Chương 55+56

Qua năm mới, chính là tết xuân.

《 Giải cứu siêu thời gian 》 được chuẩn bị gần một năm, cuối cùng cũng đã lên màn sóng.

Bởi vì chuyện của cha Diệp, nên trên mạng Diệp Phi vẫn luôn được bàn tán sôi nổi, phim do Thiên Tỉ đầu tư chuẩn bị cũng được đông đảo người chú ý.

Phim 《 Giải cứu siêu thời gian 》 đầu tư hơn ba trăm triệu không phải là bí mật gì, chỉ cần một lần tìm kiếm là bạn đã có thể tìm thấy nó.

Tính tiền cổ phiếu và các chi phí lặt vặt khác mà các rạp lấy đi, doanh thu phòng vé phải đạt ít nhất 900 triệu mới đủ chi phí.

Trong thời đại bùng nổ phòng vé ngày nay, 900 triệu nghe có vẻ không nhiều nhưng đó là đối với những bộ phim hài gây cười.

Để đạt được kết quả như vậy trong một bộ phim có chủ đề như 《 Giải cứu siêu thời gian 》, nói trắng ra là mơ mộng viển vông.

Người ngoài nhìn chung không hứng thú lắm với bộ phim này, dù sao Tết Nguyên Đán là thời gian để sum họp gia đình, xem phim phù hợp với mọi lứa tuổi không phải là tốt hơn sao? Ai rảnh vào xem phim khoa học viễn tưởng hại não cơ chứ!

Hơn nữa, cùng kỳ có hai bộ phim hài Tết được khán giả đặc biệt kỳ vọng, không ngạc nhiên khi 《 Giải cứu siêu thời gian 》 ngày đầu tiên có lượng rating thấp, doanh thu phòng vé cuối cùng chỉ hơn 40 triệu.

Cuối năm, Cốc Thụy Gia gấp đến độ khóe miệng nổi cả mụn, gọi điện cho Diệp Phi: “Phim truyền hình tết trong nước đạt doanh thu phòng vé 130 triệu tệ, mà chúng ta chỉ bằng một phần ba người ta! Chúng ta chơi sao lại đây? ”

Anh ấy nói với vẻ mặt cay đắng, “Mùng ba gia đình tớ ăn cỗ, tớ sẽ lại bị chế giễu cho coi.” Sợ rằng Diệp Phi suy nghĩ nhiều, y nói thêm, “Tớ không phải trách cứ gì cậu đâu, chỉ muốn kể khổ với cậu chút thôi.



Diệp Phi kêu một tiếng “Ừm”, thoát màn hình gọi.

Tựa vào bên cạnh Yến Kiêu vừa chơi trò ếch du lịch, vừa nói với Cốc Thụy Gia: “Không sao đâu, vài ngày nữa sẽ ổn.”

“Đùa tớ hả, ” Cốc Thụy Gia thở dài, dùng sức gãi tóc, “Thành tích kém như vậy, ngày mai lượt rating phim sẽ thấp hơn.

Cứ thế này, khi nào mới đứng đầu cho được?”.

“Cơm ngon không sợ trễ,” Diệp Phi duỗi chân lười biếng nằm xuống ghế đẩu bàn cà phê, không thèm để ý nói, “Dù có lùi mười ngàn lượt xem đi chăng nữa, không lẽ chúng ta không có đủ tiền trả sao?”

“Mẹ kiếp, ” Cốc Thụy Gia vốn muốn kể khổ để cầu an ủi, nghe nói thế lòng lại càng không chắc, “Tiền là vấn đề sao? Tớ sợ mất mặt cơ! Hơn nữa cậu đừng quên, anh Kiêu đầu hai trăm triệu đó! Ông con bại gia ạ.”

Diệp Phi nhíu mày, khẽ cười thành tiếng: “Tớ còn chưa nói gì, cậu cứ ở đó kể khổ.”

“Con mẹ nó cậu——” Cốc Thụy Gia bị cậu nói nghẹn đến đau phổi, vừa định mắng vài câu, bỗng nhớ tới hôm nay là mùng một đầu năm, chỉ được nói lời cát tường.

Không thể làm gì khác đành nuốt giận vào bụng, tức giận cúp điện thoại.

“Sếp Yến ơi, ” Diệp Phi ném điện thoại qua một bên, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn Yến Kiêu, “Hai trăm triệu kia của ngài sắp đổ xuống sông xuống biển rồi kia kìa.”

“Không sao cả.” Yến Kiêu nắm chặt tay cậu, nói.

Diệp Phi lại hỏi: “Vậy lần sau tìm anh, anh có còn muốn nhảy vào đầu tư nữa không?”

Yến Kiêu nói: “Vẫn nhảy vào.”

“Hóa ra trong đầu sếp Yến ẩn dấu toàn có tình yêu không hen.” Diệp Phi đứng dậy chen lên trên đùi hắn, trêu nói.

Yến Kiêu nghe không hiểu, trầm mặc chăm chú nhìn cậu, như đang đòi cậu giải thích.

Diệp Phi không muốn giải thích nhiều, cúi đầu hôn một cái lên môi hắn, nói: “Nhưng mà em thích.”

Vì thế Yến Kiêu không hỏi nữa, hắn đè eo Diệp Phi lại kéo về phía mình, làm nụ hôn này thêm sâu.

Mùng một đầu năm, các phương tiện truyền thông lớn của làng giải trí trong nước đều rất lạnh nhạt với tin tức về 《 Giải cứu siêu thời gian 》. Nhưng lại không ngờ chỉ sau một đêm, nội dung phim được truyền miệng của 《 Giải cứu siêu thời gian 》 đã bùng nổ.

Tống Văn Hoa là một đạo diễn làm phim rất hay.

Mặc dù bộ phim mang chủ đề khoa học viễn tưởng, nhưng nó không có những bối cảnh quá khó hiểu.

Anh ta không sử dụng cách nói dài dòng của nhân vật, mà trộn thế giới quan và bản chất phức tạp của con người vào câu chuyện, để khán giả tự khám phá.

Cả bộ phim có một cốt truyện mượt mà, những cảm xúc tinh tế.

Nó không giống như một số bộ phim mà khán giả xem qua một lần đã quên mất, cũng không như một số bộ phim nhàm chán đến mức chỉ cần nhìn sơ qua đã muốn ngủ.

Có những điểm nhấn cười ra nước mắt, để lại cho người xem những dư vị khó quên, thậm chí còn muốn xem lại vài lần để tìm hiểu thêm nhiều chi tiết nhỏ.

Bởi vậy, nhà phê bình phim nổi tiếng với hàng triệu người hâm mộ trên weibo, và khán giả nói chung, hầu hết đều mở lời khen ngợi khi nhắc đến 《 Giải cứu siêu thời gian 》.

Một số lượng lớn các bài bình luận về phim liên tục xuất hiện trên các diễn đàn và weibo, khiến lượng chủ đề về phim được mở rộng nhanh chóng.

Ban đầu, cư dân mạng nghĩ những người này là thủy quân.

Nhưng khi nhấp vào trang chủ của họ mới thấy tất cả các tài khoản đều đã sử dụng lâu năm và có dấu vết đời tư.

Con người có tính tò mò và mang tâm lý bầy đàn, dù vốn không muốn mua đồ nhưng khi thấy mọi người xếp hàng dài để chờ mua, bất tri bất giác sẽ gia nhập vào hàng ngũ.

Hơn nữa thay vì ở nhà nhàm chán, bị mẹ mắng hay bị bố giục lấy chồng thì thà bỏ ra mười mấy đồng để đi xem phim còn hơn.

Cứ như vậy, ngày hôm sau 《 Giải cứu siêu thời gian 》 đã trực tiếp đột phá phòng bán vé lên năm trăm triệu, làm cho Cốc Thụy Gia luôn lượn qua lượn lại trên mạng thoáng yên tâm.

Nhưng đây chỉ là món khai vị mà thôi, từ ngày thứ 3 trở đi, doanh thu phòng vé đã thực sự tăng trưởng đột biến.

Chưa đầy ba giờ chiều, doanh thu phòng vé trong một ngày đã đột phá trăm triệu, tổng doanh thu phòng vé vượt quá 400 triệu, khiến cho người người trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Đến đây 《 Giải cứu siêu thời gian 》 đã triệt để ‘hot’.

Danh tiếng phòng vé tăng cao, thu hoạch gấp đôi lợi nhuận, thu được lợi nhuận là một tỷ trong ngày thứ năm công chiếu.

Không còn ai lo lắng Diệp Phi sẽ không thu hồi được chi phí vốn nữa, họ bắt đầu nuốt nước bọt chờ xem cậu sẽ kiếm được bao nhiêu tiền lời.

Cốc Thụy Gia đã trải qua một năm vui vẻ, lần đầu tiên đứng trước mặt họ hàng thân thích được hãnh diện như thế, mãi đến khi đi làm lại bước đi vẫn nhẹ nhàng.

Cuối cùng, 《 Giải cứu siêu thời gian 》 đã kết thúc huy hoàng với thành tích phòng vé hoàn hảo là 5,1 tỷ.

Bộ phim này thành công, khiến Thiên Tỉ từ một công ty nhỏ không ai biết thành công lọt vào mắt nhiều người đầu tư. Từ trên xuống dưới công ty ai cũng như uống thuốc trợ tim, về lại công ty một cái đã nhiệt tình hơn năm trước rất nhiều, mọi thứ đều khởi sắc.

Sự nghiệp và tình cảm phát triển thuận lợi, cuối cùng kết quả vụ án mà Diệp Phi vẫn luôn chờ đã có.

Bởi vì tội gϊếŧ vợ ảnh hưởng rất nhiều đến đạo đức xã hội, nên những người tham gia thẩm vấn cha Diệp và Triệu Cẩn là những người dày dặn kinh nghiệm nhất. Ban đầu cha Diệp không chịu thừa nhận hành vi gϊếŧ vợ của mình, nhưng ông ta không ngờ được rằng, vì sợ ông ta trở mặt chối tội và đẩy mọi tội lên cho mình mà Triệu Cẩn đã sớm cất giữ vật chứng.

Triệu Cẩn không chỉ để lại bằng chứng về việc cha Diệp chuyển tiền cho gã khi đó, mà còn ghi lại kế hoạch gϊếŧ người của ông ta khi cha Diệp đến nhà gã để lấy axit sulfuric.

Đến đây, sự thật của vụ án bị bám bụi trong suốt 21 năm này cuối cùng đã được đưa ra ánh sáng.

Không có mâu thuẫn cũng không có tranh cãi.

Chỉ vì lòng tự trọng bệnh hoạn của cha Diệp, bởi ông ta quá nóng lòng muốn xóa bỏ đi lịch sử dựa dẫm vào một người phụ nữ để thượng vị của mình, lại không nỡ bỏ khối tài sản trong tay vợ trước.

Đợi cho gia đình vợ không còn nữa, ông ta liền nổi lên ý muốn gϊếŧ người.

Dùng 1,7 tỷ làm mồi nhử để tìm Triệu Cẩn làm người trợ giúp.

Đầu tiên là hạ độc, sau đó sẽ bóp méo bệnh án của mẹ Diệp Phi, thành công khiến mọi người nghĩ rằng vợ ông ta chết vì bệnh.

Sau khi biết được lý do gϊếŧ người buồn cười này, Diệp Phi trầm mặc rất lâu.

Dưới ánh mắt lo lắng của Yến Kiêu, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Chờ phán quyết thôi.”

Lưới trời l*иg lộng tuy thưa nhưng khó thoát.

Cuối tháng ba, bản án của cha Diệp và Triệu Cẩn bị đưa ra phán quyết.

Cha Diệp bị kết án tử hình trong phiên sơ thẩm vì cố ý gϊếŧ người, Triệu Cẩn bị kết án 16 năm tù vì tội danh đồng phạm.

Triệu Cẩn không phản đối phán quyết, mà cha Diệp lại không cam lòng nộp đơn kháng cáo.

Diệp Phi đối với hành động này của ông ta không ngạc nhiên chút nào, cha Diệp là loại người cặn bã chẳng bằng súc sinh, coi mạng của người khác như cỏ rác, còn mạng của mình lại quý trọng cực kì.

Chỉ là ông ta có giãy giụa thế nào đi nữa, kết quả cuối cùng vẫn giống nhau.

Phiên phúc thẩm chưa mở, thì sinh nhật âm lịch của Diệp Phi đã đến.

Kiếp trước, cậu cố ý đeo kính, mặc bộ đồ vest kiểu cũ cho nghiêm túc, nên không một nhân viên nào dám tổ chức sinh nhật cho cậu.

Nhưng kiếp này đã khác, thư ký của cậu tìm tới Cốc Thụy Gia chọn lúc nghỉ trưa để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đơn giản cho cậu.

Bánh sinh nhật đặt làm tuy không lớn nhưng được làm rất cẩn thận, dụng tâm.

Toàn thân được áo một lớp kem trắng, xung quanh điểm thêm những hạt sôcôla vàng nhạt.

Phía trên là tòa nhà Khoa Học Kỹ Thuật Phi Tiêu (?) phiên bản mini, phía trước là dòng chữ: Sếp Diệp, chúc anh sinh nhật vui vẻ!

Các nhân viên thay vì tặng quà, họ đã quay video chúc mừng sinh nhật Diệp Phi.

Bất kể nghệ sĩ ký hợp đồng hay nhân viên văn phòng, tất cả họ đều xuất hiện tại buổi tiệc.

Nghe những lời chúc phúc chân thành, lòng Diệp Phi cảm thấy ấm áp, cắt bánh xong, ngước mặt lên cười: “Cảm ơn mọi người, lát nữa mời mọi người đi uống trà chiều, tùy tiện gọi món nhé.”

Ngay lập tức đưa tới một mảnh hoan hô.

“Tớ không phục”, sau bữa tiệc, Cốc Thụy Gia vừa cầm một miếng bánh ngọt, vừa găm trong cay đắng, “Đều là sếp, tại sao cậu lại có video chúc mừng sinh nhật, còn tớ thì không cớ chứ?”

“Đại khái…” Diệp Phi bày ra dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ, cười khiêm tốn nhìn Cốc Thụy Gia, cười nói, “Do vấn đề về nhân phẩm đó.”

“Cút!” Cốc Thụy Gia ăn xong ngụm cuối, ném khay đựng và nĩa vào thùng rác, chỉ bàn làm việc của Diệp Phi, “Quà đó, về tới nhà rồi bóc.”

“Giờ bóc quà không được à?”

Cốc Thụy Gia nói: “Không được.” Ngừng một chút, lại cố ý dặn dò, “Nhớ kỹ nha, tuyệt đối không thể bóc sớm.”

Cái gì mà thần thần bí bí vậy trời.

lòng hiếu kỳ của Diệp Phi không nặng, xì một tiếng, bỏ hộp quà qua một bên.

Lúc về nhà cũng mang theo hộp quà về, Yến Kiêu đã chờ trong phòng khách, trên bàn là một hộp bánh ngọt tinh xảo.

“Sao nay anh về sớm thế?” Diệp Phi cúi người xuống đổi giày.

Yến Kiêu nói “Ừm”, còn nói thêm: “Hôm nay là ngày đặc biệt.”

“Ngày gì đặc biệt?” Diệp Phi ngồi vào bên cạnh hắn, tay mở quà, đã biết rõ còn hỏi.

“Là sinh nhật em, ” Yến Kiêu nói, “Sinh nhật vui vẻ.”

Diệp Phi quăng giấy bọc vào thùng rác, mở hộp giấy bên trong ra, nhìn về phía Yến Kiêu: “Sáng nay không phải đã nói rồi sao.”

Yến Kiêu nói: “Lặp lại lần nữa.”

Diệp Phi cong môi, đang muốn nói thêm gì đó.

Khi thấy được đồ trong hộp giấy, biểu tình trên mặt ngay lập tức cứng lại.

“Không trách bảo về nhà mới mở, ” Diệp Phi cười nhạo, cầm hộp bαo ©αo sυ bự bố ra, “Cái thằng nhóc Cốc Thụy Gia này, đúng là thiếu đánh mà.”

Trùng hợp thay cậu vừa dứt lời, Cốc Thụy Gia đã gọi điện tới, cười đê tiện: “Thế nào hả, anh em cậu tri kỷ lắm đúng không?”

Diệp Phi vứt hộp bαo ©αo sυ qua một bên, nhàn nhạt nói: “Há, chẳng dùng được.”

Chưa chờ Cốc Thụy Gia đặt câu hỏi, cậu đã tiếp tục nói: “Quá nhỏ, dựa theo kích cỡ của cậu mua đấy à.” Dừng một chút, ý vị thâm trường bỏ thêm một câu, “Chả trách.”

“Không sao cả, đừng tự ti.

Tớ sẽ không nói ra đâu, thế nào hả, anh em cậu tri kỷ chứ?”

Cốc Thụy Gia: “…”

Cốc Thụy Gia không nói một lời cúp luôn điện thoại.

Còn không trị được cậu sao? Diệp Phi nhướng mày, để điện thoại xuống.

“Đừng để ý đến nó, ngày thường có chút động kinh ấy mà.” Diệp Phi dịch qua bên cạnh Yến Kiêu, tay cầm hộp bánh ngọt, “Hôm nay quả là một này giá trị, có thể ăn bánh sinh nhật tận hai lần.”

“Hai lần?” Yến Kiêu hỏi.

“Ừm, ” Diệp Phi mở hộp ra, nói với Yến Kiêu, “Đồng nghiệp mua.”

Không giống như chiếc bánh do thư ký đặt, chiếc bánh của Yến Kiêu có hình vuông, không có nhiều trang trí.

Chiếc bánh màu đen được chia làm hai phần, bên trái phủ sốt sôcôla xanh, bên trên là một đống việt quất xếp ngay ngắn, bên phải viết dòng chữ “Diệp Phi, sinh nhật vui vẻ”.

Ngắn gọn lại hào phóng, điển hình cho phong cách của Yến Kiêu.

Diệp Phi cắt hai miếng, đưa cho Yến Kiêu một miếng, nói: “Nhưng em rất thích cái bánh mà anh mua.”

Yến Kiêu nói “Ừm”, ngữ khí rất bình tĩnh, như thể không vì lời nói của Diệp Phi mà cảm thấy cao hứng, nhưng khóe môi lại bất giác cong lên khó nhận ra.

Hai người ăn xong bánh ngọt, Diệp Phi khổ não xoa xoa bụng, Mấy cái bánh kem này quá ngọt.

Cậu lau miệng, đang muốn nói mình không ăn được nữa, chỉ thấy Yến Kiêu từ trong túi móc ra một cái hộp trang sức.

Nhịp tim Diệp Phi bỗng đập nhanh hơn, cậu thả nĩa trong tay xuống, nhìn về phía Yến Kiêu.

Yến Kiêu cũng nhìn cậu, sau đó mở hộp trang sức ra, lấy ra một chiếc nhẫn.

“Diệp Phi, ” Yến Kiêu gọi tên cậu, nói, “Ngày sinh nhật của Cốc Thụy Gia, anh thấy y rất vui khi nhận được quà, anh nghĩ em cũng sẽ hạnh phúc khi được như vậy.”

“Xin lỗi vì lúc kết hôn đã lừa em, do anh không tìm được cách để tiếp cận em.”

“Anh vẫn luôn muốn nói cho em biết, ” Yến Kiêu nói, “Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn kết hôn với em rồi.”

Diệp Phi cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu được làm bằng bạch kim, có khắc bính âm tên của Yến Kiêu, một viên kim cương nhỏ tinh xảo được đính ở giữa chữ cái.

Vừa tinh khiết lại sáng bóng, giống như trái tim của Yến Kiêu dành cho cậu, trước sau như một, không có bất kỳ tạp chất gì.

Cậu cầm lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp đeo lên tay cho Yến Kiêu.

“Em vui lắm, ” Diệp Phi nói, cuối cùng cũng không còn e dè mà thừa nhận, “Nếu lúc đầu em không có ấn tượng tốt với anh, thì em sẽ không ký hợp đồng đó đâu.”

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai là kết cục~.

CHƯ Phiên phúc thẩm của cha Diệp diễn ra không ngoài dự liệu, vẫn giữ nguyên mức án phạt an đầu.

Không giống với Diệp Phi là người bị hại, người luôn đặt lợi ích của mình lên đầu như Uông Linh Linh và Diệp Diệu nháy mắt đã rơi vào vòng xoáy dư luận.

Không chỉ bị chỉ trích, bàn tán đủ điều trên mạng mà cuộc sống hiện thực cũng bị ảnh hưởng.

Những người có mối quan hệ thân thiết không còn tới gần họ nữa, cũng không thể kết thêm bạn.

Dù là người lạ hay người quen khi nghe tới tên họ sẽ tránh xa như tránh dịch bệnh.

Diệp Diệu từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, sao có thể chịu được hiện thực như vậy.

Phẫn nộ, uất ức đan xen, rồi bắt đầu lấn chân vào con đường hút ma túy, nhờ vào thứ đó để trốn tránh hiện thực.

Cậu ta hận Diệp Phi máu lạnh vô tình, trở mặt đưa cha ruột mình vào ngục giam.

Cũng hận cha Diệp làm việc lỗ mãng, kế hoạch không chặt chẽ.

Nếu có cậu ta nhúng tay vào chuẩn bị, có lẽ đã không bị phát hiện rồi chăng?

Như thế thì mình vẫn sẽ là tổng giám đốc cao cao tại thượng của Đỉnh Nguyên, mà không phải giống như bây giờ bị đám dân mạng đòi đánh đứa con do kẻ mang tội gϊếŧ người và tiểu tam sinh ra.

Diệp Diệu hoàn toàn thừa hưởng tính ích kỷ và máu lạnh đến thấu xương của cha Diệp, nhất thời cảm thấy ai cũng có lỗi với mình.

Vì vậy, khi cha Diệp đề nghị được gặp mẹ con họ trước khi bị hành quyết, câu ta đã từ chối mà không hề suy nghĩ.

Khi nghe được lời đó, ban đầu cha Diệp phụ còn không chịu tin.

Sao có thể chứ?

Trong hai đứa con trai, ông ta vẫn luôn nghiêng về Diệp Diệu, đừng nói là sao trời hay mặt trăng đã muốn là sẽ có.

Từ những thứ nhỏ như chiếc áo cầu thủ phiên bản giới hạn, giày chơi bóng, cho đến lớn như bất động sản của khu căn hộ cao cấp, chỉ cần ông ta có khả năng, sẽ đem mọi thứ tốt nhất toàn bộ dành cho Diệp Diệu.

Thậm chí vì muốn lót đường cho Diệp Diệu, mà từ khi Diệp Phi còn bé đã bắt đầu tẩy não cậu: Phải đối xử tốt với em trai, em trai không hiểu chuyện, phải nhường em trai.

Diệp Diệu rất thân thiết với người cha như ông ta.

Có cái gì tốt, cái gì ngon đều sẽ nghĩ tới cha, chưa bao giờ ngỗ nghịch trái ý của ông ta.

Sao có thể từ chối không tới gặp ông ta lần cuối cơ chứ?

Mà dù cứ cho là Diệp Diệu sĩ diện hảo, cảm thấy đến ngục giam sẽ mất mặt đi, vậy còn Uông Linh Linh thì sao?

Uông Linh Linh yêu ông ta như vậy, vì ông ta mà dành cả tuổi thanh xuân cam chịu làʍ t̠ìиɦ nhân trong bóng tối, sau khi kết hôn vẫn giống như thời thiếu nữ ỷ lại vào ông ta. Giờ đây ông ta đã sắp chết, đừng nói là cho phép đi thăm nuôi tù, cho dù không cho phép, bà ta cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế để tới đây mới phải chứ!

“Không đâu, ” cha Diệp lôi tay cảnh sát, nhiều lần nhấn mạnh, “Con trai của tôi là Diệp Diệu, không phải Diệp Phi, cậu nhất định đã thông báo lầm người rồi đúng không.”

Cảnh sát mang lý tưởng của chủ nghĩa nhân đạo, ôn tồn giải thích cho ông ta mấy lần liền.

Thấy ông ta không nghe lọt, cuối cùng cũng không nhịn được: “Là Diệp Diệu, đứa con thứ hai của ông.

Cậu ta và vợ ông không muốn tới đây, ông đã rõ chưa?”

Lòng thầm mắng đáng đời, vợ trước tốt như vậy lại không biết quý trọng.

Coi tiểu tam là chân ái yêu chiều hơn hai mươi năm, kết quả thế nào chứ? Gặp báo ứng rồi đấy thôi.

Cha Diệp nháy mắt như bị sét đánh qua, lưng không tự chủ mà còng đi.

Ông ta biết đạo lý lòng người dễ thay đổi, lại không nghĩ tới dù ngày thường đã yêu thương vợ con đến thế kết cục vẫn bị như vậy.

Ông ta cố gắng nửa đời, đến cuối cùng chiếm được cái gì chứ? Danh lợi cùng tình thân không có, thậm chí còn có thể trở thành gã xấu xa trong sách luật, bị nhân dân cả nước phỉ nhổ.

Ngay cả phạm nhân ở trong ngục, sau khi biết được tội danh của cha Diệp, đều đoàn kết nhất trí mà xa lánh ông ta.

Cha Diệp vốn không cảm thấy sao cả, nhân bất vi kỷ.

Nếu những người này ở vào vị trí của ông ta, chịu cùng một sự cám dỗ, có khi họ còn có thể làm được nhiều thứ hơn ông ta nữa kìa.

Mà bây giờ, cha Diệp dựa vào tường, trong lòng lần đầu tiên sinh ra một chút cảm giác hối hận.

Nếu như năm đó ông ta không gϊếŧ chết người phụ nữ kia, nếu như ông ta đối xử tốt với Diệp Phi hơn một chút…

Đáng tiếc không có nếu như.

Tiếng súng vang lên, sinh mạng cha Diệp đi tới điểm kết.

Cha Diệp chết rồi, Diệp Phi lấy bản di chúc mà ông ta viết khi còn sống ra, mạnh tay tới tiếp quản Đỉnh Nguyên.

Diệp Diệu vốn đang sống mơ mơ màng màng, sau khi nhìn thấy bản di chúc thì trợn tròn mắt.

“Không thể nào!” Hai mắt cậu ta đỏ bừng nhìn chằm chằm Diệp Phi, “Cha sao có thể cho mày Đỉnh Nguyên chứ? Di chúc nhất định là do mày làm giả!”

“Sao không thể chứ, ” Diệp Phi dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên ghế, cười tủm tỉm nhìn cậu ta phát rồ, “Nói không chừng ông ta cũng biết cậu là kẻ vô ơn bội tình bạc nghĩa đấy.”

“Mày——” Sắc mặt Diệp Diệu nhăn nhó, là một kẻ đã hút chích ma túy nên cậu ta rất điên cuồng, ngón tay co quắp hai lần, “Mày chờ đó, Đỉnh Nguyên là của tao.

Tao sẽ đi kiện mày! Đúng thế, đi kiện mày!”

“Đi đi, ” Diệp Phi cười khẽ, có lòng tốt nhắc nhở cậu ta, “Nhớ phải chuẩn bị đủ tiền để mời luật sư đấy nhé.”

Của cải nhà họ Diệp lúc này đã sớm bị móc rỗng, ngay cả nhà cũng đã thế chấp, Diệp Diệu chưa chắc đã mời được luật sư.

Ánh mắt Diệp Phi đầy hứng thú quét qua mặt cậu ta một vòng, cậu thật mong chờ biểu cảm khi Diệp Diệu biết nơi mình ở cũng sẽ bị mất, không biết biểu tình đó như thế nào nhỉ.

Đồng tử Diệp Diệu giãn ra, mồ hôi chảy ra trên trán, đó là dấu hiệu của chứng nghiện ma túy.

Cậu ta cáu kỉnh đi quanh phòng, tàn nhẫn nói: “Diệp Phi, đừng nghĩ tới những thứ không phải của mình.

Thức thời thì mau rời khỏi Đỉnh Nguyên đi, đừng để đến lúc tiền mất tật mang.”

Diệp Phi giang hai tay, bản mặt trơ trơ: “Tới nào, tôi chờ.”

Đừng nói có di chúc, dù không có di chúc, cậu cũng có thể dùng trăm ngàn loại cách để nắm lấy Đỉnh Nguyên ở lòng bàn tay, tên ngu ngốc này lấy đâu ra tự tin lớn như thế vậy trời.

Bây giờ thứ đáng tiền nhất còn lại của nhà họ Diệp chính là Đỉnh Nguyên, Diệp Diệu đương nhiên sẽ không chịu buông bỏ dễ dàng.

Cùng với Uông Linh Linh, cả ngày lao vào tranh giành quyền thừa kế, thậm chí còn không đi nhận tro cốt của cha Diệp.

Tro cốt của tử tù có thời hạn lưu giữ, nếu người nhà của họ quá thời hạn mà không đến nhận sẽ được xử lý theo quy định.

Kết quả, cả nữa đời của cha Diệp, người đã cố gắng trèo lên không chừa bất cứ một thủ đoạn nào, không có ai đến để nhận tro cốt của ông ta cả.

Cuối cùng, ông ta bị coi như rác rưởi tùy ý quét vào thùng rác chuyên môn.

Diệp Phi không sợ thất bại chút nào đối với vụ kiện với Diệp Diệu này. Cho dù mục đích là gì chăng nữa, thì phong di chúc kia đúng là do cha Diệp tự tay viết.

Đỉnh Nguyên thuộc về Diệp Phi, Diệp Diệu một phần cũng không có.

Diệp Diệu chưa kịp tiếp nhận đả kích đã nhận được điện thoại đốc thúc từ ngân hàng.

Lúc này Diệp Diệu và Uông Linh Linh mới biết, hóa ra những bất động sản còn lại đều không thuộc về bọn họ.

Trả tiền? Bọn họ đào đâu ra tiền bây giờ?

Sau khi Uông Linh Linh gả cho cha Diệp phụ, vẫn luôn ở trong nhà kiêm chức người vợ, chưa bao giờ kiếm được một phân tiền.

Diệp Diệu thì càng không thể nói, kinh nghiệm nghề nghiệp duy nhất chính là đầu tư mấy dự án thất bại ở Đỉnh Nguyên kia.

Ngân hàng theo quy định làm việc, thấy bọn họ không trả nổi khoản vay, nên lập tức nộp đơn yêu cầu tòa phong tỏa tài sản.

Diệp Diệu và Uông Linh Linh lúc đầu vẫn chống cự việc di chuyển, nhưng họ tay nhỏ sao cưỡng được tay to cơ chứ, cuối cùng vẫn bị cưỡng chế mời ra ngoài.

Buổi trưa giữa mùa hè, ngay cả không khí cũng nóng.

Uông Linh Linh và Diệp Diệu đứng ở trước cổng như người mất hồn, không có tiền, không có nơi ở, họ không biết phải đi đâu cả.

Diệp Phi không để ý đến chuyện của họ nữa, cậu đưa Yến Kiêu đến nghĩa trang thăm viếng mộ mẹ của cậu, đốt bản án của cha Diệp xuống cho bà.

Trên bia mộ đen như vừng, người phụ nữ trong ảnh nở nụ cười rất đẹp.

Diệp Phi nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ ấy, cười nhẹ: “Kiếp sau mẹ đừng ngốc như thế nữa nhé.”

Cơn gió thoảng qua, như bàn tay bà khẽ vuốt tóc cậu, rồi quay người biến mất.

Diệp Phi nhắm mắt lại, che đi viền mắt đỏ hoe.

Ngồi trước mộ đến khi mặt trời sắp lặn, mới cùng Yến Kiêu tời khỏi nghĩa trang.

Trên đường về nhà, Diệp Phi vẫn luôn không lên tiếng.

Yến Kiêu không biết nên an ủi cậu như thế nào, không thể làm gì hơn chỉ biết cầm thật chặt tay cậu.

“Anh Yến ơi, ” hai người ngồi trên sôpha, Diệp Phi bỗng mở miệng nói, “Em muốn bán Đỉnh Nguyên đi.”

Cái công ty đó là ác mộng hai đời của cậu, mỗi lần nhìn thấy hai chữ “Đỉnh Nguyên” này, mọi chuyện trong dĩ vãng đều sẽ tự động hiện lên ở trong đầu cậu.

Yến Kiêu ôm bờ vai cậu, kéo vào l*иg ngực của mình nói: “Được.”

Chỉ cần Diệp Phi vui, thế nào cũng đều được.

Diệp Phi là phái hành động, nói được là làm được.

Chưa tới một tháng, đã bàn bạc xong kế hoạch thu mua với Truyền Thông Bảo Phong.

Cậu không dùng công phu sư tử ngoạm, mà Truyền Thông Bảo Phong muốn bán một nhân tình cho Yến Kiêu, cũng không ra sức ép giá, cả hai bên đều vui vẻ.

Tiền bán Đỉnh Nguyên một phần Diệp Phi cũng không muốn, toàn bộ đều quyên hết.

Cậu không muốn số tiền này, có thêm nó thì cậu chỉ thêm một chút số dư trong tài khoản.

Nhưng khi đặt nó ở nơi khác, nó có thể là hy vọng và tương lai.

Làm xong tất cả chuyện này, Diệp Phi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với người phụ trách quỹ, vứt điện thoại qua một bên, đứng dậy đi vào thư phòng.

Yến Kiêu đang ngồi đọc email do cấp dưới gửi tới, hắn là một người rất tự kỷ luật. Dù cho đang ngồi thì eo lưng cũng ưỡn lên thẳng tắp, lông mày cùng sống mũi cao, đường nét trên gương mặt đều rất hoàn mỹ.

“Anh chưa xong việc sao?” Diệp Phi ôm lấy cổ hắn, khi nói chuyện, đôi môi mềm mại như vô tình lại như cố ý trượt qua tai hắn, “Gần đây anh bận quá đi.”

Hương sữa tắm nhàn nhạt tràn ngập ở chóp mũi, Yến Kiêu chuyển mắt, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Diệp Phi.

Bởi vì mới tắm xong, nên đuôi mắt còn chút ướŧ áŧ hồng hồng, rất giống với dáng vẻ ngoan ngoãn khi bị hắn bắt nạt.

Mềm mại cầu xin không được thì cáu kỉnh, hung dữ với hắn, hết đá rồi lại cắn.

Bị hắn làm mạnh hơn, ngay cả lời cũng không nói ra được, chỉ có thể yếu ớt vịn tay hắn, phát ra giọng mũi như mèo con kêu.

Hầu kết Yến Kiêu lăn lộn, nói: “Rảnh mà.” Nhanh chóng đánh xong chữ cuối, không thèm kiểm tra lại cứ thế mà gửi đi luôn, đứng dậy đè Diệp Phi xuống.

Diệp Phi nghiêng đầu dựa vào vai Yến Kiêu, thổi gió vào bên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Hôm nay có thể không mang bao đó.”

Yến Kiêu không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt tối lại.

Lúc Diệp Phi cho rằng trêu thế vẫn chưa đủ, muốn tiếp tục trêu chọc thêm vài câu nữa, cơ thể đột ngột bị nhấc lên cao.

Chiếc máy tính mà Yến Kiêu gần như không bao giờ rời tay bị gạt sang một bên, các loại tài liệu, văn kiện nằm rải rác trên sàn nhà.

Tấm rèm dày che đi cửa sổ lớn bằng kính, ngăn cách bên trong khỏi gió, mưa và cả ánh trăng ở bên ngoài.

Trong thư phòng rộng rãi sạch sẽ, có hai con người đang quấn quít lấy nhau, chặt chẽ đến không thể tách rời, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Diệp Phi ngẩng đầu hôn lên khóe môi Yến Kiêu một cái.

Màu trắng cùng ánh sáng trên đỉnh đầu đan dệt lại, chiếu qua vai Yến Kiêu, bao phủ lên trên người họ, giống như một dải ngân hà nhẹ nhàng mà lộng lẫy.

Đời trước quá ngắn, ngắn đến mức Diệp Phi chưa nghe được lời tỏ tình của Yến Kiêu.

Cũng may đời này lại rất dài, đủ để bọn họ thoả thích yêu nhau.

Hoàn chính văn

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc rồi! Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đối với tôi, nghiêng mình!

Còn có một phiên ngoại kiếp trước!

Editor tiểu Bạch: Theo suy nghĩ cá nhân của Bạch, phiên ngoại của truyện nói về chuyện kiếp trước có thể xem là OE xen chút BE, cô nào không thích buồn có thể dừng lại tại đây cho một cái kết trọn vẹn nha..