Chương 18: Rừng Vô Tận (6)



Tài năng nấu nướng của Tá Nguyệt không tệ chút nào, mùi thơm rất nhanh bay ra khắp nơi, Elix cùng Phùng Lâm nhìn mà nhỏ nước dãi xuống nhìn món thịt kho tương trong nồi, thịt ba chỉ mềm mại nằm gọn trong nước súp đặc sệt nâu sẫm, nhiệt độ cao khiến món ăn sôi lên phát ra âm thanh như đang mời gọi bọn họ tới nếm thử một miếng, Tá Nguyệt bưng nồi xuống, tìm trong bọc hành lý ra một ít ớt và hành lá rải đều lên trên.

Elix vươn tay muốn bốc một miếng thịt lại bị Leila cản lại, cậu ta quay sang định chất vấn chị mình nhưng phát hiện hai mắt cô cũng đang nhìn chăm chú vào bên trong, nước miếng nuốt ừng ực.

Elix cười khinh thường nhìn chị mình. Cũng như nhau thôi, hà cớ chi phải làm khổ nhau thế bà chị của tôi?

Diệp Hoa nhìn mà không dời mắt một chút nào, cô hết nhìn vào thịt kho lại nhìn món xào xanh mượt trong tay thiếu niên, cậu đảo rất đều tay, không bị vươn ra bên ngoài chút nào, chỉ là một món đơn giản nhưng mùi thơm đậm đà cũng có thể khiến thiếu gia tiểu thư ở đây rớt nước miếng.

Thấy Leila nhìn qua, Diệp Hoa âm thầm đưa cho cô gái một ngón tay cái: Mẹ nó, Thượng Tướng vớ được cực phẩm rồi.

Leila hãnh diện ngẩng cao đầu với Diệp Hoa: Tất nhiên.

Sau món xào chính là món cuối cùng, chỉ là canh cá nấu măng chua đơn giản thôi nhưng trông ngon muốn chết.

Một đám sáu người ngồi sẵn trên ghế nhỏ mong chờ nhìn thiếu niên bày thức ăn ra bàn, dạ dày vang lên từng trận khán nghị, tại sao vẫn chưa cho nó ăn, biết bắt nó nhìn mĩ thực trước mắt mà không được nếm chính là một tội ác phi nhân loại không?

Năm người trầm mặc đè lại dạ dày, hai chị em nhà Felix là vì phép tắc trên bàn ăn, phải đợi có mặt đông đủ mới động đũa còn Diệp Hoa cùng Mộ Hàm Bạch là đang cầu nguyện Thượng Tướng nhà mình đừng có mà xem vệ tinh, thân làm cấp dưới mà dám nếm đồ ăn của người mà sếp để ý trước chẳng khác nào muốn bị ăn phạt, còn về phía Phùng Lâm… hắn đâu nghĩ nhiều như thế, chỉ là thấy mọi người không ăn nên hắn cũng không dám thôi.

Tá Nguyêt thấy thịt rau còn dư bèn đập vài quả trứng làm thêm một chảo cơm chiên to đùng, đến khi xong xuôi mọi việc, quay lại thì thấy năm người đang nhìn bàn đồ ăn như sắp ra trận tới nơi…

“Sao mọi người không ăn đi?” Cậu khó hiểu nhìn bọn họ, lại không ngờ một câu của cậu như cái nút ấn cho phép hành động, năm con người trực tiếp không màng gì nữa điên cuồng lấy đồ ăn cho vào mồm.

Mẹ nó, ngon!! Đây là tiếng lòng phát ra từ năm người…

Tá Nguyệt: “…”

Thiếu niên không hiểu gì nên chỉ đành bỏ qua rồi ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, nguyên liệu mọi người đều mang theo, chủ yếu là rau củ, thịt cá thì không nhiều, bởi vì không thể giữ đông cho nên rất dễ bị hư, Tá Nguyệt dứt khoát làm hết thành một bàn hôm nay luôn, những ngày sau đành cố nhịn ăn rau vậy.

Dường như năm người cũng biết sau hôm nay sẽ không được ăn thịt cho đến khi kết thúc kì thi nên đã ăn rất nhiều, hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên nên việc tranh giành xung đột với các đội khác vẫn chưa xảy ra, chỉ sợ bắt đầu từ ngày mai việc rãnh rỗi ngồi nấu và ăn cơm có khả năng còn khó xảy ra hơn cả gϊếŧ dị khủng.

Vệ tinh nhỏ lượn qua lượn lại trên đầu thiếu niên rồi chậm rãi nhích đến phía trước mặt Tá Nguyệt, Elrey ngắm nhìn gương mặt vui vẻ của thiếu niên, hai má phồng lên còn hơi hồng hồng một chút trông như hai miếng đào thơm mời gọi người tới cắn một cái, thiếu niên ăn rất ngon, miệng dính một lớp dầu bóng loáng, còn có một hạt cơm dính bên mép, anh bất giác đứng dậy vươn tay muốn gỡ nó xuống giúp cậu.

Bàn tay chạm vào màn hình, ngay tại vị trí hạt cơm kia rồi lại như bị ám mà di chuyển theo đường môi của thiếu niên, Elrey bỗng có ảo giác như người trước mặt mình đang tỏa ra hương thơm, một mùi thơm mê đắm lại ngọt ngào như loại rượu ủ lâu năm, say ngất lòng người.

Cả căn phòng rộng rãi không có ánh đèn, chỉ duy nhất màn hình lớn đang chiếu gương mặt của Tá Nguyệt cùng người đàn ông cao lớn đang đứng ở đó, trông anh như một nghệ thuật gia điên cuồng si mê một tác phẩm mà tạo hóa sinh ra rồi bất chợt đem đến trước mặt mình, khiến anh muốn đưa tay bắt lấy nó, giữ nó cho riêng mình.

“Cậu chủ, phu nhân gọi ngài ạ”

Âm thanh già nua cắt đứt mạch suy nghĩ của Elrey, quản gia đứng bên ngoài gõ không thấy anh trả lời chỉ đành lên tiếng gọi nhưng đợi một hồi cũng không nghe thấy người bên trong lên tiếng.

Ngay khi lão cho rằng anh có lẽ không ở trong phòng thì bên trong có tiếng trả lời: “Ta biết rồi”

Quảng gia chớp mắt nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, ông thở dài xuyên qua lớp cửa gỗ cúi người với anh.

Bước xuống từng bậc cầu thang lát đá quý, ánh sáng dịu nhẹ ở lầu một dần dần rõ ràng, tiếng nói cười đùa của đại phu nhân từ tính sang trọng và âm thanh trong sáng ngây thơ của một cô gái, lão quảng gia nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi bên cạnh đại phu nhân, hai người tay nắm tay thân thiết như một đôi mẹ con, tầm mắt lão rất nhanh đã rời đi.

Phu nhân chưa từng nắm tay cậu chủ như thế...

“Thưa phu nhân, cậu chủ sẽ xuống ngay ạ”

Galibath gật đầu với quảng gia ý bảo đã biết, bà quay sang nhìn thiếu nữ đang ngượng ngùng bên cạnh, ánh mắt toát ra ý tứ hài lòng, đây là người con gái mà bà chuẩn bị Elrey, gia thế có thể không bằng nhà Harald nhưng cũng xem như tương xứng.

Một lúc sau, Elrey chậm rãi đi xuống, anh mặc áo sơ mi trắng rộng cùng quần tay đen, đơn giản đến thế nhưng càng làm đậm khí chất quý tộc từ trong xương cốt của anh, hôm nay anh không ra ngoài nên tóc cũng không trau chuốt mà để nó tự nhiên rũ trước trán, điều này khiến Elrey trông không còn uy nghiêm như trước nữa mà ngược lại trông lười biếng và càng thêm quyến rũ lạ thường.

Serah nhìn anh đến ngơ ngẩn, cô ta tiếp xúc với Elrey từ nhỏ bởi vì mẹ cô ta là bạn thân của Glibath phu nhân, từ lần gặp đâu tiên cô dường như đã yêu anh rồi, chẳng qua khi đó còn nhỏ chưa biết đó là gì, đến khi lớn lên, trái tim càng lúc đập càng nhanh khi đứng trước anh, lúc đó cô biết mình đã rơi vào lưới tình với người đàn ông này rồi.

Galibath thấy Elrey đi xuống liền đứng dậy đi đến ghế đối diện ngồi, còn là ngồi ngay vị trí chính giữa, ý tứ muốn Elrey ngồi bên cạnh Serah, Elrey đương nhiên biết ý đồ của mẹ mình, vì thế anh chậm rãi đi đến phía sau lưng của bà rồi đứng luôn ở đó.

“Con làm gì vậy? Sao không ngồi xuống?”

Galibath tỏ vẻ không hài lòng với Elrey, gương mặt bà lạnh tanh không chút cảm xúc và thậm chí có chút tức giận với anh, khac hoàn toàn với bộ dáng tươi cười lúc nãy với Serah.

Elrey đã quá quen với người mẹ luôn hà khắc này của mình, anh cũng không quan tâm thái độ bà ra sao mà chỉ mỉm cười lịch sự chào hỏi với Serah: “Tiểu thư Calesyss”

Serah ngại ngùng cúi đầu xuống: “Thượng Tướng”

Calesyss không nằm trong tứ đại gia tộc nhưng có tài lực hùng hậu không thua bất cứ ai ở tinh cầu Noah, đó là một trong những lí do phu nhân Galibath chọn Serah, nhưng nguyên nhân chính vẫn nằm ở mẹ của cô- phu nhân Hannah là bạn thân quan trọng nhất của Galibath.

“Sao lại gọi như thế, con phải gọi Serah mới đúng” Phu nhân Galibath nhìn con trai hoàn hảo của mình, không có gì để chê, hoàn mỹ vô khuyết nhưng tính tình lại khó chiều quá.

Elrey đứng đối diện với Serah, anh nhìn cô khiến Serah ngượng chín cả mặt không dám nhìn lên, Elrey thầm thở dài trong lòng, anh không có cảm giác gì với Serah, đối với anh cô chỉ như một người quen xã giao thông thường nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ nghi nghiêm ngặc trong đó có nói đàn ông phải tôn trọng phụ nữ, đó là điều bất cứ quý ông nào cũng đều phải làm được, mà cũng vì vậy mà anh không thể thẳng thừng từ chối cô gái này.

“Mẹ, nếu không có việc gì nữa thì con lên tầng hai đây, còn nhiều việc cần con hoàn thành”

Galibath đặt mạnh tách trà xuống, nghiêm giọng quát: “Lần nào cũng lấy cái lí do này, công việc quan trọng còn hơn cả người mẹ này à?”

Serah thất kinh nhìn phu nhân Galibath rồi lại lo lắng nhìn Elrey, nụ cười luôn hiện hữu trên môi anh đã không thấy nữa, mà anh cũng không dư hơi sức để làm bộ mặt giả tạo với người mẹ này, bởi vì cảm thấy mệt mỏi và cũng không đáng.

Đã nói đến như thế rồi, ngay cả chính mình cũng lấy ra uy hϊếp, Galibath không tin Elrey còn dám rời đi. Đúng như ý định của bà, Elrey chỉ đành ngồi xuống bên cạnh Serah nhưng lại ngồi ra xa cô, bàn tay vẫn đeo găn màu trắng cầm tách trà lên từ tốn nhấp một ngụm.

Lúc này Galibath mới lại vui vẻ trò chuyện với Serah, chỉ có Elrey nhìn hai người phụ nữ thân thiết với nhau rồi im lặng dời mắt đi, vị trà chưa phai trong miệng dần trở nên đắng chát.