Chương 31: Quà Cống Phẩm

Liên Vũ Tình thật sự không nhịn nổi, cười đến lăn lộn.

Bạch Gia Thành cũng hiện lên nụ cười, thấy Hứa Giao Quân trừng mắt tức giận, lập tức che miệng Liên Vũ Tình lại: “Đứa trẻ không hiểu chuyện mà cười, đừng tức giận đạo diễn.”

Anh giơ ngón tay cái với Mạc Bắc Hồ, “Chúng ta có mắt nhìn rất tốt, chọn Tiểu Hồ thật xuất sắc!”

“Ừ ừ!” Liên Vũ Tình vừa cười vừa phụ họa, “Thật đấy, vừa rồi bức ảnh dưới ánh trăng ấy, ôi, phát ra ngoài quảng bá chắc chắn sẽ nổi tiếng, mắt cậu ấy đẹp quá.”

Mạc Bắc Hồ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, khen: “Mắt của cậu cũng đẹp mà.”

“Ê hê.” Liên Vũ Tình nâng mặt cười, mặc dù biết đây là lời khen xã giao, nhưng khi Mạc Bắc Hồ nói, có vẻ đặc biệt chân thành, khiến người ta không thể không tin.

Bạch Gia Thành cười nhẹ, vừa định lên tiếng thì Mạc Bắc Hồ bỗng nhớ ra điều gì, lập tức khen anh ấy: “Mắt của anh cũng đẹp!”

“Ê, nhóc con, cậu còn biết lấy lòng nữa đấy.” Quý Phi cố tình trêu chọc cậu, “Vậy cậu nói đi, mắt của Gia Thành đẹp hơn hay mắt của Vũ Tình đẹp hơn?”

Mạc Bắc Hồ: “!”

Bạch Gia Thành mỉm cười ngăn lại: “Chị Ngọc, sao lại làm khó cậu ấy như vậy?”

Quý Phi cười mỉm: “Chỉ đùa thôi mà.”

Đúng lúc này, Hạ Phong Khinh nghỉ một chút, chuẩn bị tâm lý để chào hỏi mọi người, vui vẻ đi tới: “Ê—”

“Các cậu đang tụ tập làm gì vậy? Bắt đầu quay chưa? Tôi đến xem nào.”

“Đã kết thúc rồi!” Liên Vũ Tình cười trả lời, “Tiểu Hồ hôm nay quay cực kỳ thuận lợi, cậu không thấy vừa rồi Tiểu Hồ dưới ánh trăng đẹp thế nào đâu, tuyệt vời!”

“À?” Hạ Phong Khinh thật sự ngạc nhiên, “Đã quay xong rồi sao?”

“Đến đúng lúc.” Quý Phi không ngại chuyện lớn, gọi Hạ Phong Khinh lại, “Cậu xem, giờ chúng ta có nữ chính, nam chính và nam thứ đều ở đây, Tiểu Hồ, cậu xem, ai có mắt đẹp hơn?”

Hạ Phong Khinh ngạc nhiên, cười giúp Mạc Bắc Hồ thoát khỏi tình huống khó xử: “Sao tự dưng lại…”

Quý Phi vừa định cười, đã nghe thấy Mạc Bắc Hồ đang nghiêm túc quan sát Liên Vũ Tình và nói: “Vũ Tình là mắt hạnh, tròn và to, trông thật ngây thơ và hoạt bát.”

“Nhưng cô ấy có xương mày cao, khi tập trung lại trông rất kiên định, là người bên ngoài dịu dàng bên trong mạnh mẽ, có thể chịu đựng gian khổ rất tốt.”

Liên Vũ Tĩnh ban đầu còn cười, nhưng nghe một lúc thì có chút mơ hồ — sao lại giống như đang xem tướng cho cô vậy?

Mạc Bắc Hồ lại nhìn về phía Bạch Gia Thành: “Gia Thành có đôi mắt phượng, hình dáng mắt hẹp dài, khí chất thần thánh, chỉ cần hơi nheo mắt một chút là càng thêm quý khí, sâu sắc.”

“Nhưng anh ấy thường có vẻ mặt thoải mái, khí chất ôn hòa có thể làm giảm đi sự tấn công mạnh mẽ, chứng tỏ bản thân anh ấy có tính cách điềm đạm, không kiêu ngạo, không dễ ghen tuông.”

Quý Phi ngẩn người một chút, rồi thấy Mạc Bắc Hồ quay sang mình, vô tình cảm thấy hơi căng thẳng mà ngồi thẳng dậy: “Mắt của chị Ngọc có vài phần giống Gia Thành, đều hẹp dài, đuôi mắt hơi cong, cho nên nhìn vào còn có chút tương tự, diễn vai mẹ con sẽ thuyết phục hơn.”

“Nhưng cũng đều là mắt hẹp dài, mắt của chị Ngọc rộng hơn một chút, con ngươi cũng lớn hơn, tỷ lệ với mặt rất hợp, đường nét khuôn mặt mềm mại hơn, là tính cách thẳng thắn, nhiệt tình như lửa, trong lòng không có áp lực, không dễ tức giận.”

“Còn có Tiểu Hạ.” Mạc Bắc Hồ cuối cùng nhìn vào Tạ Phong Khinh, “Hiện tại anh ấy nên gọi là mắt cún, nhìn có vẻ ôn hòa không có hại, càng thể hiện vẻ trẻ trung.”

“Nhưng nốt ruồi dưới lông mày của anh ấy hơi lệch, chứng tỏ bên ngoài nhiệt tình bên trong…”

“Khụ khụ.” Hạ Phong Khinh lập tức làm rõ giọng để nhắc nhở cậu.

Mạc Bắc Hồ nói lắp: “Nội, nội… ấm áp?”

Hạ Phong Khinh: “…”

Được rồi, vẫn tốt hơn là lạnh lùng.

Mạc Bắc Hồ nhìn quanh các diễn viên chính, cuối cùng kết luận: “Đạo diễn rất biết chọn người, diễn viên chính của chúng ta đều đẹp.”

Hứa Giao Quân có vẻ phức tạp khi gãi cằm, luôn cảm thấy cái mà cậu nói “đẹp” không giống như nghĩa thông thường của nó.

Anh không nhịn được kéo kính râm xuống một chút, để lộ đôi mắt cho Mạc Bắc Hồ xem, hỏi: “Còn tôi thì sao?”

Mạc Bắc Hồ nghiêm túc nhìn về phía anh: “Đạo diễn, anh…”

Âm thầm nhắc nhở anh, “Còn chưa tháo thẻ giá kính râm.”

Hứa Giao Quân: “…”

Quý Phi phát ra một tràng cười yêu cầu rất cao về sức phổi.

“Ôi…” Quý Phi xoa bụng, “Không chịu nổi rồi, tôi quá thích đứa trẻ này, thật biết nói chuyện, có thể giải tỏa căng thẳng.”

Mạc Bắc Hồ chớp mắt, rất muốn làm rõ rằng mình không nói bừa, nhưng vẫn kiềm chế lại.

“Được rồi, được rồi.” Hứa Giao Quân cười khổ, cuối cùng tháo kính râm ra, “Hôm nay thuận lợi như vậy, kết thúc sớm một chút, vì ngày mai còn phải quay phim sớm.”

“Tiểu Hồ, buổi tối cố gắng chút nhé, xem thêm kịch bản, ưu tiên xem cảnh ngày mai quay trước, những cái khác tranh thủ lúc nghỉ ngơi xem qua.”

Hạ Phong Khinh không quên hình tượng nhiệt tình của mình: “Hoặc là tôi rảnh rỗi thì có thể kể cho cậu nghe cũng được.”

Mạc Bắc Hồ lập tức chen vào bên cạnh Hạ Phong Khinh, kéo tay áo của anh, nói: “Được!”

Liên Vũ Tĩnh có chút ngạc nhiên: “Các cậu đã quen nhau rồi à? Tiểu Hồ sao lại dính lấy cậu như vậy?”

Hạ Phong Khinh mơ hồ nói: “Tôi vừa mời cậu ấy ăn hộp cơm, cậu ấy nói tôi nấu ăn ngon.”

“Cùng ăn một bữa là quen rồi mà.”

“Cũng đúng.” Liên Vũ Tĩnh cười nói, “Anh chúng ta tự nhiên lắm, với ai cũng có thể nhanh chóng thân thiết, vậy Tiểu Hồ sẽ giao cho cậu đó.”

“Không thành vấn đề.” Hạ Phong Khinh cười rạng rỡ đáp lại.

Mạc Bắc Hồ lén ngẩng đầu nhìn anh, không khỏi mang theo một chút đồng cảm.

Kể từ khi có sự hiểu biết nhất định về diễn xuất, cậu nhìn Hạ Phong Khinh, có thể nhìn thấu được nụ cười rực rỡ dưới ánh nắng của anh ấy, ánh mắt lại chứa đựng một chút khí sắc nhạt nhòa.

Bạch Gia Thành cười nói: “Có vấn đề gì thì cũng có thể tìm tôi.”

“Về sớm chút nhé, xem xem phòng khách sạn có thiếu gì không, cậu đi xe của Tiểu Hạ à? Trên đường về chắc chắn còn một số fan.”

Mạc Bắc Hồ ngạc nhiên: “Muộn như vậy còn ở đây sao?”

“Cái này chưa tính là muộn.” Liên Vũ Tĩnh lắc đầu nhẹ, “Hôm nay chúng ta kết thúc sớm, có thể một số người còn chưa kịp đến, trước đây đến nửa đêm còn có người đợi mà.”

“Có lẽ về còn phải chụp không ít ảnh.” Hạ Phong Khinh giả vờ vui vẻ sờ sờ mặt mình, “Có cần dặm lại lớp trang điểm cho tôi không, dù sao cũng phải về rồi tẩy trang.”

Anh khoác vai Mạc Bắc Hồ, “Đi thôi, Hồ Hồ, chúng ta về!”

Mạc Bắc Hồ luôn cảm thấy động tác này có chút quen thuộc, nghi ngờ Hạ Phong Khinh nhiều lúc thực sự đang bắt chước Trương Tuần Quang.

Một đoàn người cùng nhau đi về phía xe đưa đón, từ xa đã nghe thấy fan hô tên.

Mạc Bắc Hồ lắng tai nghe, bất ngờ nghe thấy vài tiếng “Hồ Hồ”, có chút ngạc nhiên mà mở to mắt: “Hình như có người gọi tên tôi?”

“Có đấy!” Liên Vũ Tĩnh ánh mắt sáng lên, nhanh chóng giúp cậu hô lên, “Ai gọi Hồ Hồ vậy, Hồ Hồ ở đây này!”

“Ở đây này!” Một cô gái đeo kính, vất vả chen ra, đưa đồ cho cậu, “Đây là cho cậu Hồ Hồ! Đây là quà mà tôi làm cho cậu!”

Mạc Bắc Hồ ngạc nhiên: “À, bạn là đến xem tôi sao?”

Cái đuôi không tồn tại phía sau cậu cũng không nhịn được mà vẫy vẫy, không nhận lấy đồ trước, mà nắm tay cô gái, lén dùng một chút giá trị yêu thương, cười tươi nói với cô: “Chúc bạn phát tài, chúc bạn phát tài!”

“Á!” Cô gái thét lên gần như ngất xỉu, bên cạnh một người khác cũng vất vả đưa tay về phía cậu: “Hồ Hồ! Tôi cũng ở đây! Tôi cũng đến xem cậu!”

Mạc Bắc Hồ lập tức sờ sờ lại, giữa những tiếng gọi, dần dần mất đi chính mình, “Xin chào xin chào bạn cũng tốt!”

“Bạn phát tài bạn có tiền bạn cũng sẽ phát đạt! Bạn sao vậy không ngủ ngon à? Chúc bạn sức khỏe!”

“À? Muốn lên bờ? Bạn đang ở dưới nước à… thôi kệ, dù sao chúc bạn như ý!”

Mạc Bắc Hồ vươn tay ngốc nghếch cười, “Tốt tốt tốt, đều không phải đến đây vô ích! Ôi, đã đến rồi sao còn mang lễ vật gì nữa…”

Trong tiếng ồn ào, không ai nhận ra từ ngữ mà cậu dùng có gì không đúng.

Hạ Phong Khinh cũng không phải chưa trải qua giai đoạn phấn khích khi mới có fan, nhưng vẫn nhìn cậu với vẻ mặt thú vị, nhìn cậu giống một chú chó nhỏ, rất ngạc nhiên.

Hóa ra cậu nói rằng không sợ người hìnhnhư là thật.

Hình như cậu thực sự rất thích.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, anh nhớ đến một từ không phù hợp — “khách chủ vui vẻ”.

Hạ Phong Khinh chợt giật mình, đột nhiên nhớ ra mình chỉ lo xem náo nhiệt mà chưa nở nụ cười tươi tắn đặc trưng.

Liên Vũ Thanh chỉ vào Mạc Bắc Hồ cười: “Hạ ca, cậu nhìn đi, Tiểu Hồ trở nên sôi nổi rồi, có cậu ấy làm đối chiếu, cậu cũng trở nên dịu dàng hơn đấy.”

Hạ Phong Khinh: “…”

Những fan bên cạnh cũng cười theo: “Đúng vậy đúng vậy! Trước đây Hạ ca là người ồn ào nhất trong nhóm!”

“Ở xa đã có thể thấy Hạ ca nhảy lên chào mọi người.”

Hạ Phong Khinh cảm thấy hứng thú, khẽ ho một tiếng: “Bây giờ tôi đã khác rồi.”

“Tôi không còn là tuổi mười bảy mười tám nữa, tôi đã trưởng thành. Bây giờ tôi là anh trai rồi, phải chăm sóc em trai, cần phải chín chắn hơn một chút.”

Các fan cười đùa vui vẻ.

Hạ Phong Khinh nhìn vẻ mặt của Mạc Bắc Hồ, không tự chủ được mà thêm chút yêu thương, đi tới khoác vai Mạc Bắc Hồ, kéo cậu ra ngoài: “Đi thôi, tiểu Hồ, nghỉ ngơi sớm nhé, mai còn phải quay cả ngày nữa.”

Mạc Bắc Hồ bị Hạ Phong Khinh kéo đi, ngoái đầu lại vẫy tay lưu luyến với họ: “Tạm biệt!”

“Các cậu phải hạnh phúc nhé!”

Và lúc này, Hạ Phong Khinh kéo Mạc Bắc Hồ lại, cũng cảm thấy một cảm giác an tâm kỳ lạ.

Khi một người e hơn xuất hiện, một người e bỗng nhiên trở nên i hơn, hình như… cũng hợp lý thôi nhỉ?

Mạc Bắc Hồ vui vẻ nắm chặt món quà fan tặng, dường như là một chiếc khăn lông màu sắc.

Hệ thống nói với cậu: “Cái này gọi là khăn tay! Trên đó chắc có in hình, có thể phát cho người khác để quảng bá cho cậu, nhanh xem fan của cậu quảng bá như thế nào!”

Mạc Bắc Hồ cười tươi mở ra cái đầu tiên—

“Lực lượng vô biên” bốn chữ lớn bên dưới là hình ảnh cậu cầm hai rổ đào chăm chỉ, mặt sau in hình cậu đυ.ng bay Thẩm Độc với hình Q phiên bản nhỏ, còn ghi rõ trọng lượng của Thẩm Độc và khoảng cách anh ta bị bay ra, để diễn tả cậu đã dùng lực như nào lên Thẩm Độc.

Mạc Bắc Hồ: “…”

Cậu từ từ thu lại nụ cười, hít sâu một hơi mở ra cái thứ hai—

“Chính nghĩa lừng lẫy” bốn chữ lớn bên dưới là hình ảnh cậu một tay đè lên chiếc xe ba bánh, mặt sau in hình cậu mặc cảnh phục cảnh báo về tác hại của thuốc mê mới, bên cạnh còn có một hàng rào biểu thị rằng ăn trộm cũng không được.

Mạc Bắc Hồ: “…”

Cậu ngơ ngác, run rẩy tay cuối cùng mở ra cái thứ ba—

“Thần sắc mỹ lệ” bốn chữ lớn bên dưới là hình ảnh cậu cùng nhóm khách mời của “Thành Quả”, mặt sau in hình Q phiên bản lớn đầu Mạc Bắc Hồ, bên cạnh có một đám hồ ly nhỏ cầm đèn phát sáng hô khẩu hiệu—“Gia nhập giáo phái Hồ Hồ, trẻ con ngày nào cũng cười”.

Mạc Bắc Hồ vốn dĩ nhìn mà ngây ngốc, cuối cùng càng nhìn càng thích, không nhịn được mà trân trọng sờ sờ.

Cậu nhỏ giọng nói với hệ thống: “A Thống, có phải tôi đã thành tiên rồi không?”

“Thật hạnh phúc.”

[ Tâm sự cùng editor dạo này tụt mood quá nên khum edit được nhiều với lại tui edit còn khá ẩu nên tui quyết định sẽ không set vip nữa để nào tui end tui sẽ beta lại rồi set vip sau. À tui cũng tính reup lại trên wordpress but tui không biết xài 😭😭 mà truyenhdt.com nó bị cấm id vn rồi nên muốn đăng trên đó rườm rà lắm nên để tui suy nghĩ thêm đã. Hehe cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui nghen. Love u guy. Have a good day!!! ]