*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày thứ hai kể từ khi vào trại.
Giang Thuật tập tiết mục cho phần thi xét loại ban đầu với mấy cậu thuộc công ty giải trí Phiếm Chu.
Có điều.
Trong lúc tập luyện, trại thái của hai cậu Lưu Vũ và Mã Hạo đều không tốt lắm.
Sau hôm vào doanh trại.
Lưu Vũ và Mã Hạo gần như đã thăm dò được hết chi tiết về 101 học viên tham gia chương trình năm nay.
Đúng như hai người đã dự đoán.
Năm nay toàn là hàng khủng.
Bất kể là thực lực hay fanbase của hai người, thì đều rất khó lọt top 20 giữa 101 học viên.
Điều ấy đã thụi một đòn khá đau vào những người vốn tràn trề ý chí chiến đấu như hai cậu.
Thậm chí hai cậu thốn đến mức hơi hoài nghi đời mình.
Buổi chiều.
Staff bỗng nhiên báo với mọi người là sắp quay video giới thiệu cá nhân.
Vừa nghe được tin này, Giang Thuật lập tức phấn chấn hẳn lên
Anh chàng lên lầu, về phòng ký túc.
Giang Thuật lôi chiếc quần yếm mình đã tốn khá nhiều tiền để mua trước khi vào trại ra khỏi vali, mặc vào, sau đó vuốt tóc thành kiểu đầu bổ luống của Thái Từ Khôn.
Trong khoảng sân quay video giới thiệu.
Trương Tử Phàm nhìn thấy bộ đồ Giang Thuật mặc thì giật giật khóe môi, “Anh, xì tai này của anh…”
Giang Thuật cười cười, “Anh chuẩn bị riêng bộ này để quay clip tự giới thiệu đấy, trông ok không?”
Trương Tử Phàm giơ ngón cái lên, nói một câu trái lương tâm, “Ngầu ạ!”
Mỗi người chỉ có nửa phút để tự giới thiệu, vì thế chẳng mấy chốc mà đã tới lượt Giang Thuật.
Sau khi bàn bạc với staff về chi tiết cụ thể.
Màn quay clip tự giới thiệu của Giang Thuật bắt đầu.
Nhìn vào ống kính, đầu tiên Giang Thuật cúi đầu nhẹ một cái, sau đó mở miệng.
“Thưa những người tạo ra thanh xuân, chào các bạn, mình là thực tập sinh đã trải qua 2 năm rưỡi tập luyện, Giang Thuật! Thích hát, nhảy, rap, bóng rổ!
“Music!”
Giang Thuật búng tay một cái.
Staff đứng cạnh thảy cho Giang Thuật một quả bóng rổ dựa theo lời dặn của anh chàng.
“Chỉ vì em quá đẹp! Ye, baby! Chỉ vì em thực sự quá đẹp!”
Giang Thuật vừa lầm rầm bài “Gà của em quá đẹp”, vừa chuyền bóng solo một đoạn.
Ở ngoài rìa.
Staff nhìn động tác chuyền bóng nực cười nhưng rất giải trí của Giang Thuật, bất giác ợ một cái.
‘Ợ ~~’
Sau màn chuyền bóng solo, Giang Thuật lại chuyển qua một đoạn vũ đạo cực kỳ đi vào lòng đất.
Giật vai, vặn hông, che háng…
Có thể nói.
Giang Thuật đã nắm giữ được tinh túy của bài nhảy này.
Quay xong màn tự giới thiệu.
Giang Thuật mệt tới độ thở hồng hộc.
Staff đứng ngoài rìa xem mà đầu đầy vạch đen.
“Tử Phàm, chú thấy đoạn tự giới thiệu ban nãy của anh thế nào?”
“…” Trương Tử Phàm im lặng thật lâu, rồi mới rặn ra được mấy chữ, “Đặc sắc đấy ạ.”
(Gà của em quá đẹp: đây là một câu đùa nổi tiếng trên mạng Tàu, đọc trại từ câu “Chỉ vì em quá đẹp” trong bài hát cùng tên. Phần tự giới thiệu này hoàn toàn là parody của màn giới thiệu của Thái Từ Khôn trong show Idol Producer năm 2017. Năm 2017, hầu hết các clip tự giới thiệu của Idol Producer đều bị chê là sến sẩm buồn cười. TruyenHD)TruyenHD…
Chớp mắt một cái mà đã tới ngày thứ 3 vào trại.
Từ buổi sáng trở đi.
Bầu không khí căng thẳng đã ngập tràn trong doanh trại.
Bởi vì chiều nay sẽ bắt đầu quay tập 1 của chương trình.
Mà nội dung của tập đầu tiên.
Chính là màn biểu diễn xếp loại ban đầu.
Bốn vị cố vấn sẽ căn cứ vào phần thể hiện của các học viên để tiến hành phân hạng, chia các học viên vào lớp A, lớp B, lớp C, lớp D và cả… lớp F!
Cấp bậc trong phần xếp loại ban đầu rất quan trọng với các học viên.
Hạng càng cao, thì chứng minh thực lực càng mạnh.
Bình thường, những học viên như thế sẽ có thêm nhiều cảnh quay và được nhiều người qua đường chú ý hơn.
Đương nhiên…
Đấy là với tiền đề bạn phải đẹp trai trước đã.
Hơn 2h chiều.
Trong một trại quay được bố trí đầy đủ ở phim trường, tập đầu tiên của “Ngôi Sao Tương Lai” season 4 chính thức bắt đầu ghi hình.
…
Để tránh ẩu đả tranh cãi.
Vị trí ngồi của trainee từ các công ty giải trí đã được phân chia từ trước.
Bốn người thuộc công ty giải trí Phiếm Chu được xếp ở một vị trí không tốt mà cũng chẳng tệ.
Ở vị trí đối diện của mọi người, cách một sân khấu hình tròn, chính là một dãy cầu thang để học viên qua đó ngồi sau khi thi xếp hạng xong.
Cầu thang được xây theo hình kim tự tháp.
Đỉnh của kim tự tháp là màu đỏ của lớp A, chỉ có một phần rất nhỏ, phía dưới là màu vàng thuộc lớp B… Cuối cùng, là lớp F với màu xám.
Hầu hết các trainee ở đây đều phấn đấu hết mình để vào lớp A, nếu không nổi thì đành chịu lớp B.
Nhưng Giang Thuật thì khác.
Mục tiêu của Giang Thuật luôn luôn chỉ có một, đó chính là… lớp F!
Chờ 101 thực tập sinh ngồi xuống xong, khi nhạc nền vang lên, bốn vị cố vấn lần lượt lên sân khấu theo thứ tự.
Tiết Dịch, Evi, Âu Dương Hàn…
Mỗi lần một cố vấn lên sân khấu, trường quay lại vang lên những tiếng hoan hô.
Đặc biệt là lúc Lê Thiên Vương bước ra cuối cùng, bầu không khí trong trường quay đã lên tới đỉnh điểm.
Lê Thiên Vương, đấy chính là một vị thiên vương đó!
Thầy là một trong Tứ Đại Thiên Vương của thập niên 90 thuộc thế kỷ trước, rất nhiều học viên ở đây đều nghe nhạc của Lê Thiên Vương mà lớn.
Khá nhiều thí sinh giỏi thanh nhạc trong này đều sáng bừng đôi mắt, chờ mong lát nữa biểu diễn mình sẽ được Lê Thiên Vương khen ngợi.
Nếu đã mời được Lê Thiên Vương, thì tất nhiên phải tận dụng hết cỡ.
Cho nên Lê Thiên Vương không chỉ là cố vấn, mà còn kiêm luôn vị trí MC, “Các học viên, hoan nghênh mọi người tới với “Ngôi Sao Tương Lai” season 4, sau đây chúng ta sẽ tiến thẳng vào phần thi xét loại ban đầu. Mọi người đều biết quy tắc rồi nhỉ, vậy thì tiếp theo, ai muốn làm người lên sân khấu đầu tiên đây!”
Các cánh tay ở dưới giơ lên rào rào.
Lưu Vũ cũng giơ tay, ôm suy nghĩ chết sớm siêu sinh sớm.
Nhưng nhìn lướt qua đám đông cùng giơ tay, thấy có nhiều quái thú tự nguyện lên như thế, Lưu Vũ lại yếu ớt rụt tay về.
Rén, Lưu Vũ rén lắm.
Lê Thiên Vương chọn bừa một nhóm, tuyên bố bắt đầu hành trình thi xếp loại hôm nay.
“… Hạng mà chúng tôi quyết định cho bạn là, C!”
“Trương Tung, hạng của bạn là B!”
“…F!”
Gần một tiếng đồng hồ sau.
Bốn nhóm, gần 20 người đã đi lên biểu diễn xong.
Nhưng đến nay, chưa có học viên hạng A nào xuất hiện.
Có lẽ họ thật lòng muốn lên thể hiện, hoặc chỉ muốn ăn hôi ống kính lấy cảnh quay.
Những học viên vẫn đang chờ tới lượt diễn ở bên này bắt đầu kinh ngạc cảm thán với biểu cảm khoa trương.
“Năm nay làm chặt thế cơ à, đến cả Trạm Châu cũng chỉ được hạng B!”
“Hức hức hức, người ta yếu ớt thế này, không bị xếp vào lớp F đấy chứ.”
“Tao cuống quá, không ổn rồi, Khang Khang, ôm tao phát nào!”
“Ú huhu!”
Trong lúc thành viên của các công ty điên cuồng thú hút ống kính máy quay…
Thì ở đằng Giải trí Phiếm Chu.
Lưu Vũ đã hơi rén sẵn, thấy tiêu chuẩn xếp loại khắc nghiệt hơn hẳn của năm nay thì lại càng rén hơn.
“Nhóm trưởng, bao giờ chúng ta mới giơ tay lên sân khấu đây?” Giang Thuật vỗ vai Lưu Vũ, ngáp một cái rõ to.
Chán thật, đúng là chán chẳng buồn chết.Bây giờ Giang Thuật chỉ có thể miêu tả tâm trạng mình bằng hai chữ nhàm chán.
Một anh xì trây thẳng hơn cả thước kẻ như Giang Thuật chẳng có hứng thú xem tụi đực rựa nhảy nhót tẹo nào.
Nhất là khi tụi đực ấy còn đá lông nheo thả thính bắn tim với mình.
Thời gian quay phần thi xếp loại ban đầu rất dài.
101 học viên biểu diễn theo nhóm rồi cả trình diễn tài năng cá nhân, nếu thuận lợi cũng phải quay mất 6-7 tiếng đồng hồ.
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao mới 2h chiều đã phải bắt đầu quay.
Nhưng Giang Thuật không thể cứ ngồi không chán như con gián ở đây suốt 6-7 tiếng đồng hồ được.
Hơn nữa Giang Thuật đã nhận ra thi thoảng ống kính sẽ lia đến mình.
Đây là một loại tín hiệu rất nguy hiểm.
Trong mấy chương trình kiểu show sống còn thế này, thực lực rất quan trọng, nhưng cảnh quay cũng quan trọng không kém.
Tuyển thủ nào có thực lực nhưng không có cảnh quay thì vẫn flop bình thường.
Nhưng chỉ cần lên hình lắm, thì dù xấu như heo cũng vẫn có cơ hội lấy được tiếng tăm.
Giang Thuật không ngờ rằng, dù sau khi vào trường quay mình đã cố gắng không ỏ ê lên tiếng, duy trì hình tượng trai đẹp lặng lẽ, vậy mà vẫn có ống kính tìm tới mình.
Vì thế.
Giang Thuật vỗ vỗ Trương Tử Phàm đang ngồi đằng trước tập trung xem các nhóm nhạc nam biểu diễn, “Tử Phàm, anh ngủ một giấc, bao giờ đến lượt bọn mình lên sân khấu thì gọi anh dậy nhé!”
Nói đoạn, Giang Thuật dịch mông ra ngay sau Trương Tử Phàm, tựa đầu vào lưng Trương Tử Phàm, bắt đầu ngủ.
Bóng lưng cao cao của Trương Tử Phàm vừa đủ chắn hết cho Giang Thuật.
Thế là Giang Thuật sẽ không bị ống kính máy quay lia tới nữa.
[HẾT CHƯƠNG 27]