*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ý tưởng này rất lớn mật nha, cậu nhóc này.
Hàn Thiệu Chu lập tức bỏ túi đồ trên tay xuống, cúi người ôm ngang Mạt Minh ở ven tường bế lên, vừa vào cửa liền dùng chân khóa cửa, ôm lấy Mạt Minh đặt xuống ghế sofa trong phòng khách.
"Đồ ăn làm bữa tối anh để quên ngoài cửa rồi".
Mạt Minh bị nụ hôn choáng ngợp kia làm cho mơ hồ, anh vẫn còn đang suy nghĩ về hai túi đồ bị bỏ quên ngoài cửa.
Vẫn chưa muộn, anh muốn làm bữa tối nhanh chóng.
Hàn Thiệu Chu không nghe rõ người dưới thân đang nói gì, đi công tác hơn một tuần, không ngừng nghĩ đến tình yêu bé nhỏ ở nhà, Mạt Minh gọi ông xã thật sự khiến trong lòng hắn như thiêu như đốt, vừa đau vừa nóng.
Thân mật suốt ba năm, Hàn Thiệu Chu đối với cơ thể của Mạt Minh từ đầu đến chân rõ như lòng bàn tay, rất biết cách phá vỡ sự phòng thủ của Mạt Minh, chỉ cần một chút có thể làm tan chảy người dưới thân, mặc hắn vừa hôn lại vừa cắn anh cũng không thể cưỡng lại.
Điện thoại vang lên khó chịu, đúng lúc Hàn Thiệu Chu một chân đang quỳ trên sô pha, cúi đầu vội vàng cởi thắt lưng ở quần tây.
Nóng nảy nhấc điện thoại nhìn tên là Triệu Thành, Hàn Thiệu Chu trong lòng càng thêm bực bội.
Nhất định không phải chuyện tốt, Hàn Thiệu Chu lại cúi đầu nhìn xuống Mạt Minh.
Mạt Minh hai má ửng hồng, đuôi mắt có chút nước, tóc trán bù xù, giờ phút này mới mở hé mắt, khuôn mặt chật vật, thở gấp xấu hổ.
Hàn Thiệu Chu hô hấp không thông. Hắn cảm thấy trên mặt Mạt Minh giờ phút này đang muốn nói: Hãy đến chơi em, ông xã của em.
Dưới ánh đèn rực rỡ trong phòng khách, Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm vào anh một cách không che giấu, Mạt Minh cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, sờ gối che đi khuôn mặt, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh Chu trước nghe điện thoại, biết đâu có chuyện quan trọng."
Tiếng chuông điện thoại vẫn còn ồn ào ở bên tai, Hàn Thiệu Chu đành phải nghe điện thoại.
"Có chuyện gì vậy?"
Triệu Thành ở đầu bên kia thấy Hàn Thiệu Chu nóng nảy, mang theo tiếng thở gấp khiến hắn sửng sốt trong hai giây, bật cười nói: "Sao thở gấp vậy, đang tập luyện ở đâu đó?"
"Không có chuyện gì tôi cúp máy"
"Eh eh, chờ đã. Tôi chỉ muốn cậu ra ngoài uống rượu, nhân tiện nói cho cậu biết vài điều".
"Tối nay tôi không có thời gian". Hàn Thiệu Chu nghiêng đầu, dùng bả vai kẹp điện thoại, tay tại hạ thân tiếp tục tháo khóa thắt lưng: "Có chuyện gì nói trong điện thoại đi".
"Tối chủ nhật có một cuộc hẹn. Mấy người bạn cùng tụ họp. Cậu có thời gian không?", Triệu Thành hỏi.
"Không chắc" Hàn Thiệu Chu nói, "Đến lúc đó xem đi, bọn lão Tần có cùng đi không?"
"Nếu cậu tới, bọn lão Tần nhất định cho cậu mặt mũi mà chạy tới, Lão Hàn, cậu tốt hơn hết nên đến đây. Cuộc hẹn này đối với cậu mà nói rất có ý nghĩa".
" Ý cậu là gì? "
"Đây là vì Văn Từ mà tụ họp", Triệu Thành cười nói: "Thực ra nó là một buổi tụ tập bạn bè ăn tối. Coi như là đón gió tẩy trần cho Văn Từ".
*đón gió tẩy trần: dùng để nói việc tổ chức tiệc mừng người đi xa mới đến hay mới về.Hàn Thiệu Chu tay hơi cứng ngắc trên thắt lưng đang cởi ra:" Văn Từ tuần này sẽ trở về?"
"Tôi biết mà, khẳng định là cậu không đọc tin tức trong nhóm." Triệu Thành nói, "Tối hôm qua tôi đã kéo Văn Từ vào nhóm. Mọi người đều chào đón cậu ấy, thảo luận tuần này sẽ gặp gỡ nhau".
"Thời gian này tôi rất bận". Hàn Thiệu Chu nhéo lông mày mình: "Hơn nữa nhóm kia 800 năm trước tôi đã chặn tin nhắn, ai mà biết được mọi người nói cái gì".
"Đoán được, bằng không cậu như thế nào nhịn đến mức không nói một lời nào".
"..."
Nhóm này đã hoạt động được vài năm, và người hoạt động tích cực nhất trong nhóm này chính là Triệu Thành. Văn Từ cũng ở trong nhóm này, chỉ là ba năm trước rút khỏi nhóm này.
Thực ra là Văn Từ bị Hàn Thiệu Chu ép ra khỏi nhóm. Năm đó biết Văn Từ và Cao Sâm ở bên nhau, Hàn Thiệu Chu ghen tuông, vẫn luôn âm thầm cùng Văn Từ công kích, hết lần này đến lần khác giả vờ làm người qua đường gửi những thông tin xấu của Cao Sâm lên nhóm.
Trên thực tế đó không phải hoàn toàn là những thông tin xấu, tất cả đều là những thông tin báo lá cải. Cũng không biết Hàn Thiệu Chu lục lọi được ở xó xỉnh nào trên mạng. Không có việc gì lại đăng lên nhóm. Còn có đăng lên một vài hình ảnh của Cao Sâm với ý đồ xấu. Thời gian đó trong nhóm cũng không có mấy người dám lên tiếng. Chỉ có một vài chân chó phối hợp với Hàn Thiệu Chu biểu hiện kinh ngạc.
Sau đó, Văn Từ lặng lẽ rút lui khỏi nhóm, đại khái là biết Văn Từ tức giận, Hàn Thiệu Chu cảm thấy hối hận trong lòng, lặng lẽ kéo Văn Từ trở lại nhóm, rồi rời khỏi nhóm chỉ chưa đầy mười giây sau.
Sau đó, Hàn Thiệu Chu về cơ bản là biến mất khỏi nhóm.
Tên của nhóm là Xuyên Hải, bên trong mười mấy người hầu hết đều là thái tử đảng đời thứ 2 của Xuyên Hải, mặc dù họ đều rất quen thuộc với nhau, tình bạn vẫn như cũ, sau khi Văn Từ rời khỏi nhóm, Hàn Thiệu Chu hầu như không có mặt trong nhóm. Ba năm qua đều không nói chuyện trong nhóm, tin tức đều bị chặn mỗi ngày. Hắn còn ở trong một nhóm nhỏ khác gồm năm, sáu người cùng với Triệu Thành, Tần Hựu và những người khác. Hằng ngày tụ tập lại nói chuyện. Trưởng nhóm là Giang Hề. Mặc dù hắn căn bản không có xuất hiện, nhưng hắn đã cài đặt quyền quản lý nhóm khiến các thành viên trong nhóm không thể kéo người khác vào nhóm, cho nên Triệu Thành nói kéo Văn Từ vào nhóm, hiển nhiên là ám chỉ nhóm Xuyên Hải có hơn chục người kia.
"Vậy ngày chủ nhật coi như cậu sẽ có mặt ở đây. Nếu cậu ở đây, có lẽ mọi người sẽ đến đông đủ hơn" Chuyện tổ chức bữa tiệc này Triệu Thành là người chủ động đứng ra, hắn không nghĩ ra ý tưởng gì, chỉ là muốn dẫn mọi người đến chỗ của mình sau bữa tối, để nhóm thái từ đảng này có thể nạp tiền vào thẻ của họ trong quán bar, khiến hắn có thể kiếm được trên dưới một trăm vạn.
Ai mà chẳng phải kiếm lời chứ.
"Nói sau đi, xem chủ nhật này tôi có rảnh không"
"Lão Hàn, cậu có hồi hộp không, còn chưa chuẩn tốt để gặp Văn Từ sao?" Triệu Thành cười, "Chủ nhật này cũng chỉ là cùng nhau ăn cơm thôi, nói thật chứ lão Hàn, tôi cảm thấy hiện tại cậu tuyệt đối có thể khiến cho Văn Từ rửa mắt mà nhìn, không cần phải lo sợ".
"Cậu thật sự hiểu tôi sao? Lo sợ? Tôi có gì mà phải lo sợ?"
"Không phải chính cậu năm đó nói, Văn Từ chính là tiên tử, còn cậu là kẻ phàm tục, cho nên Văn Từ ở trước mặt cậu..."
"Dừng". Hàn Thiệu Chu nhanh chóng ngắt lời, trầm giọng nói: "Triệu Thành, mong cậu về sau không cần phải cho là mình thông minh phân tích và tham gia vào chuyện của tôi và Văn Từ".
Cảm thấy Hàn Thiệu Chu thực sự rất tức giận. Triệu Thành thu liễm lại lời nói, im lặng vài giây rồi mới nói:" Vậy chủ nhật này cậu không cần tới, thực ra chỉ là bữa cơm với bạn bè thôi. Thành thật mà nói, nếu cậu không đến, có vẻ như cậu đang cố tình trốn tránh".
"Nếu rảnh, tôi sẽ cho cậu biết". Hàn Thiếu Chu nói, "Hôm nay mới là thứ tư".
"Được rồi, chờ tin tức của cậu". Dừng một chút, Triệu Thành trầm giọng nói: "Cậu hẳn là cùng Mạt Minh chia tay rồi đi".
Hàn Thiệu Chu cảm thấy tức cười: "Cậu nói xem?"
"Ồ, vậy là tôi có thể yên tâm."
"..."
Hắn hoài nghi Triệu Thành đã hiểu lầm rồi.
"Lão Hàn, đừng lo lắng, Văn Từ cùng với Cao Sâm, cậu cũng ngủ qua Mạt Minh, hai người huề nhau, coi như cả hai đều một thân trong sạch, vì vậy khi gặp nhau cậu cũng không cần cảm thấy..."
Hàn Thiệu Chu không đợi Triệu Thành nói xong, liền cúp điện thoại, hắn quyết định sau này sẽ không liên lạc qua lại với thứ hàng hóa này nữa.
Lúc này trên ghế sô pha chỉ còn lại Hàn Thiệu Chu.
Khi Hàn Thiệu Chu nói được nửa đường, Mạt Minh đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, đầu tiên, anh đi mang hai túi đồ bỏ quên ngoài cửa vào, đem những thứ cần thiết hàng ngày bên trong lấy ra, rồi mang phần còn lại vào bếp.
Hàn Thiệu Chu đứng dậy, cài khóa thắt lưng rồi đi vào phòng bếp, lúc này Mạt Minh đang đứng ở trước tủ lạnh, cẩn thận cho rau quả tươi trong túi đồ vào tủ lạnh.
Hôm nay trong tủ lạnh có hai hộp sữa hết hạn, Mạt Minh nhíu mày nhìn ngày hết hạn bên trên, rối rắm không biết tối nay đưa cho Hàn Thiệu Chu uống hay là ném đi. =)))
Anh thật sự không muốn lãng phí.
Hàn Thiệu Chu đi đến phía sau Mạt Minh ôm lấy anh, cằm gác ở vai Mạt Minh, cố tình dùng thân thể cọ anh, cười nhẹ nói: "Còn chưa hôn đủ em đâu, em chạy cái gì..."
Mạt Minh lại cất sữa vào tủ lạnh, nghiêng đầu, dùng mặt cọ cọ mặt Hàn Thiệu Chu, nhẹ nhàng nói: "Em trước nấu cơm, chờ đến sau bữa tối. Anh Chu trước buông tay đã. Bát đĩa vẫn chưa có rửa sạch."
" Ý của em là gì? "Hàn Thiệu Chu cười tủm tỉm, đem người càng ôm chặt hơn: "Sau bữa tối thế nào? Nói rõ ràng xem nào".
Hai má Mạt Minh hơi ửng hồng, Hàn Thiệu Chu gần như có thể cảm nhận được hơi nóng ở tai Mạt Minh.
"Anh Chu, anh đừng có như vậy".
"Như thế nào?" Hàn Thiệu Chu ác ý trêu chọc người trong ngực: "Mới vừa rồi ai kêu ông xã, hiện tại sao lại xấu hổ chứ".
Mạt Minh thấp giọng kháng nghị: "Là anh khiến em gọi..."
"Anh khiến em gọi anh là ông xã sao? Anh chỉ là muốn nghe em gọi là anh Chu tốt nhất thôi".
"..."
Này là so với gọi ông xã càng buồn nôn hơn?
"Như vậy, em lại gọi lần nữa anh nghe." Hàn Thiệu Chu hôn lên vành tai vừa mềm mại vừa nóng của Mạt Minh, trầm giọng nửa dỗ dành nửa uy hϊếp: "Em gọi lần nữa anh liền buông em ra, bằng không trực tiếp bế em lên giường làm, cơm tối cũng đừng nghĩ đến ăn".
Mạt Minh đang đói bụng, thỏa hiệp dứt khoát: "Anh muốn nghe cái gì?"
Hàn Thiệu Chu vội vàng nói," Cái gì cũng muốn nghe, nhanh nhanh, càng nhiều càng tốt. Đêm nay đều nghe theo em".
"Vậy thì" Mạt Minh ngoan ngoãn nói:"Ông xã tốt?"
"..."
Hàn Thiệu Chu hít sâu một hơi, càng ôm chặt eo Mạt Minh, giọng nói đè nén, khô khốc khó: "Em học cái này từ đâu? Ai đã dạy em? Đã từng cùng người khác gọi như vậy chưa?"
"Ah"? Mạt Minh ngơ ngác, "Không, không ạ".
Mạt Minh trong vòng tay của Hàn Thiệu Chu xoay người. Nhìn người trước mặt hơi thở nặng nề, ánh mắt có chút không đúng, anh cẩn thận hỏi: "Anh Chu là đang tức giận sao?"
Hàn Thiệu Chu không lên tiếng, nhưng hơi thở run rẩy gần như không thể nhận ra.
Đương nhiên hắn không tức giận, hắn chỉ là sắp bị nhiệt độ trong cơ thể kia thiêu đốt.
Tại sao anh chàng này lại...
Mạt Minh đưa tay qua eo Hàn Thiệu Chu, lẳng lặng ôm hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đặt trên cổ Hàn Thiệu Chu, đôi mắt như có nước, thành khẩn nhận sai: "Thực xin lỗi, anh Chu không thích lời nói kia, em đổi lời nói khác được không? Anh Chu tốt, ông xã của em".
Hết lời này rồi đến lời khác, giống như là một chú mèo con muốn lấy lòng. Chú mèo con này không hề ý thức được những lời này nói với kim chủ có bao nhiêu là đáng sợ. Lời nói dịu dàng và chân thành này như đang ở bên bờ vực khiến hắn muốn sụp đổ.
Một chân, hai chân, ba chân.
Chạng vạng mưa nhỏ ngừng lại, nhưng đến tối chợt chuyển giông bão, cơn mưa dữ dội, lộp độp trên bệ cửa sổ, một đêm không ngớt.
Hơn bốn giờ sáng, Hàn Thiệu Chu ngẩn người dậy đi vào phòng WC xả nước, trở lại giường tiếp tục chui vào ổ chăn đem người ôm vào ngực, nhưng rất nhanh cảm thấy người trong lòng nhiệt độ cơ thể không đúng.
Hàn Thiệu Chu theo bản năng đặt môi mình lên trán Mạt Minh, trán nóng bỏng khiến hắn lập tức tỉnh táo lại.
Giống như chim sợ cành cong, Hàn Thiệu Chu từ trên giường ngồi dậy, vươn tay bật đèn đầu giường.
Dưới ánh đèn, Mạt Minh đang ngủ nhíu mày thật chặt, mặt đỏ bất thường, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng là co rụt lại bả vai lạnh run.
Hàn Thiệu Chu kiểm tra lại nhiệt độ của Mạt Minh và xác nhận rằng Mạt Minh bị sốt cao.
"Mạt Minh." Hàn Thiệu Chu vội vàng mặc quần áo, kêu to: "Tỉnh, tỉnh, có nghe thấy anh nói gì không?."
Mạt Minh đôi mắt mơ màng mở ra một khe nhỏ, nhưng nháy mắt lại nhắm lại, trong miệng mơ hồ nỉ non:" Khó, khó chịu".
Nhìn khuôn mặt phờ phạc của Mạt Minh, Hàn Thiệu Chu tâm thu lại thành một quả bóng, vội vàng mặc quần áo vào cho Mạt Minh, cuối cùng dùng một chiếc áo khoác dày quấn cho Mạt Minh bên ngoài, rồi đưa anh đến bệnh viện.
Bốn giờ sáng, thành phố vẫn chưa thức dậy, đường phố bị mưa lớn rửa sạch cả đêm, ẩm ướt và vắng vẻ.
Hàn Thiệu Chu lái xe đến bệnh viện, cõng Mạt Minh trên lưng xông thẳng vào phòng cấp cứu, lo lắng gọi người.
"Mau! Bác sĩ! Mau! Mau lên! Mau cứu người!"
Nhìn thấy bộ dạng hung hãn của Hàn Thiệu Chu, y tá trực suýt chút nữa tưởng người trên lưng hắn sắp chết, vì vậy sợ hãi vội vàng cùng với đồng nghiệp của mình chạy đến tiếp nhận.
May mắn thay, đó chỉ là phát sốt mà thôi.
Hàn Thiệu Chu vẫn đi dép lê dưới chân, mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm màu champagne, chỉ có thể tạm thời che đậy cơ thể trong buổi sáng sớm mưa lạnh cuối thu này. Hắn cũng không cảm thấy lạnh, ngồi bên giường bệnh, toàn thân bao phủ hơi thở tuyệt vọng.
Vì Mạt Minh đáng thương, y tá thấy Hàn Thiệu Chu giống như người mất hồn, nhịn không được mở miệng trấn an: "Anh ấy không có chuyện gì, chỉ cần hạ sốt là được. Anh đừng căng thẳng."
Cô ấy chưa từng thấy một người trưởng thành nào bị sốt có thể đem người khác dọa thành như vậy.
"Ừm". Hàn Thiệu Chu đáp, như cũ vẫn ngồi đó bất động.
Nói chính xác hơn, khoảnh khắc đó thật sự sợ hãi.
Hắn không biết vì sao mà hắn lại hoảng sợ như vậy, quần áo ướt đẫm mồ hôi, chân hắn không tự chủ được run rẩy khi lái xe trên đường.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình là một tên khốn nạn như vậy, đêm qua người đã khóc mấy lần rồi, hắn vẫn còn kích động như uống phải thuốc ngu ngốc ép buộc.
Em ấy từ trước đến giờ luôn phối hợp với mình, đến cuối cùng cũng không tức giận, mà hắn lại ỷ vào tình yêu của em ấy đối với mình, làm em ấy đến mức phải vào bệnh viện.
Quá khốn nạn.
Sau khi truyền xong một lọ nước, cơn sốt của Mạt Minh thuyên giảm nhiều, anh tỉnh lại vào lúc 8 giờ sáng.
Mạt Minh nhìn Hàn Thiệu Chu ở bên giường, trầm giọng nói: "Anh Chu mặc ít như vậy, không lạnh sao?"
Hàn Thiệu Chu cúi người hôn lên má Mạt Minh vẫn còn đang sốt cao. Trái tim giống như vừa mới cắt mười bảy mười tám nhát dao lại được tưới mát bằng nước chanh, trầm giọng nói: "Không lạnh, ông xã không lạnh".
Khuôn mặt Mạt Minh trở nên nóng hơn, anh nhướng mày nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh Chu, đây là bệnh viện."
Hàn Thiệu Chu cười cười, sủng nịnh nhéo nhéo khuôn mặt Mạt Minh: "Hẳn em đói rồi, muốn ăn cái gì, anh Chu đi ra ngoài mua".
Tối hôm qua bữa tối cũng không làm liền đem người ôm lên giường lăn lộn đến quá nửa đêm. Anh chàng này hẳn bây giờ đói lả rồi.
"Đầu em còn khó chịu, muốn ngủ một lát." Mạt Minh nhẹ nhàng nói, "Anh Chu, anh không đi làm sao?"
"Hôm nay chỗ nào anh cũng không đi, ở đây với em".
"Em không sao, ngủ một giấc là em có thể về nhà." Mạt Minh trầm thấp cười nói.
Chỉ là cảm sốt, không cần phải đến bệnh viện, uống hai loại thuốc hạ sốt là được. Nhưng nhìn vẻ mặt khổ sở của Hàn Thiệu Chu khiến Mạt Minh cảm thấy mình hẳn không còn sống được bao lâu nữa.
Hàn Thiệu Chu đứng dậy, kéo rèm cửa, lên giường tiến vào ổ chăn, hai người đàn ông nằm trên cái giường 1,5m thật sự có chút miễn cưỡng, Hàn Thiệu Chu cẩn thận siết chặt cơ thể Mạt Minh vào trong vòng tay của mình.
"Chỉ là như vậy, anh cũng muốn ngủ một giấc thật ngon." Mặt Hàn Thiệu Chu áp mặt vào tóc Mạt Minh, trái tim bị kéo rút mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng mới chậm rãi thả lỏng.
Mạt Minh không thành thật, di chuyển cơ thể của mình lên trên cho đến khi hai mắt anh trên gối có thể nhìn thẳng Hàn Thiệu Chu.
Gần ngay trước mặt, ánh mắt đen tuyền của Mạt Minh phản chiếu khuôn mặt và đôi mắt của Hàn Thiệu Chu, ngược lại ánh mắt của Hàn Thiệu Chu lóe lên: "Sao, có chuyện gì vậy?".
Mạt Minh khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Anh Chu đối với em thật tốt".
Hàn Thiệu Chu cười lớn:" Bị anh làm đến thành như vậy mà còn nói là anh tốt?"
"Đúng vậy, em muốn ở bên anh Chu". Mạt Minh nâng tay lên, đầu ngón tay thon dài và ấm áp của anh chạm vào đôi lông mày sắc bén của Hàn Thiệu Chu vuốt ve, một đường đi xuống khóe môi mỏng manh của hắn, nhẹ nhàng nói, "Ở lại lâu một chút, thêm một ngày cũng tốt".
Hàn Thiệu Chu cười: "Xem biểu hiện của em, biểu hiện không tốt, nói không chừng anh Chu sẽ vứt bỏ trong tuần này".
Mạt Minh lông mi run rẩy, tựa hồ nghĩ tới cái gì, anh nhìn thật sâu về phía khuôn mặt này, đáy mắt yếu ớt có chút mất mát.
Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh có dáng vẻ giống như ủy khuất, lại hối hận, tên nhóc này còn bệnh, không khiến cho người ta an tâm lại làm cho tên nhóc này sợ hãi.
"Dù sao đi nữa," Mạt Minh xoay người, ôm lấy eo Hàn Thiệu Chu, gương mặt chôn ở cổ Hàn Thiệu Chu, rầu rĩ nói: "Dù sao em cũng sẽ không chủ động rời đi".
Hàn Thiệu Chu trong lòng không biết nên cười hay khóc:" "Ồ, ăn vạ anh phải không?"
Mạt Minh không nói chuyện, sốt nhẹ vẫn còn, đầu choáng váng, dựa vào Hàn Thiệu Chu nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Buổi chiều truyền thêm một bịch nước, mãi đến tối mới hết sốt nhưng nhìn mặt Mạt Minh không có tinh thần, mất sức, khuôn mặt nhỏ uể oải, lông mi rũ xuống.
Thể lực vẫn chưa hồi phục, trở về căn hộ, Mạt Minh nằm trên sô pha, quấn chăn sau khi tắm xong xem TV, Hàn Thiệu Chu lấy cho anh một bữa ăn nhẹ là sữa chua trong tủ lạnh (
có phải sữa chua hết hạn không =)))Tối qua đồ ăn vẫn còn chưa làm, trên quầy bếp đặt một ít thịt và rau, Hàn Thiệu Chu kéo lên cổ tay áo, đeo tạp dề vào.
Đang làm một nửa, điện thoại đổ chuông.
Hàn Thiệu Chu lau tay, lấy điện thoại trong túi ra.
Là ông nội đang gọi điện tới.
"Ông nội." Hàn Thiệu Chu nói.
"Ông nghe tài xế của con nói, hầu hết thời gian ở Xuyên Hải con đều ở căn hộ bên chung cư kia, phải không?" Hàn Trường Tông nói với giọng trầm và chậm rãi.
"Đúng, ở đây cũng tiện, quen rồi." Hàn Thiệu Chu mở loa ngoài điện thoại đặt sang một bên, tiếp tục đập trứng vào bát.
"Hiện tại cũng ở đó?"
"Đúng vậy, con đang chuẩn bị bữa tối." Hàn Thiệu Chu nói, "Có chuyện gì không ông nội, tay của con đang bận."
"Chỉ là, ông vừa mới từ thành phố bên kia trở về, đã muốn trực tiếp trở về nhà, tài xế nói lát nữa sẽ đi ngang qua khu phố chỗ con ở". Hàn Trường Tông không nhanh không chậm nói," Vậy ông tiện đường ghé qua nhìn một chút. Không phải con đang nấu bữa tối sao? Hình như ông chưa nếm thử món ăn của con nấu lần nào".
"Hả? "Hành động khuấy bát trứng của Hàn Thiệu Chu trở nên cứng đờ.
"A cái gì, ông lập tức liền tới xem. Con ở căn hộ nào?"
"Không phải ông nội, ông đến đây đột ngột quá, ít nhất ông cũng nói cho cọn biết trước."
"Con bây giờ to gan quá rồi, ông đến chỗ cháu mà cũng cần phải chào hỏi trước, con có phải là cháu nội của ta không!"
"..."
"Năm phút nữa ông sẽ đến."
- ----------
Ji: ông nội đến rồi...gặp cháu dâu đi. Ừm, chả là tôi đang làm quyết toán cuối quý á, cứ 3 tháng đến hẹn lại lên, nên thời gian này tôi bận sml ra á. Dù có muốn edit truyện cũng không thể, cả 2 bộ edit cùng lúc, đành phải hẹn lại hết tuần nữa tôi mới quay về thời gian up truyện bình thường được. Còn hiện tại cứ có thời gian rảnh tôi up thời gian đó nha. hix