Chương 47: Hết hàng

Mạc Bắc Hồ đã chuyển hai thùng ớt, đột nhiên nghe thấy ai đó gọi mình, liền quay lại.

Một nhóm cô gái cầm máy ảnh vội vẫy tay chào: “Tiểu Hồ! Nhìn tôi nè, làm hình chữ V!”

Mạc Bắc Hồ lập tức ngoan ngoãn làm hình chữ V để họ chụp ảnh.

“Wow——” Các cô gái kìm nén tiếng hò reo nhỏ, khen ngợi không ngừng ném lời khen vào Mạc Bắc Hồ.

Mạc Bắc Hồ được họ khen đến choáng váng nhưng vẫn kiên quyết lắc lắc thùng ớt trong tay, nói: “Các bạn xếp hàng trước nhé, tôi phải làm việc trước, sắp khai trương rồi.”

Phía bên kia, Trương Tuần Quang nói chuyện với fan một chút rồi cũng nhanh chóng quay lại giúp đỡ.

Anh nhìn Mạc Bắc Hồ dễ dàng vác vài thùng ớt, không nhịn được muốn thử sức, cũng xếp ớt lại, rồi xắn tay áo, đứng vững, phát lực ở hông—

Mạc Bắc Hồ quay đầu lại, một bước tiến lên ôm lấy eo anh ta, hơi lúng túng một tay chống vài thùng ớt.

“Chụp!” Đèn flash chớp sáng trước mắt hai người, Mạc Bắc Hồ lập tức bảo Trương Tuần Quang đứng dậy, giả bộ mình hơi khó khăn: “Nặng quá!”

Trương Tuần Quang hoảng hốt che miệng anh ta: “Đừng để quản lý của tôi nghe thấy câu này nhé!”

Mạc Bắc Hồ: “……”

Không, tôi không nói cạu nặng mà!

Trương Tuần Quang ghen tị vỗ vào cánh tay Mạc Bắc Hồ: “Tôi phục cậu, thật sự, tiểu Hồ, sức mạnh cậu ở đâu ra vậy?”

Mạc Bắc Hồ đã quen nói, rất trôi chảy không chút ngượng ngùng: “Trước đây tôi đã làm rất nhiều công việc, làm nhiều việc nặng.”

Trương Tuần Quang vỗ vào vai Mạc Bắc Hồ: “Cậu chịu khổ rồi.”

“Cũng không tính là vất vả.” Mạc Bắc Hồ lắc đầu, nghĩ đến những tiểu yêu quái còn đang vật lộn sinh tồn trong hoang dã, nghiêm túc nói, “Gặp được mọi người tôi đã rất may mắn rồi, giờ còn sống cuộc sống mà trước đây tôi không dám mơ tưởng nữa.”

“Tiểu Hồ——” Trương Tuần Quang có chút cảm động, chuẩn bị ôm cậu thì Mạc Bắc Hồ giơ tay di chuyển thùng ớt sang một bên: “Còn hai thùng cuối, anh tránh ra, cẩn thận bị trẹo lưng.”

Trương Tuần Quang: “……”

Những fan đứng phía sau không hề khách khí mà cười thành tiếng.

Trương Tuần Quang biết giờ này mà nhảy lên là tạo cơ hội cho họ làm meme mới, hừ một tiếng, coi như không thấy mà theo bước Mạc Bắc Hồ, cùng nhau trải bày các loại ớt.

“Gần xong rồi.” Hồng Mai gọi với đạo diễn, “Cho khách vào đi, chúng ta cho ba vị khách cùng lựa chọn nhé, đến đi các bạn yêu quý!”

Khi cô ấy nhiệt tình gọi, ba vị khách đứng đầu tiến tới quầy hàng.

“Em mua mười cân! Chị Hồng giúp em chọn một phần hỗn hợp nhé!” Người đầu tiên là fan của Trương Tuần Quang, rõ ràng không phải lần đầu đến, rất thành thạo trong quy trình, vui vẻ lấy máy ảnh ra, bật chế độ selfie.

“Tôi đến, tôi đến.” Ngô Phi Phàm cười hớn hở nhận lấy máy ảnh, “Tôi chụp cho hai ngưòi.”

Fan đưa cho Trương Tuần Quang một trái ớt đỏ và một trái ớt xanh: “Anh cầm cái này.”

Trương Tuần Quang tạo dáng một kiểu chém ngang rất ngầu, Ngô Phi Phàm không nhịn được cười: “Cậu tạo dáng gì vậy!”

Fan vẫn giữ nụ cười với ánh mắt trìu mến: “Haha, tôi đã quen rồi.”

Một bức ảnh được chụp xong, fan hào hứng hỏi: “Có thể để tiểu Hồ chụp chung với chúng tôi không?”

Chụp ảnh với vài người, cô ấy để họ ký tên lên một quyển sổ tay, nâng niu nó, không nỡ chia tay họ.

“Đừng có buồn thế.” Trương Tuần Quang đứng khoanh tay cười, “Lần sau gặp lại.”

Fan nhịn cười, giả bộ phong cách quay đầu đi: “Xem tôi có thời gian không đã.”

Trương Tuần Quang cười theo: “Mấy người đang chơi trội à!”

Cô gái phía sau chụp ảnh với Mạc Bắc Hồ, hào hứng nói với cậu: “Tiểu Hồ tiểu Hồ, chúng ta lại lên hot search rồi!”

Cô ấy tự hào nói, “Hứ hứ, tiểu Hồ chỉ cần xuất hiện là hot search, dễ dàng thôi!”

“Wow!” Mạc Bắc Hồ hào hứng hỏi, “Lần này lên hot search gì vậy!”

“À……” Cô gái ánh mắt lúng túng lướt qua, “Chỉ là……”

Người bên cạnh là fan của Trương Tuần Quang cho xem màn hình điện thoại, trên hot search hiện rõ—“Chị Hồng, chúng ta quay lại chơi đùa.”

Thôi, không cần mở ra cũng biết bên trong có gì rồi.

Mạc Bắc Hồ muốn khóc mà không có nước mắt: “Tôi chưa bao giờ lên hot search chính thức…”

“Không sao.” Trương Tuần Quang an ủi cậu, “Tôi nói với cậu, những hot search vô lý này mới là thật, còn cái loại khen ngợi vòng vo kia thường là mua…”

Hệ thống cảnh báo lập tức vang lên: “Á á á ngăn cản cậu ấy tiểu Hồ!”

“Á á á!” Mạc Bắc Hồ lớn tiếng át đi âm thanh của anh ta, rồi nhanh chóng bịt miệng anh ta lại.

Ngô Phi Phàm nhìn cậu không nói gì: “Tiểu Trương à, chúng ta nên kiềm chế một chút.”

Trương Tuần Quang miễn cưỡng gật đầu.

Fan lau mồ hôi trên trán, cảm kích nhìn Mạc Bắc Hồ: “Khụ, thằng bé hơi ngốc, xin mọi người rộng lòng giúp đỡ.”

“Thực ra còn một hot search nữa.” Một cô gái khác nói nhỏ, “Cp của hai người đã lên hot search.”

Mạc Bắc Hồ và Trương Tuần Quang nhìn nhau.

Trương Tuần Quang không thấy lạ hỏi: “Ồ, cp của chúng tôi gọi là gì?”

Cô gái thấy họ không để tâm, mới thở phào nhẹ nhõm, có chút vui vẻ nói: “Gọi là Hồ Bằng Cẩu Hữu!”

“Hồ Bằng Cẩu Hữu……” Trương Tuần Quang quen với các tên cp hài hước, đọc một lần rồi suy nghĩ, “Hửm? ‘Hồ’ là tiểu Hồ, tôi đang ở đâu?”

Nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn về phía anh ta.

Trương Tuần Quang cuối cùng đã phản ứng, tức giận nói: “Ai nói tôi là chó!”

Mạc Bắc Hồ cảm thấy nếu cười lúc này không hợp, cố gắng cắn môi nhưng ánh mắt vẫn không thể giấu được niềm vui.

Trương Tuần Quang khoác tay lên vai Mạc Bắc Hồ, nhìn thẳng vào cậu: “Tiểu Hồ, cậu nói xem, tôi giống cái gì?”

“À…thì.” Macj Bắc Hồ nở một nụ cười, cẩn thận nói, “Giống như... con người?”

Trương Tuần Quang nghĩ một lúc, không thể phủ nhận, nếu không phải có nghĩa là không phải con người.

Anh ta gật đầu một cái, miễn cưỡng tha cho Mạc Bắc Hồ.

Dù hàng đợi khá dài nhưng mấy người vẫn nhanh nhẹn, vừa chụp hình vừa ký tên, vừa bán ớt, hàng đợi cũng tiến triển khá nhanh.

Những người đầu tiên xếp hàng đa số là fan của họ, nhưng sau đó cũng có không ít người qua đường tò mò đến xem họ bán gì.

Trương Tuần Quang nhân lúc rảnh rỗi hô lớn: “Bán ớt đây! Mua ớt làng Bình Nguyên, mua để trở thành thiếu nữ hiện đại!”

Đúng lúc đó, một thanh niên đeo kính bước tới, mắt gã mở to, chỉ vào mình nói: “Vậy còn tôi? Tôi là nam mà.”

“Uh...” Trương Tuần Quang bị chặn họng, kéo Mạc Bắc Hồ cầu cứu, “Tiểu Hồ! Cứu tôi!”

Bên đó, Mạc Bắc Hồ đang gửi lời chúc phúc cho fan của mình, nghe Trương Tuần Quang gọi cũng ngớ ra một chút.

Hệ thống nhanh chóng trợ giúp, lén lút hiển thị cho cậu một chuỗi từ có chứa chữ “ớt”.

Mạc Bắc Hồ lắp bắp nói: “Cậu, cậu nói...”

“Mua ớt làng Bình Nguyên, trở thành... ớt cay?”

“Khụ!” Trương Tuần Quang lập tức đỏ mặt, vỗ tay nói, “Tốt! Tiểu Hồ thật có tài văn chương!”

Khách hàng nam dở khóc dở cười: “Tôi...”

“Đừng nghe họ nói bậy.” Hồng Mai kịp thời chen vào giữa hai người, “Họ chỉ trêu đùa cậu thôi! Nghe chị, nhìn này ớt đỏ rực, mua một chút để cuộc sống của cậu chắc chắn cũng sẽ đỏ rực! Thật tốt lành!”

“Và hôm nay trời mưa, gặp nước thì phát! Cuộc sống tốt đẹp thì mua đồ tốt, chẳng phải là tốt trên cả tốt sao!”

Mạc Bắc Hồ và Trương Tuần Quang đứng bên canh chỉ biết gật đầu “đúng đúng đúng”.

Mạc Bắc Hồ dựa vào việc đã lên hot search, tình cảm cũng tăng lên, gần như không thể nhận ra việc mình đã lén lút tiêu dùng một chút tình cảm, một cách công khai gửi lời chúc phúc cho từng fan đến gặp cậu.

Fan của Trương Tuần Quang nhìn Mạc Bắc Hồ bên kia, nói với idol của mình: “Anh nhìn kìa!”

“Đang nhìn.” Trương Tuần Quang ánh mắt từ bi, “Dễ thương đúng không? Bạn tôi.”

Fan: “...”

Ở bên này, Trương Tuần Quang và fan đấu đá tình cảm, Mạc Bắc Hồ và fan chúc phúc lẫn nhau, Hồng Mai nhiệt tình hô hào, Ngô Phi Phàm làm nhϊếp ảnh gia chụp ảnh, giáo sư Sơn Hưng sức khỏe không tốt, lặng lẽ giúp đỡ đóng gói, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.

Mới chỉ qua một chút thời gian buổi chiều, ớt trên quầy đã bán hết, trong khi giá ưu đãi trên mạng cũng đã được bán hết, bây giờ tất cả đều là giá gốc.

May mắn là vào giữa buổi, Hồng Mai đã lén lút liên lạc với nhóm sản xuất chương trình, để họ mang thêm một ít ớt từ làng Bình Nguyên đến để bổ sung hàng hóa, nếu không có lẽ họ không thể trụ nổi đến lúc kết thúc.

Gần chiều, cơn mưa lớn cuối cùng cũng dần dứt, quầy hàng đã bán hết ớt, nhưng cũng không muốn để khách hàng không mua được gì ra về tay trắng, nhóm sản xuất đã ngăn mọi người lại để chụp một bức ảnh tập thể lớn, coi như cũng để mọi người không uổng công đến đây.

Tiểu Điền cũng thấy hiện tượng nổi bật cả trực tiếp và trực tuyến, phấn khởi xem doanh số, liên tục cảm ơn họ, nước mắt sắp rơi xuống.

“Ôi đứa trẻ này!” Hồng Mai vỗ về cô, “Đó là chuyện tốt, sao còn khóc thế?”

Tiểu Điền ôm chầm lấy chị, xúc động nói: “Em vui đến rơi nước mắt! Không uổng công sức, không phụ lòng mọi người! Cảm ơn các bạn!”

Mạc Bắc Hồ nhìn họ, như bị cảm xúc của họ lây lan, cũng không khỏi nở một nụ cười.

“Ha, đã bận cả ngày rồi.” Trương Tuần Quang khoác tay lên vai Mạc Bắc Hồ, mỉm cười đầy tự hào nói, “Làm việc tốt, lúc nào cũng thấy tâm trạng thoải mái, cái khăn quàng cổ đỏ trước ngực cũng trở nên rực rỡ hơn.”

Mạc Bắc Hồ nhìn anh ta một cái, nhỏ giọng nói: “Lạc Tâm nói, tuổi của anh không còn có thể làm đội viên thiếu niên nữa rồi.”

“Shh!” Trương Tuần Quang ra hiệu cho cậu im lặng, “Đừng nói những điều khiến người ta buồn, hơn nữa chúng ta bây giờ chắc vẫn chưa quen biết Thẩm Lạc Tâm, đừng để lộ.”

Mạc Bắc Hồ như bị chạm vào điểm yếu, lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Trương Tuần Quang hỏi cậu: “Quay xong cậu lại phải về đoàn phim đúng không? Còn phải mất bao lâu nữa?”

Mạc Bắc Hồ trả lời: “Còn chưa đến một tháng là kết thúc quay phim.”

“Sau khi kết thúc quay phim, ông chủ nói sẽ cho tôi nghỉ một thời gian, để tôi nghỉ ngơi trước khi vào đoàn mới.”

“Có lý, làm việc và nghỉ ngơi kết hợp.” Trương Tuần Quang nháy mắt với cậu, “Nhưng nói nghỉ cũng không thể hoàn toàn không làm việc, đến lúc đó hãy cùng tôi tham gia một vài chương trình giải trí nhé.”

“Được!” Mạc Bắc Hồ đồng ý rồi có chút lo lắng, “Nhưng chúng ta không nhất định sẽ có cơ hội làm việc chung chứ?”

“Cố gắng một chút.” Trương Tuần Quang nghiêng đầu, “Nếu không được... chúng ta cùng đăng ký tham gia chương trình giành tủ lạnh đi!”

“Tôi nói với cậu, tôi đã từng nghĩ đến việc đăng ký cho quản lý của tôi.”

Anh ta đột nhiên nảy ra ý tưởng, “Này, sao cậu không đăng ký cho ông chủ của cậu? Để hắn giành cho công ty của cậu một cái tủ lạnh.”

Mạc Bắc Hồ: “?”

Cậu nhắc nhở Trương Tuần Quang, “Ông chủ của tôi gãy chân rồi.”

“Hơn nữa hắn rất tốt với tôi, công ty của chúng tôi cũng có tủ lạnh.”

“Khụ khụ.” Ngô Phi Phàm cuối cùng không thể nhịn được nữa, nhắc nhở họ, “Chương trình phát trực tiếp vẫn chưa tắt đâu hai người.”

“Á?” Trương Tuấn Quang mở miệng, “Cái đó, Tiểu Hồ ba, anh nghe tôi giải thích...”