Chương 42: Suối nước nóng (3)

Tiếng rên ngọt như mật của Lâm Triết chính là liều thuốc kí©h thí©ɧ mạnh nhất đối với Triệu Phó Đằng. Hắn cuối cùng cũng không đợi được nữa, hai tay tách mở cánh mông của bảo bối, nâng dư.ơng cụ đã ***** **** đặt nơi cửa h.uyệt mấp máy, mạnh mẽ đâm vào.

- Ư!..- Thứ thô to cứng rắn đột ngột xông vào h.uyệt đ.ộng khiến Lâm Triết kêu lên đau đớn. Cơ thể ưỡn căng, miễn cưỡng tiếp nhận vật lạ xâm phạm, cảm giác đau đớn kí©h thí©ɧ tuyến lệ, khóe mắt cậu đỏ lên, long lanh ánh nước - Đau...haa..ức...đau quá...

- Thả lỏng ra nào, em định kẹp đứt nó sao? - Triệu Phó Đằng nhíu mày, vách thịt khép chặt chèn ép lấy tính cụ cũng khiến hắn không thoải mái hơn cậu bao nhiêu. Hắn thuận theo dòng nước, xoa bóp cặp đào tròn mẩy - Ngoan...thả lỏng ra một chút nào...

Mèo nhỏ hôm nay ngoan ngoãn đến lạ lùng, cậu nức nở vừa khóc vừa nghe lời hắn, ra sức thả lỏng. Cuối cùng Triệu Phó Đằng cũng có thể thở ra một hơi thỏa mãn, bắt đầu nắm eo cậu, di chuyển để g.ậy th.ịt từ từ ra vào.

Cảm giác đau đớn dần biến mất, nhường chỗ cho cảm giác căng đầy, từng cú thúc vào trong đều tìm đến đúng điểm, kɧoáı ©ảʍ cũng vì thế mà dâng lên. Lâm Triết vô lực dựa hoàn toàn vào hắn, để mặc hắn muốn đâm chô nào thì đâm, bản thân lại cắn môi không muốn kêu thành tiếng.

Bộ dáng kiềm chế để che giấu sự thống khoái của Lâm Triết càng khiêu chiến sự nhẫn nại của Triệu Phó Đằng. Hắn không kiêng nể nữa, chính thức bắt tay vào thưởng thức một bữa ăn chính hiệu. Hai cánh tay mang sức lực nâng hông cậu lên cao, tới mức g.ậy th.ịt bên trong gần như bị rút ra, rồi lại mạnh bạo đem cơ thể cậu ấn xuống, để toàn bộ khoảng trống bên trong cúc h.uyệt đều bị lấp đầy:

- Ưʍ...hức...Ư!...A!..- Liên tiếp những động tác đâm sâu với biên độ ngày một nhanh khiến Lâm Triết theo không kịp, nhanh chóng gỡ bỏ lớp phòng vệ, hoàn toàn bị kɧoáı ©ảʍ chi phối mà bật ra những tiếng rêи ɾỉ d.âm đ.áng - Mạnh...ưʍ..mạnh quá...haa...bị làm hỏng mất...hức...

Trên trán Triệu Phó Đằng nổi lên gân xanh, hắn xoay người ép cậu lên nền gỗ, đem cặp mông bị va đập tới ửng hồng xoay về phía hắn, cứ thế trực tiếp đâm vào trong, ra sức di chuyển:

- Rêи ɾỉ tích cực như vậy...có phải sướиɠ lắm không hửm?

- Ư...ưʍ...sướиɠ...- Tiếng rên hòa quyện với tiếng nước lõm bõm theo từng nhịp rút ra đẩy vào tạo nên một thứ âm thanh khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt. Lâm Triết thực sự bị làm cho sung sướиɠ tới thập điên bát đảo, đầu óc quay cuồng chìm trong kɧoáı ©ảʍ, phía trước từ bao giờ đã rỉ ra bạch trọc - Sướиɠ...hức...muốn bắn..ưʍ...

- Tiểu lẳиɠ ɭơ...tôi đã cho phép em bắn chưa hả? - Hắn áp sát cơ thể lên tấm lưng mỏng manh, bàn tay nắm chặt lấy tính khí nhỏ, kịp thời ngăn chặn dòng chất lỏng chuẩn bị bắn ra.

- Xin...ưʍ...xin anh...- Lâm Tôn khổ sở bám lên vách gỗ, cả cơ thể run rẩy mãnh liệt, vật nhỏ bị nắm lấy không thể phát tiết như truyền tín hiệu tới v.ách th.ịt phía sau, nội vách ngay lập tức vặn xoắn lại, mυ"ŧ chặt lấy cây gậy nóng bỏng - Cho tôi bắn...ư...hức...làm ơn...

- Muốn bắn...cũng phải đợi chủ nhân của em cùng tới...- Hắn ôm chặt lấy eo cậu, cố định cơ thể, bắt đầu một đợt luận động thô bạo, hắn cố ý càng đâm rút càng nhanh, tốc độ như muốn xuyên thủng cậu. Vách thịt bị ma sát tới bỏng rát, từng mị thịt đỏ au theo nhịp đâm rút hết bị lôi ra rồi lại bị nhét trở lại.

Thân dưới hắn rút ra đâm vào vừa nhanh vừa mạnh như máy đóng cọc, tần suất và lực đạo khác xa so với ban đầu, khiến thần trí cậu mơ mồ choáng váng. Cuối cùng bàn tay khóa chặt lỗ niệu đạo cũng buông ra, Lâm Triết ưỡn người kêu lên một tiếng, bắn ra một dòng trắng đυ.c.

Trước mắt cậu đã tối sầm, chút tỉnh táo cuối cùng chỉ dùng để đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của hắn, rồi hoàn toàn ngất đi.

Nhìn cục cưng một bộ dạng yếu ớt, đôi mắt đỏ ửng nhắm nghiền trong vòng tay mình, Triệu Phó Đằng không nhịn được lại hôn thêm vài cái lên khắp những vị trí trên khuôn mặt cậu. Hắn ôm cậu lên, dùng tấm ngắn tắm to bản quấn quanh cơ thể hoàn toàn vô lực của cậu:

- Thật là biết cách khiến người khác phải yêu thương mà...

Sáng hôm sau, khi Lâm Triết lờ mờ tỉnh dậy đã ngửi thấy một mùi trà Long Tỉnh đậm đà tươi mát. Cậu dụi mắt ngồi dậy, cảm giác đau buốt từ lưng và lỗ nhỏ làm cậu tỉnh táo hoàn toàn, mà trước mặt cậu lại chính là tên thủ phạm gây ra thương tích:

- Anh...anh quá đáng...- Lâm Triết muốn cao giọng mắng hắn một trận, nhưng cổ họng cậu đã vì một trận rên la đêm qua mà đau rát, chỉ có thể dùng thanh âm khàn khàn không chút uy hϊếp để nói chuyện.

- Quá đáng? Không phải hôm qua em cũng rất hài lòng sao? - Triệu Phó Đằng mặt dày như tấm sắt, thong thả rót một tách trà, đưa lên miệng nhâm nhi thưởng thức.

- Rõ ràng là tới đây để đi chơi...nhưng bây giờ tôi có thể đi được đâu chứ - Lâm Triết không cam tâm, cậu hờn dỗi đấm xuống tấm futon dày cộp mềm mại vài cái

- Được rồi được rồi, đừng giận nữa...- Triệu Phó Đằng lắc đầu, đi tới an ủi bé mèo đang trút giận lên những chiếc gối vô tội - Ban ngày tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, tối nay tôi sẽ đưa em đi chơi, được chứ?

- Hừ, vậy còn tạm được - Cuối cùng cậu cũng đành chấp nhận số phận, nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi.

( Con tôi đúng là quá dễ dãi rồi. Mà hình như độc giả của tôi không thích đọc H lắm thì phải. Lần sau không viết nữa nhó 😅)

P/s: Like đi, cmt đi, thì tui ra nhiều hơn cho mà đọc nè, hứa danh dự luôn.