Chương 39: Âm Thầm Bảo Vệ Em.

Kết quả kiểm tra cho thấy cơ thể của Tá Nguyệt không có vấn đề gì, Elrey trông không có vẻ tin tưởng lắm bảo cậu đi kiểm tra thêm lần nữa, kết quả cho ra vẫn như thế, nhìn biểu cảm không hài lòng của anh khiến bác sĩ không khỏi thấp thỏm theo, Tá Nguyệt thấy cứ để mọi chuyện như vậy thật không ổn chút nào, cậu thật sự không bị bệnh gì, có khám mấy cũng cho ra kết quả như cũ thôi.

Thiếu niên dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ cho đến giờ để khuyên người đàn ông, nói đến mức miệng lưỡi khô chát thì anh mới chịu miễn cưỡng tin một chút, nhưng với cái lí do vì quá buồn ngủ mà nằm giữa đường thì Elrey vẫn nghi ngờ lắm.

Tá Nguyệt cũng không mong Elrey tin tưởng vào cái lí do ngớ ngẩn kia, cậu chỉ mong anh đừng bảo cậu quay trở lại khám lần thứ ba thôi.

Hai người ngồi trên xe trò chuyện câu được câu không một hồi thì Tá Nguyệt mới biết thì ra Elrey xuất hiện ở con đường tắt kia không phải trùng hợp mà là anh việc phải đến thành phố kế bên, trùng hợp là đường đi lại nằm ngang qua tiệm hoa nhà cậu, thế nhưng không ngờ thấy cậu "nằm ngủ" giữa đường, tưởng cậu bị thương hay trúng độc gì đó nên chở cậu đi bệnh viện luôn.

Tá Nguyệt nói lời xin lỗi với anh, Elrey đáp lại không sao.

Sẵn tiện cũng đưa lại thanh kiếm đã rèn lại cho cậu luôn, lưỡi kiếm đã bị mẻ ít nhiều từ trong trận chiến, sau khi trở về từ Rừng Vô Tận thì Elrey đã mang nó đi rèn lại, thiếu niên nhận lấy thanh kiếm, lưỡi kiếm sáng bóng, chuôi kiếm đen tuyền khắc hoa văn quái thú mặt chìm, mặt la bàn cổ kính sang trọng, từ khi được tặng thì Tá Nguyệt vẫn chưa cho nó tên, cậu không nghĩ ra được tên gì có thể hợp với đồ vật tinh mỹ này...

Nhìn thấy vẻ yêu thích không rời trên mặt thiếu niên, Elrey không nói gì mà dời mắt xuống kiếm, anh nhớ đến lúc mình giao nó cho thợ rèn của gia tộc, người kia đã nói rằng kiếm được làm từ vật liệu tốt nhất sẽ không dễ dàng bị mẻ chỉ vì dăm ba con dị khủng bình thường. Thế mà khi đưa lên nhìn mới thấy lưỡi kiếm bị hao mòn một số chỗ còn bị sứt mẻ, chứng tỏ người sử dụng đã trải qua một trận chiến kịch liệt mới tạo nên tình trạng này cho kiếm...

Elrey biết Tá Nguyệt có đυ.ng độ với Petunia nhưng một mình Petunia không thể làm thanh kiếm đạt đến trình độ này, huống hồ... Elrey không muốn suy đoán không đúng về Tá Nguyệt nhưng anh vẫn thắc mắc tại sao đứng trước một dị khủng sắp sửa lên cấp bảy mà Tá Nguyệt không có chút vết thương nào hết vậy?

Anh biết cậu là dị năng giả trị liệu, tuy nhiên chỉ mới cấp hai không đủ để chống giữ mạng dưới tay dị khủng cấp cao-

Trên người thiếu niên có bí mật.

Elrey rũ mi nhìn Tá Nguyệt vài phút sau mới dời mắt đi, bên trong con ngươi xám bạc không biết đang ẩn chứa điều gì.

Sau khi đưa Tá Nguyệt về nhà an toàn, Elrey tiếp tục đi đến thành phố lân cận. Tá Nguyệt không biết tin đồn về thiếu niên tóc trắng trong rừng Vô Tận, và cậu cũng không có khả năng được biết, bởi vi trong một đêm, toàn bộ tin tức liên quan đến chuyện này đều bị đã xóa sạch toàn bộ, trên diễn đàn trường hoàn toàn không tìm thấy chút tư liệu gì về người đó, tin đồn cũng vì thế mà dần dần lắng xuống.

Tất cả những gì liên quan đến Petunia và cái chết của Huyết Lệ Nữ, Petunia thì không nói, nhưng ai gϊếŧ Huyết Lệ Nữ? Vấn đề này đã bị Thượng Tướng Elrey Harald đến trước một bước giành lấy về tay mình để điều tra, kết quả anh cho tất cả mọi người chỉ ngắn gọn một câu: Tự mình hại mình.

Ý là Huyết Lệ Nữ ăn quá nhiều, ngay cả dị năng hệ độc cũng ăn, phải biết dị khủng khi ăn dị năng giả hệ độc dược tuyệt đối né đầu và bụng ra, con ả này ăn sạch, cuối cùng nổ chết.

Quả thật bên trong người Huyết Lệ Nữ tìm thấy một lượng độc dược khá lớn cho nên việc nó chết cứ như thế mà được định đoạt, tuy có chút qua loa nhưng không ai quan tâm lắm về vấn đề một dị khủng chết như thế nào, họ chỉ để ý đến lí do, nguyên nhân nó chết, là ai đã ra tay, nếu như là tự nó hại mình thì bọn họ cũng chẳng buồn để ý đúng sai nữa.

Việc cấp bách bây giờ là tìm cho bằng sạch sâu mọt nội bộ và chỉnh đốn lại học viện quân đội Hoàng gia, chuẩn bị đón tân học sinh, bọn họ không thể để sự việc như lần này xảy ra thêm nữa.

Còn về Petunia... Nó chạy rồi.

Rời đi hội nghị cấp cao thì trời cũng đã tối, mặt trăng sáng rực chiếu xuống một màu sắc lạnh lẽo xuyên qua lớp kính của cửa sổ sát đất, kéo dài cái bóng cao lớn của người đàn ông rồi in lên những dài hoa văn phức tạp trên tường, hành lang cung điện rộng lớn hoa lệ kéo dài không biết điểm dừng, Elrey một mình bước đi, giày da đạp lên trên tấm thảm đỏ nhung mềm mại không phát ra chút tiếng động nào.

Trong cung điện không cho phép hút thuốc, anh cầm lấy bật lửa tùy tiện trêu đùa với nó trên tay, ngọn lửa liên tục chớp tắt theo từng động tác đóng mở nắp trông như hơi tàn của bại tướng trên chiến trường, mạng sống lay lắt chỉ biết nằm chờ vào bàn tay cầm kiếm của kẻ chiến thắng.

Anh dừng lại trước một người, là Silay, hắn đứng dựa nghiêng vào cửa sổ sát đất, có vẻ như là đang chờ anh, đôi mắt đỏ rực như hồng ngọc chăm chú quan sát Elrey, hắn là hoàng tử nhưng không hứng thú với việc triều chính, đó chỉ là vẻ ngoài thôi, sự thật là Silay luôn âm thầm nghe ngóng tin tức trong và ngoài, bất cứ thứ gì lớn hay nhỏ hắn đều quan tâm, hắn nói:"Việc Huyết Lệ Nữ, sao ngài lại che dấu thế?"

Elrey nhìn hắn, không nói lời nào. Anh là một trong số ít người biết được bộ mặt thật đằng sau vẻ ngoài ngả ngớn của hắn- Silay muốn làm vua.

Silay híp mắt cười nói tiếp:" Tôi đến đó trước Thượng Tướng, cũng gặp qua Huyết Lệ Nữ rồi, nó đâu phải chết do độc đâu... Nó là chết vì thứ khác."

Lần này Elrey mỉm cười nhìn lại Silay, anh xoay lưng nhìn ra mảnh vườn rộng lớn tràn ngập cây cối và hoa tươi bên ngoài, tươi đẹp nhưng trống rỗng, như đống hoa nhựa lòe loẹt nằm vươn vãi ngoài chợ:"Nhị điện hạ hẳn cũng không muốn sự việc này bị một đám người đào bới móc khoét đúng không"

Một câu nghi vấn nhưng nói ra lại như khẳng định.

Silay đứng sóng vai với anh, ánh mắt thâm sâu nhìn Elrey một cái rồi rời đi, chậm rãi mà kể:"Ngài nghe đến lời đồn thiếu niên tóc trắng rồi đúng không? Nó vừa bị dập tắt mấy ngày gần đây. Tôi không muốn kể cho Thượng Tướng nghe đâu nhưng dường như chúng ta cùng mục đích rồi nên phải kể thôi"

Hắn dừng lại một chút, nghiêng đầu như đang suy nghĩ nhưng thực chất là tập trung cảm nhận xem có ai ở gần đây không, tiếng người hầu đi lại cũng không nghe thấy, im lặng đến kỳ lạ- hắn hài lòng mỉm cười: “Thượng Tướng chu đáo thật”

Elrey vuốt thẳng mép áo của mình:"Dị năng giả thời gian cấp bảy, có tác dụng trong vòng mười lăm phút, ngài cứ nói thoải mái"

Silay nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, thở dài nói:"Ngài đã biết tôi sẽ đến gặp rồi à. Thôi được, hôm đó thứ ta nhìn thấy là Huyết Lệ Nữ bị nổ tan xác bởi hàng trăm đóa hoa màu đỏ..."

Elrey nghe xong toàn bộ câu chuyện mà Silay vừa tóm tắt lại, hai người không biết nói gì với nhau mãi cho đến khi mười lắm phút kết thúc, tiếng cung nữ rì rầm trò chuyện, âm thanh lá cây xào xạc bên ngoài vang lên… cuộc trò chuyện kết thúc, hai người đàn ông đi lướt qua nhau như thể cuộc trò chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.

Elrey quay trở về dinh thự của mình, Silay đóng cửa phòng lại, vươn tay kéo tám màng che màu đỏ dày nặng ra để cho ánh trăng tràn vào bên trong, hắn mở tung cửa sổ, đi ra bên ngoài hít thở không khí trong lòng có chút ẩm ướt của bên ngoài, Silay cầm một vật trong tay đưa lên cao quan sát, là một lọ thủy tinh, bên trong chứa một cánh hoa nhỏ màu đỏ tươi nhìn có vẻ sắp héo rũ đến nơi rồi, dưới ánh trăng, Silay có thể nhìn rõ từng vân chằn chịt như mạch máu hiện lên dưới cánh hoa mỏng nhẹ.

Chính thứ này đã gϊếŧ chết Huyết Lệ Nữ.

Hắn phải tìm ra thiếu niên đó.

_____________________________________

Bên trong căn nhà nhỏ nhắn, hai thiếu niên song song nằm bên cạnh nhau, một đen một trắng giống nhau đến chín phần, bọn họ dường như đang ngủ rất ngon nhưng bên trong tiềm thức hai thiếu niên vẫn thức, họ luôn cùng nhau tập luyện trong này.

Tá Nguyệt chăm chỉ rèn luyện dị năng, cố gắng sử dụng khả năng thúc đẩy tế bảo của mình một cách thuần thục nhất, trông cậu bây giờ chẳng khác gì một dị năng giả hệ phong, thuộc tính cũng giống, có lúc nhanh đến mức tay cậu còn tạo ra cả lưỡi đao gió, tuy nhiên vẫn chưa thuần thục, lúc được lúc không.

Bên trong đây là thế giới của hai người, bọn họ có thể làm gì tùy thích, có người cùng nhau tập luyện tất nhiên vui hơn một người nhiều, lâu ngày Tá Nguyệt và Acacia còn tìm ra điều kỳ diệu ở trong không gian, chính là chỉ cần họ suy nghĩ một chút thì mặt nước dưới chân sẽ làm theo ý muốn của hai người.

Giả sử Tá Nguyệt muốn có mục tiêu để luyện tập, chỉ cận động ý niệm thì ngay lập tức mặt nước sẽ huyễn hóa ra một đống người cho cậu tha hồ mà chém.

Acacia và Tá Nguyệt không thể tiếp xúc với đối phương ở trong đây, nên mỗi khi tập luyện xong họ thường ngồi đối lưng với nhau cách một tấm chắn trong suốt, kể đủ thứ chuyện cho đối phương nghe.

Có lúc hai người cảm thấy cứ như bị Deja Vu, cứ như việc bị ngăn cách này đã lặp đi lặp lại nhiều lần với hai người... Quen thuộc đến kỳ lạ.

----------------------------------------------------

Cà: Khu bình luận quạnh quẽ quá bà con, support tác giả bằng một cái comment đi mọi người :<