"Anh chàng cao kều kia không ăn uống gì cả, xương còn giòn hơn cả ông tôi. Lần trước ngã trên sàn diễn phải nằm liệt giường nửa năm liền."
"Còn cái tên kia, hai chúng tôi từng đóng chung hồi còn bé tí. Anh ta mãi không nổi tiếng, lại thích xem bói. Thầy bói bảo nốt ruồi của anh ta nhiều quá, không tốt, thế là anh ta đi tẩy hết nốt ruồi ở mông."
Mạc Bắc Hồ: "..."
Hai người nói như thể đang nói về cùng một người, nhưng khác biệt quá lớn!
Nghe hai người kẻ một bên là hệ thống, một bên là Lộ Trình đánh giá từng người trong phòng, thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt Mạc Bắc Hồ thử vai.
Lộ Trình theo sát phía sau câu, ngay cả Cát Minh cũng bị chặn lại ngoài phòng thử vai, nhưng Lộ Trình vẫn chen vào được.
Trong phòng, giữa các nhân vật ngồi có một người đàn ông trung niên gầy gò, ban đầu nhăn mày lại như sắp nổi cáu. Nhưng khi ngẩng đầu lên và thấy Lộ Trình, ánh mắt ông ta lập tức thay đổi.
Mạc Bắc Hồ trơ mắt nhìn từ khuôn mặt cau có của ông ta biến thành một nụ cười tươi, giọng điệu dịu dàng hỏi Lộ Trình: "Sao cậu lại đến đây? Đến cũng không báo trước một tiếng."
Mạc Bắc Hồ: "..."
Vì không có Cát Minh bên cạnh, Lộ Trình đành tự mở lời, chỉ vào Mạc Bắc Hồ rồi nói ngắn gọn: "Tôi đi cùng cậu ấy."
Lúc này, Chu Vân Thượng mới miễn cưỡng chuyển ánh mắt sang Mạc Bắc Hồ.
"Ồ, là người mới của Thiên Hỏa à." Chu Vân Thượng lại trở về vẻ lạnh lùng vốn có. "Đến thử vai Phi Tinh, vậy thì bắt đầu đi."
Phân đoạn thử vai của Mạc Bắc Hồ là cảnh Thiếu tá Phi Tinh từ biệt các vì sao.
Cậu đứng trước kẻ thù vô danh, là Thiếu tá trẻ nhất, chuẩn bị bước vào một cuộc hành trình không biết trước, không thể quay về. Đoạn độc thoại này là cậu tự nói với chính mình, cũng như nói với những thuộc hạ sắp đồng hành cùng cậu ra trận, yêu cầu cảm xúc dồi dào.
Lộ Trình dù muốn Mạc Bắc Hồ nhanh chóng cùng anh gia nhập đoàn phim, nhưng cũng không làm phiền phần biểu diễn của cậu, chỉ lặng lẽ đứng xem.
Xem xong, anh không nhịn được mà khẽ gật đầu.
- Lần trước gặp Mạc Bắc Hồ, cậu tuy có tài nhưng hoàn toàn là một người mới, cùng lắm chỉ có thể gọi là có tiềm năng, tương lai đầy hứa hẹn.
Nhưng giờ nhìn cậu, đã trông ra dáng hơn rồi.
Lộ Trình mỉm cười một chút, nhìn thoáng qua Chu Vân Thượng - dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng lòng anh vẫn hơi chùng xuống.
Chu Vân Thượng, với khuôn mặt không biểu cảm, chẳng hề động lòng. Có vẻ là không được rồi.
Mạc Bắc Hồ diễn xong, nhà sản xuất ngồi cạnh Chu Vân Thượng cười nói: "Ngoại hình rất ổn, lời thoại cũng có sự đầu tư, tôi thấy cũng được đấy. Đạo diễn Chu nghĩ sao?"
"Tôi nghĩ sao?" Chu Vân Thượng ném cây bút trên tay lên bàn, dựa lưng vào ghế với thái độ uể oải, nói: "Tôi thấy cậu ta chẳng biết diễn gì cả."
Cả phòng im bặt, bầu không khí chùng xuống.
Ngay cả một người vừa quên lời thoại cũng không bị đánh giá nặng nề như vậy. Không biết sao đạo diễn Chu lại...
Có người lén nhìn Lộ Trình, thấy vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, đoán rằng: Chẳng lẽ vì đưa Lộ Trình đi cùng mà lại phản tác dụng?
Trước khi ra khỏi phòng, Mạc Bắc Hồ đã được chuẩn bị tâm lý kỹ càng nên không quá sợ hãi, chỉ ngoan ngoãn chờ đạo diễn Chu tiếp tục đánh giá.
Thấy ông không nói gì thêm, Mạc Bắc Hồ nhìn quanh, không kìm được mà giục: "Còn gì nữa không ạ?"
"Còn gì nữa không?" Chu Vân Thượng ngẩng đầu lên: "Cậu chắc chắn muốn nghe?"
Mạc Bắc Hồ gật đầu khích lệ: "Vâng, nếu còn điều gì ông cứ nói."
Trước khi ra khỏi phòng, Khương Phù đã dặn cậu rằng Chu Vân Thượng là người có tài mới có thể làm ra những tác phẩm xuất sắc như vậy.
Ông ta tuy mồm miệng độc địa, nhưng cái nhìn của ông còn độc đáo hơn.
Buổi thử vai này, với Mạc Bắc Hồ, chính là một kỳ kiểm tra nhỏ về diễn xuất.
"Tốt, cũng có gan đấy." Chu Vân Thượng ngược lại nở một nụ cười. "Vậy tôi sẽ không khách sáo."
"Cậu là học trò của Khương Phù, đúng không?"
Mạc Bắc Hồ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
"Chỉ cần nhìn là biết." Chu Vân Thượng ngồi thẳng lên, tập trung chỉ trích: "Cậu đâu có đóng vai Phi Tinh, cậu chỉ đang bắt chước Khương Phù diễn Phi Tinh thôi."
"Nhìn qua có vẻ cậu khá giỏi bắt chước - ồ, một số đạo diễn hạng ba có thể nghĩ đó là diễn xuất, nhưng trong mắt tôi thì chưa đủ."
"Trong mắt tôi, Khương Phù chỉ là một giáo viên diễn xuất có cơ bản, nhưng không đủ để trở thành diễn viên của tôi. Còn cậu, chỉ biết bắt chước Khương Phù, lại càng không phải là diễn viên."
"Trong lòng tôi, hình tượng của Phi Tinh đã có sẵn. Người tôi chọn hoặc là vô tình thể hiện được hình tượng đó, hoặc là phải thuyết phục được tôi bằng cách diễn một hình ảnh Phi Tinh khác."
"Nhưng cậu chẳng làm được cái nào cả."
Chu Vân Thượng lạnh lùng nói, "Cậu không phải là người tôi đang tìm kiếm."
Lộ Trình khẽ liếc qua - ông ta quả là vẫn như xưa, mắt nhìn thật độc đáo.
Dù biết Chu Vân Thượng có lý, anh vẫn hơi lo lắng cho Mạc Bắc Hồ.
Từ trước tới giờ cậu nhóc này luôn thuận lợi, lần đầu gặp phải thất bại như thế, không biết sẽ...
Quay đầu lại, anh thấy Mạc Bắc Hồ đang giơ điện thoại lên, mải miết bấm nút ghi chép, đôi mắt to tròn lấp lánh: "Còn nữa không ạ?"
Lộ Trình thậm chí còn thấy như trên mặt cậu ấy viết rõ bốn chữ - "Cầu tri như khát" (Khát khao học hỏi).
Lộ Trình: "..."
Anh tiến đến bên cạnh Mạc Bắc Hồ, bấm giúp cậu bật chế độ ghi âm.
Mạc Bắc Hồ ngưỡng mộ nhìn anh.
"Những vấn đề khác so với vấn đề này đều là vấn đề nhỏ." Chu Vân Thượng đã tuôn hết những lời muốn nói, uống một ngụm nước rồi phất tay ra hiệu bảo rời đi. Ngẩng lên thì thấy Mạc Bắc Hồ đã bị Lộ Trình kéo đi, chỉ còn lại bóng lưng hai người không hề lưu luyến.
Ông trầm ngâm một lúc, đột nhiên quay sang nhà sản xuất bên cạnh hỏi: "Chẳng phải tôi vừa bị lợi dụng để dạy một lớp diễn xuất miễn phí đấy chứ?”
Nhà sản xuất giữ vẻ mặt bình thản, quay đi nói: "... Khụ, người tiếp theo."
...
Mạc Bắc Hồ vui vẻ bước ra, làm Cát Minh ngạc nhiên. Anh cố gắng kiềm chế sự vui mừng trong lòng và hỏi: "Thành công rồi?"
Mộ Bắc Hồ cười, lắc đầu: "Chưa đâu."
Cát Minh sững sờ.
Lộ Trình ngắn gọn nói: "Nhưng thu được nhiều kinh nghiệm."
"Ồ." Cát Minh thở phào, "Vậy cũng được, có thu hoạch là tốt rồi."
"Đi thôi."
Vừa xuống lầu, Mạc Bắc Hồ nghe thấy tiếng gọi, quay lại nói: "Có vẻ ai đó đang gọi tôi."
"Chắc không có đâu." Lộ Trình cũng quay lại, "Tôi không nghe thấy."
Cả hai đứng đợi vài giây, một trợ lý trẻ tuổi cầm điện thoại, vừa gọi "Mạc Bắc Hồ thầy Mạc" vừa chạy lại.
Lộ Trình ngạc nhiên: "Quả thật là có, tai cậu thính thật."
"Thầy Mạc." Trợ lý thở dốc, "Đạo diễn Chu nói có chuyện, mời anh nghe điện thoại."
Mạc Bắc Hồ cầm điện thoại, nghiêm túc hỏi: "Thầy Chu, còn gì nữa không?"
Chu Vân Thượng: "..."
"Không phải là dạy thêm, tôi chỉ nhớ có một vai—không phải phim của tôi, là của Hứa Giao Quân, thiếu một vai phụ, là một kẻ ngốc xinh đẹp, cậu có diễn không?"
Mạc Bắc Hồ nhìn Cát Minh: "Để tôi hỏi quản lý."
"Không phải hỏi anh ta." Chu Vân Thượng càu nhàu, "Tôi hỏi là hỏi ý cậu."
"Tôi á?" Mạc Bắc Hồ mở to mắt, nghiêm túc trả lời, "Có việc là tốt rồi."
"Vậy còn tạm được." Chu Vân Thượng miễn cưỡng hài lòng, "Diễn tệ thì luyện nhiều vào, bắt đầu từ những vai hợp với mình. Cậu diễn một kẻ ngốc xinh đẹp cũng không tệ, xem như là vai diễn đúng bản chất."
"Để tôi bảo Tiểu Hứa gửi lời mời đến công ty cậu."
Mộ Bắc Hồ: "..."
Cậu còn chưa kịp đáp lại thì Chu Vân Thượng đã cúp máy.
Cát Minh vội hỏi: "Nói gì thế?"
"Ông ấy giới thiệu cho tôi một vai diễn." Mộ Bắc Hồ trả lại điện thoại, bối rối gãi đầu, "Mà không biết là khen hay chê..."
"Ông ấy bảo tôi là kẻ ngốc xinh đẹp."
Lộ Trình kìm nén cười, vỗ vai cậu, kéo ra ngoài, rồi cười lớn đến chấn động trời đất.
Cát Minh vội đẩy cậu vào xe, cau mày: "Cậu bé của tôi ơi, bớt ồn ào đi, nhỏ giọng chút nào."
Lộ Trunhf vỗ vai Mạc Bắc Hồ, cười phá lên: "Hahaha! Kẻ ngốc xinh đẹp!"
"Cậu không thể nói, nó thật sự rất hợp với cậu."
Anh nháy mắt, "Nhưng nhớ nhé, chúng ta đã thỏa thuận, nếu trùng với lịch quay của chúng tôi, cậu phải ưu tiên tôi."
Mạc Bắc Hồ chưa kịp trả lời thì Lộ Trình đã quay sang, "Ôi không, nói với cậu không có tác dụng, tôi phải nói với Cát Minh mới được."
Anh đưa tay ôm cổ Cát Minh, vui vẻ nói: "Lão Cát, hãy ký hợp đồng cho chúng tôi. Tôi cho ông Đặng xem cảnh cậu ấy khiêng đào trong show, ông ấy lập tức chọn, nói cậu ấy trông thật thà, chịu khó, không chọn ai khác được."
"Ôi trời!" Cát Minh không nhịn được cười, "Nhưng ít ra cũng để tôi xem đã chứ…"
Điện thoại của anh đột nhiên vang lên một hồi chuông cảnh báo gấp gáp, khiến Mạc Bắc Hồ giật mình, suýt nhảy khỏi ghế, vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Suỵt, suỵt!" Cát Minh vội cầm điện thoại, "Là Tiểu Tô, chuông báo khẩn cấp này dành riêng cho cậu ấy."
Anh nghe điện thoại, sau vài câu, gần như mồ hôi tuôn ra vì lo lắng.
Lộ Trình tò mò hỏi: "Lại có chuyện gì à?"
"Ôi, khó nói lắm." Cát Minh lấp liếʍ phẩy tay, "Tóm lại tôi phải qua đó, hai cậu..."
Lộ Trình xua tay: "Anh cứ đi đi, tôi sẽ bắt taxi đưa cậu ấy về đoàn phim của tôi."
"Định kéo người đi luôn rồi à?" Cát Minh dở khóc dở cười, "Đừng bắt taxi, để công ty cử xe đến, cậu tự gọi xe đừng để lên báo nữa!"
Lộ Trưng thấy phiền: "Rồi rồi, biết rồi, lo Tiểu Tô đi, chúng tôi không sao."
Lộ Trình dẫn Mạc Bắc Hồ xuống xe, thân mật khoác vai cậu và hỏi: "Mang kịch bản chưa? Tranh thủ xem trước đi."
"À." Mạc Bắc Hồ đáp lời, nhưng mắt vẫn dán vào bụi cây bên cạnh.
Lộ Trình vừa gọi xe, vừa tò mò kéo kính xuống nhìn theo ánh mắt cậu: "Cậu nhìn gì thế?"
"Có người." Mạc Bắc Hồ nhìn chằm chằm vào bụi cây, "Họ đang chụp ảnh."
"À, paparazzi đấy." Lộ Trình hiểu ra, "Diễn viên đến đông thế này, paparazzi cũng chắc chắn tụ tập nhiều."
"Đã thấy rồi thì thôi nào, Tiểu Hồ, chào họ đi."
Anh giơ tay tạo dáng bắn súng, nhắm vào bụi cây bắn "pằng" một cái.
Mạc Bắc Hồ hơi do dự: "Em cũng phải à?"
"Phải." Lộ Trình vỗ vai cậu, "Chúng ta là thầy trò rồi, cậu phải học theo tôi."
"Quên lời thầy Chu dạy rồi sao? Niềm tin diễn xuất, từ bây giờ hãy tin rằng cậu là đệ tử của tôi."
Mạc Bắc Hồ ngơ ngác gật đầu, cùng anh khoác vai nhau, tạo dáng bắn súng cho paparazzi.
Chẳng bao lâu, Tiểu Tạ, quản lý của Thiên Hỏa, đã thấy trên hot search xuất hiện bức ảnh thân mật của họ.
Tạ Dao: "..."
Lại là kiểu hot search gì nữa đây?