cậu là người đầu tiên hôm nay nhận ra! Cậu cũng thích vật lý à?"
Mạc Bắc Hồ vội lắc đầu: "Tôi không biết gì về vật lý cả."
Tạ Dao mỉm cười: "Cậu không nói là sẽ để cậu ấy làm người mẫu sao? Sao vẫn chưa bắt đầu?"
"Ồ." Từ Đông Dương không ngờ hắn tìm đến nhanh vậy, ho nhẹ một tiếng, "Mấy người kia vẫn chưa đến."
"Vậy sao? Mà các cậu vừa nói gì thế?" Tạ Dao nhướn mày, "Sao tôi nghe thấy tên mình?"
"Ờ…" Từ Đông Dương cười ngượng ngùng, đưa tay che miệng cười nhẹ, "Nói linh tinh thôi, tiện miệng nhắc đến cậu."
"Thời gian cũng gần rồi, tôi sẽ gọi mọi người đến vẽ."
"Hay hôm nay vẽ Archimedes luôn?" Tạ Dao nháy mắt với Mạc Bắc Hồ, "Tiểu Hồ, đến giờ rồi."
"Hả?" Từ Đông Dương ngạc nhiên, "Giờ gì?"
Mạc Bắc Hồ nhận tín hiệu, nhanh chóng đứng cạnh Tạ Dao: "Đến giờ anh ấy đau chân rồi."
Tạ Dao khẽ nghiêng người, tựa vào vai Mạc Bắc Hồ, cúi xuống ôm chân: "Ái da —"
"Ái chà chân tôi, hình như vẫn chưa khỏi hẳn, đi thôi Tiểu Hồ, chúng ta đi bệnh viện tái khám." [ Không miếng giả trân luôn ]
Từ Đông Dương: "..."
"Xin lỗi nhé." Tạ Dao cười, "Lần sau có cơ hội sẽ qua làm phiền anh."
Mạc Bắc Hồ thì thầm nhắc nhở cậu ấy: "Nói hớ rồi đấy, ông chủ!"
"Ôi trời." Tạ Nghiêu giả vờ đi khập khiễng quay người lại, sau đó kéo cậu bước đi nhanh như bay.
Từ Đông Dương: "..."
Từ Tây Nguyệt: "..."
Từ Đông Dương hít sâu một hơi, có chút bực bội: "Nhìn cậu ấy mà xem!"
Từ Tây Nguyệt đội lại đầu Archimedes: "Vẽ không?"
Từ Đông Dương: "..."