Nếu không nhờ khuôn mặt giống với người trong lòng đã kết hôn của đại lão Hàn Thiệu Chu, thì giờ Mạt Minh vẫn chỉ là một thằng nhóc nghèo, tương lai mù mịt.
Chính vì nhờ sự giống nhau này, Hàn Thiệu Chu mới cực kì thích hắn, mới xem hắn như bảo bối, cưng chiều hắn, bằng lòng vung tiền cho hắn, để hắn có một vị trí trong showbiz, hơn nữa còn nổi tiếng, tương lai rộng mở.
Nghe nói Mạt Minh ở bên Hàn Thiệu Chu ba năm, nghe nói Mạt Minh rất yêu Hàn Thiệu Chu, dùng mọi cách để thay thế Văn Từ, sau này nghe nói …Hàn Thiệu Chu nhất định muốn đưa người đi đăng ký kết hôn, nhưng Mạt Minh sống chết không chịu.
Mạt Minh rất ngoan và nghe lời. Anh thích hôn lên mặt Hàn Thiệu Chu và nói với hắn anh thích điều đó, nhưng Hàn Thiệu Chu cho rằng anh chỉ là người một nông cạn.
Ở bên nhau lâu như vậy, khen chính mình vĩnh viễn chỉ khen chính mình lớn lên mặt đẹp, chưa bao giờ cố gắng hiểu anh…
Sau này Hàn Thiệu Chu mới phát hiện, Mạt Minh thật ra cũng chỉ yêu khuôn mặt của hắn mà thôi.
Có người hâm mộ Mạt Minh: “Chân chính dựa vào khuôn mặt để đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh.”
Có người châm chọc Mạt Minh: “Thế thân chính là thế thân, bị đá chỉ là sớm hay muộn.”
Có người vui sướиɠ khi người gặp họa: “Ai nha Hàn tổng, Văn Từ đã ly hôn, Mạt Minh người này chỉ là thế thân còn không nhanh chóng nhường chỗ cho người thật.”
Mạt Minh thực lo lắng: Anh Chu, nghe người khác nói, mau buông tay.
Hàn Thiệu Chu lo lắng Mạt Minh sẽ trở thành cao bôi trên da chó mà hắn ta không thể thoát khỏi, cho đến ngày đó khi hắn ta nói chia tay để dọa Mạt Minh như mọi khi, Mạt Minh khẽ gật đầu nói, được rồi.
Không ngờ, người đàn ông mà Hàn Thiệu Chu tưởng rằng vô cùng yêu mình, không thể sống thiếu mình, cứ thế bỏ mặc hắn mà đi không thèm quay đầu nhìn lại.
——————————
Đôi lời người edit:
Bộ truyện này đọc cho ta cái cảm giác mất mát…
Trách Mạt Minh quá vô tình, quá tỉnh táo trong mối quan hệ này. Biết ai là người mình yêu và ai là người ở bên mình. Nhưng tôi cũng thương Mạt Minh vì một người mà cứ chìm đắm trong đau thương không bao giờ muốn tỉnh lại. Nói với người đó nhưng lại chẳng phải là người đó…
“Anh có điểm gì tốt?”
“Anh Chu khiến em cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống, anh là người mà em yêu nhất trên đời này”.
Trách Hàn Thiệu Chu vô tâm, độc đoán, kiêu ngạo không nói tất cả mọi thứ khi vẫn còn có thể…chỉ là lời giải thích, chỉ là nói rõ để người ấy không hiểu lầm, chỉ là nói người ấy quan trọng, chỉ là để ý một chút, cứ ảo tưởng cho rằng tình cảm này chỉ là một cuộc giao dịch làm ăn, không ai thấy lợi ích mà dám từ bỏ. Đến cuối cùng tất cả đều muộn rồi…
3 năm…em có lúc nào động lòng với anh không?
Không hề…
Thụ trong câu truyện này tôi rất thích, thông minh, mưu trí, vì người mình yêu có thể bất chấp tính mạng, cũng không cần ai phải bảo vệ mình. Nhưng Mạt Minh cũng lạnh lùng quá, trong suốt quá trình edit tôi luôn tự hỏi Mạt Minh có yêu Hàn Thiệu Chu trong suốt ba năm sống chung hay không? Mạt Minh quá lý trí và tỉnh táo…Nhưng tôi vẫn tin ở cùng nhau lâu, nảy sinh tình cảm là điều không thể tránh khỏi, nhưng bắt đầu từ bao giờ thì tôi cũng không biết.
Hàn Thiệu Chu là một anh công nói thế nào nhỉ, khá ngu ngốc trong chuyện tình cảm. Ngây thơ và trong sáng vô cùng. Trên thương trường thì quyết đoán, mưu trí như vậy nhưng trong tình yêu thì không khác gì tờ giấy trắng, như một tên nhóc to xác. Chỉ biết dùng tiền để bộc lộ cảm xúc và tình yêu. Sau khi chia tay, Hàn Thiệu Chu đã thay đổi rất nhiều, biết cách lấy lòng, biết cách bảo vệ và sẻ chia mọi điều. Tôi thích một người đàn ông như Hàn Thiệu Chu, luôn ủng hộ sở thích của người mình sống chung, chỉ cần người ấy vui vẻ nuôi cả đời cũng được, nấu ăn ngon và luôn là người xuống bếp. Sau này thì lại luôn lặng lẽ giúp đỡ và bảo vệ người mình yêu. Người đàn ông ấy sau hơn trăm chương truyện đã thật sự trưởng thành.
………….
Xin hãy cảm nhận tình yêu đi từ dối trá giữa hai người xa lạ, hai con người đều bị tổn thương vì tình cảm mà đến với nhau. Cố gắng tìm kiếm bóng hình của một người khác đã mất đi mà không biết quý trọng người đứng trước mặt mình. Câu truyện này nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng gai góc, thấm tận tâm can người đọc. Hãy nhớ rằng đời này có lẽ người cuối cùng ở bên mình chưa chắc đã là người mình yêu nhất, nhưng nếu họ vẫn còn ở lại bên bạn cuối cùng thì đó chính là người định mệnh chọn cho bạn. Vì vậy hãy luôn mỉm cười và chờ đợi người cuối cùng của đời mình bạn nhé.
Hi vọng câu truyện này có thể để lại cho các bạn cảm xúc đong đầy nhất.