Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Chỉ Dám Trộm Nhìn Cậu

Chương 5: Chàng trai thân yêu, mong cậu luôn bình an vô sự (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Meo meo meo."

Từ khi gặp mấy chú mèo hoang bên cạnh nhà ăn với Lâm Trầm Thiến cách đây không lâu, mỗi sáng khi đến trường Trần Nam đều ghé qua xem chúng.

Bụi cỏ đó dường như đã trở thành nơi trú ngụ của lũ mèo hoang. Hai tuần qua, Trần Nam quá bận với việc học, về đến nhà là lăn ra ngủ ngay, thậm chí còn không có thời gian gặp Lâm Trầm Thiến để nói chuyện.

Hôm nay hiếm hoi lắm mới có chút thời gian thảnh thơi, cô ngồi xổm bên bụi cỏ, nhẹ nhàng kêu vài tiếng, chẳng mấy chốc, mấy chú mèo con từ trong bụi cỏ nhảy ra. Cô lại gần vuốt nhẹ bộ lông của chúng.

Mặc dù từ nhỏ Trần Nam không hòa đồng lắm với bạn bè cùng trang lứa, nhưng lại đặc biệt yêu thích động vật. Có lẽ là do cô có chút linh cảm, nên mèo và chó cũng đặc biệt quý mến cô, chúng chưa bao giờ sủa hay kêu la với cô cả.

Trần Nam lấy từ trong cặp ra một túi thức ăn cho mèo nhỏ, đổ ra tay cho mấy chú mèo ăn. Hồi nhỏ cô đã thích mèo, nhà cô từng nuôi một chú mèo trắng. Sau này, khi bà ngoại mất, chú mèo đó cũng đi theo.

Trong nhà kho vẫn còn chất đống thức ăn mèo chưa dùng hết, có hạn sử dụng đến mấy năm, nên đến giờ vẫn còn ăn được.

Cô bèn lén lút lấy một ít thức ăn cho mèo ra trong nhà theo, chia cho mấy chú mèo hoang ăn.

"Ăn từ từ thôi, vẫn còn nhiều lắm." Chắc mấy chú mèo hoang này lâu rồi không được ăn gì, nên khi thấy thức ăn trong tay cô, chúng ăn rất nhanh, đến mức nghẹn lại, phát ra tiếng "cạch cạch."

Nghe thấy vậy, Trần Nam bật cười, một tay đút thức ăn cho mèo, tay kia xoa xoa cái đầu tròn tròn của chúng.

Ở cổng trường, Tống Từ Tự vừa hát vừa đạp xe vào.

"Chào buổi sáng, lão Trần." Cậu nhảy xuống xe, lười biếng chào hỏi Trần Vĩ.

Nhìn thấy vẻ mặt không nghiêm túc của cậu, Trần Vĩ vừa bực vừa bất lực: "Mau vào trong đi."

"Dạ, được được được, em vào ngay đây." Tống Từ Tự gật đầu, một tay đẩy xe không quên nói với Trần Vĩ một câu: "Lão Trần vất vả rồi."

Nói xong, cậu đẩy xe, chạy thật nhanh.

Đẩy xe đến bãi đỗ, cậu lấy cặp lên tầng. Đi ngang qua nhà ăn, cậu bị vài tiếng "meo meo" thu hút.

Tống Từ Tự bất ngờ dừng bước, theo tiếng mèo tìm kiếm. Cậu nghiêng người nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chợt dừng lại ở cô gái ngồi xổm cách đó không xa.

Ánh nắng ban mai rất dịu dàng, nhẹ nhàng bao trùm lên người cô, cô gái đang ôm một chú mèo, vừa cho mèo ăn vừa dùng tay chọc vào đầu chú mèo con. Chú mèo bị chọc đến đơ ra, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn cô, khiến cô bật cười.

Cô gái đang ôm mèo trước mặt cậu, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt cô, làm làn da trắng sáng của cô rạng rỡ thêm mang nụ cười nhẹ.

Nhìn thấy nụ cười của cô, ánh mắt của Tống Từ Tự thoáng chút ngây dại, trái tim như bị cái gì đó nhẹ nhàng, không nặng cũng không nhẹ chạm vào.

Bước chân của cậu bỗng nhiên nặng như chì không thể di chuyển được, cậu tựa vào tường không vội vàng đi nữa.

Trần Nam đang cho mèo ăn, cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên, chạm mắt với Tống Từ Tự.

"Cái đó, cậu có chuyện gì à?" Cô đặt đồ xuống, hơi ngập ngừng hỏi cậu.

Ý ngầm là, cậu nhìn mình làm gì?

Tống Từ Tự không ngờ mình vừa đứng đây một chút đã bị phát hiện, hơi lúng túng ho khan vài tiếng: "Mình không có chuyện gì, không có chuyện gì."

Cô đứng dậy, cố nhìn kỹ Tống Từ Tự dưới ánh nắng chói lóa. Cô chớp mắt, có chút bối rối nhìn quanh cậu một lượt, không thấy Lộ Hủ đâu mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Nam không quan tâm lắm đến Tống Từ Tự, chỉ là thường ngày cô thấy cậu đi cùng với Lộ Hủ, hiếm khi thấy cậu đi một mình. Thấy học sinh trong sân trường ngày càng đông, cô cảm thấy không tiện ở lại đây nữa, thu dọn đồ đạc rồi bước đi.

Tống Từ Tự không hiểu tại sao ánh mắt của cô gái trước mặt lại lạ lùng như vậy, còn có chút hoảng loạn.

Cậu nheo mắt lại suy nghĩ một lát, mới nhớ ra đây là cô gái mà cậu vô tình đυ.ng phải không lâu trước đó.

Khuôn mặt của Trần Nam khá dễ nhận ra, chủ yếu là trông rất trẻ con, nhìn qua không phải là xinh đẹp nhưng cũng không tầm thường, nhìn kỹ một lúc lâu lại rất cuốn hút.

Càng nhìn kỹ càng thấy đẹp.

Vài năm sau, khi Tống Từ Tự gặp lại Trần Nam, nghe cô kể về quãng thời gian cấp ba, cô tự nhận mình bình thường không xinh đẹp, tính tình lại không tốt, không được ai yêu thích.

Tống Từ Tự nhíu mày không đồng tình, cậu luôn nhớ về buổi sáng hôm ấy khi nhìn thấy cô, dịu dàng như một tia nắng ấm áp.

Trần Nam thu dọn đồ đạc, khi rời đi cô chạy rất nhanh, Tống Từ Tự gọi “Này” mấy lần, nhưng chưa kịp gọi cô lại thì bóng dáng cô đã khuất.

"Hả, sao lại chạy nhanh thế?" Tống Từ Tự thở dài, cố gắng nhớ lại, hình như cô là học sinh lớp 5, lúc đi cùng Lộ Hủ để giao quân phục, cậu cũng đã thấy cô.

Cậu cứ mãi nghĩ về chuyện này, đến khi chiều tham gia lớp hoạt động ngoại khóa bóng rổ, đầu óc cậu vẫn mải nghĩ.

Lộ Hủ thấy cậu không tập trung, vỗ vai cậu: "Anh Tống sao vậy, hôm nay trông không tập trung gì cả?"

"Mình đang suy nghĩ, các cậu cứ chơi trước đi." Tống Từ Tự ném quả bóng bên cạnh cho Lộ Hủ, cầm chai nước khoáng rồi ngồi bên sân bóng.

Lộ Hủ thấy cậu có vẻ lạ lùng, nhíu mày, cũng không chơi bóng nữa, ngồi lại gần dò hỏi: "Sao thế anh Tống, trông mặt cậu có vẻ lạ đấy."

Tống Từ Tự như bị chạm đúng tâm sự, nổi giận: "Lộ Hủ, cậu mau cút."

Hiếm khi thấy cậu thực sự tức giận, Lộ Hủ cố nén cười, nhưng vẫn làm tròn bổn phận của một người anh em, hỏi thăm mấy lần mà Tống Từ Tự cứ câm như hến, có chết cũng không chịu nói.

Một lát sau, cậu bị Ôn Dạng vừa đến sân bóng gọi đi.

Kể từ sau buổi hoạt động quân sự lần trước, ấn tượng của cậu về Ôn Dạng đã thay đổi khá nhiều, hai người giờ đây cũng có thể coi là bạn, thỉnh thoảng có thể nói chuyện với nhau vài câu.

Lúc này, Trần Nam vẫn đang ngồi trong lớp làm bài tập, Cố Dương Thanh đứng ngoài cửa sổ gõ nhẹ, cô nhìn theo tiếng động thấy Cố Dương Thanh đứng đó, bên cạnh là Lâm Trầm Thiến. Lâm Trầm Thiến mỉm cười với cô, mở cửa sổ: "Nam Nam, tiết tiếp theo là hoạt động, chúng ta đi xem bóng rổ nhé, Cố Dương Thanh nói sẽ biểu diễn một chút cho mình xem."

Cô nhìn quanh lớp học chẳng còn mấy người, phần lớn học sinh đều xuống sân đánh bóng hoặc phơi nắng trong giờ học hoạt động, vì thế Lâm Trầm Thiến không nói hai lời, chưa đợi cô trả lời đã nắm tay cô kéo đi ngay.

Hai người thân thiết nắm tay nhau, Cố Dương Thanh nhìn mà đỏ mắt, tay cầm quả bóng đập "bùm bùm" trên đất.

"Cố Dương Thanh, cậu làm gì vậy?" Lâm Trầm Thiến trừng mắt nhìn cậu.

Thấy vậy, cậu liền ôm quả bóng vào lòng, nhìn cô cười lấy lòng: “Không có gì, không có gì đâu.”

Khi đến sân bóng rổ, cô theo thói quen liếc nhìn vào trong sân, nhưng không thấy bóng dáng của người đó.

Không xa lắm, Ôn Dạng nhìn thấy hai người họ liền vẫy tay: “Trần Nam, Lâm Trầm Thiến, bên này này!”

Không để ý đến Cố Dương Thanh ở phía sau, Lâm Trầm Thiến kéo tay Trần Nam chạy đến chỗ Ôn Dạng, cô cười đùa trêu chọc: “Ơ, cậu đến đây để xem ai chơi bóng đấy à?”

“Này, cậu rõ ràng biết rồi còn hỏi à.” Ôn Dạng cúi đầu cười ngượng ngùng, ánh mắt thoáng liếc nhìn Cố Dương Thanh đang ở phía sau, rồi lại nhìn Lâm Trầm Thiến, không tự chủ được mà thở dài một tiếng.

Hôm nay cô đến sân bóng rổ là để tìm Lộ Hủ, mấy tuần trước cô bận quá không có thời gian đến tìm cậu, hôm nay rảnh rỗi, cô lại không cam tâm, muốn tìm cậu xin cho bằng được cách liên lạc.

Lộ Hủ cũng bị sự kiên trì của cô làm cho không còn cách nào khác, nói đến mức đó rồi, nhưng cô gái nhỏ vẫn không chịu từ bỏ.

“Là bạn bè thì ít nhất cũng cho mình cách liên lạc chứ?”

Cậu bất đắc dĩ gật đầu, cười nói: “Cậu thật là cô gái kiên trì nhất mình từng gặp. Đã nói là làm bạn bè rồi, đừng như trước nữa. Cậu đưa số điện thoại của cậu cho mình đi, lão Trần có việc cần tìm mình, phải đi trước. Lát nữa mình sẽ đến tìm cậu.” Nói xong, cậu cùng với Tống Từ Tự đi trước.

Ôn Dạng tuy biết cậu chỉ đơn thuần xem mình là bạn bè, nhưng vẫn vui vẻ suốt một thời gian dài.

Bọn họ ngồi một bên, bàn luận về Lộ Hủ, về Cố Dương Thanh, dường như chỉ có Trần Nam là lạc lõng.

Lâm Trầm Thiến tựa vào cô, mười sáu mười bảy tuổi, các cô gái thường tụ họp lại với nhau để trò chuyện về những người mình thích, thậm chí chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể khiến họ vui vẻ, phấn khởi trong một thời gian dài.

Nhìn hai người trước mặt trò chuyện vui vẻ, ánh mắt Trần Nam có chút ảm đạm. Cô không phải là không có người mình thích, chỉ là cái tên đó đã định sẵn sẽ trở thành bí mật lớn nhất trong thanh xuân của cô.

Trên sân bóng, Cố Dương Thanh cầm bóng rổ khoe kỹ năng, nhìn thấy Lâm Trầm Thiến đang nhìn mình, cậu còn vẫy tay về phía cô.

Nhìn thấy cậu khoe khoang như thế, Lâm Trầm Thiến dở khóc dở cười.

Thấy cô cười rạng rỡ, Ôn Dạng định nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng.

Một lát sau, khi Lâm Trầm Thiến nhắc đến cái tên Lộ Hủ, Ôn Dạng liền hứng thú, bắt đầu kể về dáng vẻ của Lộ Hủ khi chơi bóng.

Trần Nam cúi đầu, không muốn nghe thêm về Lộ Hủ từ miệng Ôn Dạng nữa, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng cô, như thể đang ngâm mình trong hủ dưa muối, toàn thân đều ngập tràn vị chua.

Cô ngước lên nhìn về phía xa, ánh mắt có chút mơ hồ, không biết lúc này mình nên có tâm trạng như thế nào.

Nên buồn bã ghen tỵ chăng? Nhưng rồi cô chợt nhận ra rằng, cô là người không có tư cách để ghen.

Không có thân phận, không có tư cách để cảm thấy ghen tỵ vô nghĩa đó.

Cô nghĩ, yêu thầm có lẽ là một cuộc tình tan vỡ.

Tan vỡ hàng ngàn lần, cảm giác chua xót đến hàng vạn lần.

Trần Nam cảm thấy việc mình thích Lộ Hủ thật mâu thuẫn, cảm giác đó giống như việc cô nhìn trúng một món đồ mà cả đời này chưa chắc cô đã có thể mua được, nhưng trong lòng vẫn đặc biệt muốn có nó, lại không dám nói ra, sợ người ta sẽ cười cô, cười cô không biết lượng sức.

Cô thích Lộ Hủ, sự vui mừng và cảm giác chua xót chia đều cho nhau.

Nhưng mỗi khi gặp lại cậu, nỗi buồn trong lòng cô sẽ tan biến, có những người luôn có ma lực như vậy, khiến cô cam tâm tình nguyện thích cậu.

Khi Ôn Dạng kéo Trần Nam và Lâm Trầm Thiến về lớp, cô đặc biệt bảo Trần Nam chờ một chút trước cửa lớp. Cô lấy ra từ bàn học cây bút và cuốn sổ: “Nam Nam, nghe nói cậu có điện thoại rồi, mau viết số điện thoại đi, Lâm Trầm Thiến keo kiệt không chịu cho mình số.”

Nói rồi, cô còn thỉnh thoảng nhìn Lâm Trầm Thiến với ánh mắt đầy đắc ý.

“Ôn Dạng, mình thấy cậu có phải là rất thích sưu tầm số điện thoại không? Vừa xin xong số của Lộ Hủ lại xin số của Trần Nam.” Lâm Trầm Thiến vừa cười vừa trêu chọc cô.

Ôn Dạng liếc cô một cái: “Ai nói vậy, mình đâu có xin số của cậu đâu!”

Hai người lại bắt đầu tranh cãi.

Trần Nam viết xong số điện thoại vào sổ, đưa lại cho Ôn Dạng.

Ôn Dạng nhìn chữ của Trần Nam: “Wow, Trần Nam chữ cậu viết đẹp quá!”

Chữ của Trần Nam rất thanh tú, ngay ngắn, giống như con người cô, đúng là chữ như người.

Cô lễ phép mỉm cười mà không nói gì.

Ba người nói chuyện thêm một lúc, Trần Nam liền quay lại lớp tự học.

Ôn Dạng nhìn bóng lưng trầm lặng của cô, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra.

Khi tan học, Lộ Hủ đi xuống cầu thang, đứng trước cửa lớp Ôn Dạng, trong tay còn ôm quả bóng rổ, thần sắc có vẻ gấp gáp.

“Có chuyện gì thế?” Nhìn thấy Lộ Hủ đến, nụ cười trên mặt cô không hề tắt.

“Nhà có chút việc, số điện thoại của cậu.” Cậu không giải thích chi tiết, vội vàng hỏi Ôn Dạng số điện thoại.

Thấy cậu vội vàng như vậy, Ôn Dạng cũng có chút lo lắng, cô vội vàng viết số điện thoại của mình lên tờ giấy, không do dự xé cả tờ giấy đưa cho cậu.

Thấy cậu gấp gáp như vậy, cô lo lắng nhắc nhở cậu: “Cậu đi đường cẩn thận nhé.”

Lộ Hủ nhận lấy tờ giấy “Ừm” một tiếng, chào tạm biệt cô, rồi xoay người chạy xuống cầu thang, bước chân rất nhanh.

Hôm nay cậu phải về nhà đúng giờ, vì ba cậu đã đi công tác về.

Tính ra, cũng đã lâu rồi cậu không gặp người ba bận rộn của mình.

Trên đường về nhà, cậu dùng hết sức đạp xe. Khi đến trước cửa nhà, cửa vẫn đang mở.

Cậu nhìn đồng hồ trên tay, từ trường về nhà vẫn nằm trong thời gian ba anh quy định.

“A Hủ, đứng ngoài đó làm gì? Ba con về rồi, mau vào đi!” Lâm Linh đang cầm dĩa trái cây, nhìn thấy Lộ Hủ đứng trước cửa liền gọi cậu vào.

“Dạ, mẹ, con vào ngay đây.” Cậu đáp lại một tiếng, dừng xe rồi đi vào nhà.

Ba cậu đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vắt chéo chân đọc báo.

“Ba, con về rồi.”

“Ừ.” Lộ Uyên ngước lên nhìn nhàn nhạt đáp một tiếng, hờ hững nói với cậu: “Hôm nay không ra ngoài chơi bóng à, về đúng giờ đấy.”

Nghe vậy cậu cúi đầu, cười ngượng ngùng, mấy ngày gần đây cậu chơi bóng hơi quá, tối nào cũng về muộn, nên hôm nay mới lo lắng mà về sớm.

“Bóng rổ vận động thì tốt, nhưng việc học cũng phải theo kịp. Cái lớp học thêm mà mẹ con đăng ký cho con, học thế nào rồi?” Lộ Uyên liếc nhìn con trai một cái, không tính toán thêm gì nữa.

“Dạ tốt lắm, thầy cô ở đó đều rất chuyên nghiệp, dạy rất tốt.” Lớp học thêm mà Lâm Linh đăng ký cho cậu ở trong thành phố dạo gần đây, thầy cô đều rất đáng tin cậy, dạy cho cậu nhiều kỹ năng viết, lần sau viết văn, ngay cả thầy Trần cũng khen cậu có tiến bộ không nhỏ.

Lộ Hủ vốn học giỏi, học thêm cũng không khó khăn.

Lộ Uyên tuy không thường ở nhà, nhưng vẫn biết tình hình học tập của con trai mình, khẽ gật đầu hài lòng: “Đừng kiêu ngạo, học hành phải chăm chỉ.”

“Được rồi, con mau đi lên thu dọn đi, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm.” Lâm Linh đặt dĩa trái cây lên bàn, nhìn thấy bầu không khí kỳ lạ giữa hai ba con liền ngắt lời, nháy mắt ra hiệu cho Lộ Hủ mau lên lầu.

Cậu nhìn mẹ với ánh mắt biết ơn, đáp lại một tiếng, rồi cầm cặp đi lên lầu.

Trong phòng ngủ, cậu lấy ra bài tập hôm nay cần làm, tờ giấy mà Ôn Dạng đưa cho cậu cũng bị kéo ra theo, cậu nhìn qua số điện thoại trên tờ giấy, lo rằng lát nữa sẽ quên mất, nên cậu lấy điện thoại từ tủ sách mở nguồn, nhập từng con số trên tờ giấy vào điện thoại.

Lộ Hủ nghĩ Ôn Dạng có lẽ vẫn đang chờ điện thoại của mình, liền tiện tay bấm gọi.

Đầu dây bên kia kêu tút tút vài tiếng, sau đó được kết nối.

“Alo, Ôn Dạng, mình là Lộ Hủ đây.”

Người bên kia im lặng vài giây, không nói gì.

Cậu nhìn lại số điện thoại mình đã gọi không chắc chắn, liền “alo” thêm vài lần.

“Ngại quá, cậu…cậu hình như gọi nhầm số rồi.” Ở đầu dây bên kia là Trần Nam vừa mới về nhà không lâu, điện thoại trên bàn vang lên, là một số lạ.

Cô ấn nút nhận cuộc gọi, chưa kịp nói gì thì đã nghe giọng của cậu. Cô không ngờ người gọi từ số lạ này lại là Lộ Hủ, nghe cậu nói tên của mình, cô thấy tai mình tê dại, ngẩn ngơ một lúc.

Cho đến khi cậu “alo” thêm vài lần, Trần Nam mới lấy lại thần lại.

Giọng cô nhẹ nhàng, cẩn thận, sợ mình nói sai điều gì.

Lộ Hủ ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói lạ cũng bối rối.

“Xin lỗi nhé, mình gọi nhầm số rồi, thật ngại quá.”

“Không sao đâu.” Cô đáp lại.

Cậu vừa ngại ngùng vừa lúng túng, định cúp máy: “Vậy mình cúp máy trước nhé.”

“Ừm, được.”

Cậu vội vàng cúp máy, cúi đầu kiểm tra lại số điện thoại.

“Đúng số mà.” Cậu lẩm bẩm, cầm lấy tờ giấy, lật mặt sau, mới phát hiện mặt sau cũng có một dãy số điện thoại.

Hai nét chữ khác nhau, một bên viết rất nắn nót, còn bên kia thì khá lộn xộn, có vẻ như viết trong vội vàng.

Cậu theo số điện thoại khác mà gọi lại.

Để tránh tình huống khó xử, lần này khi kết nối được, cậu không lên tiếng trước.

“Lộ Hủ? Là cậu à, mình là Ôn Dạng.” Không nghe thấy tiếng gì từ đầu dây bên kia, cô có chút không chắc chắn hỏi.

Nghe giọng cô, cậu mới thở phào: “Là mình, vừa rồi mình gọi nhầm, cậu cho mình hai số điện thoại…”

“Đúng rồi, mình cũng phục mình luôn, số đó là của bạn mình, cậu vừa gọi nhầm rồi à, chết thật, mau gửi số đó cho mình, mình phải xin lỗi cậu ấy mới được.” Bên này Ôn Dạng cũng đang cuống cuồng, đã định gọi điện cho Trần Nam, mãi mới tìm được tờ giấy có số của Trần Nam, không ngờ lại sơ ý viết nhầm số và đưa cho Lộ Hủ.

Cô nói một lèo mà không kịp thở.

Lộ Hủ hơi bất đắc dĩ, bấm từng số trên bàn phím, soạn tin nhắn và gửi cho cô.

“Gửi cho cậu rồi, mình có việc nên cúp máy trước đây.”

“Này này này, ngày mai cùng đi học nhé? À mà nhà cậu ở đâu, mình có vài câu hỏi muốn hỏi cậu!” Ôn Dạng vội vàng gọi với theo, ngăn cậu cúp máy, lại thấy việc tìm cậu đi học cùng lúc này có chút đường đột, đành kiếm cớ.

Lộ Hủ nghe cô nói, nhớ đến cô gái từng bị hiệu trưởng phê bình, cô gái đến cả Trần Vĩ cũng không quản nổi, cái cớ vụng về này khiến cậu thấy buồn cười: “Cậu muốn hỏi mình bài à?”

Ôn Dạng có lẽ nghe ra ý cười trong lời nói của cậu, có chút bực mình: “Đúng đấy, không được à? Chẳng lẽ mình không thể muốn học cho tốt sao!”

“Được chứ, nhà mình ở tiểu khu Cảnh Phúc.”

“Nhà cậu cũng ở đó à? Mình cũng vậy, thế thì sáu giờ rưỡi sáng mai gặp nhau ở cửa tiểu khu nhé, cảm ơn cậu nhé!” Giọng cô rất vui vẻ, nói xong liền cúp máy, không cho cậu cơ hội từ chối.

Lộ Hủ nhìn điện thoại đã bị cúp máy, lắc đầu bất lực: “Coi như là trả ơn cậu đã cho mình nhiều đồ vậy.”

Cậu lưu số của Ôn Dạng vào điện thoại, ghi chú là: Ôn Dạng.

Nhìn số điện thoại kia, cậu định xóa nó đi thì nghe thấy tiếng Lâm Linh gọi từ dưới nhà: “A Hủ, thu dọn xong chưa, mau xuống đi ăn cơm nào.”

“Dạ.” Cậu đáp lại, bỏ điện thoại xuống và đi xuống lầu: “Đến ngay đây.”

Sau khi cúp máy của Lộ Hủ, Ôn Dạng liền gọi cho Trần Nam, giải thích rõ tình hình và xin lỗi cô.

Trần Nam không bận tâm chuyện này, hai người nói chuyện không nhiều, chủ yếu là do Lâm Trầm Thiến khơi mào. Trong tình cảnh hiện tại, vì không quá quen, hai người nói đôi ba câu rồi cúp máy.

Cô nhìn nhật ký cuộc gọi trên điện thoại, nghĩ đến việc Lộ Hủ gọi điện đến và gọi tên, liền cúi đầu. Một lúc sau, cô lưu số điện thoại của Lộ Hủ vào điện thoại.

Ở phần ghi chú, cô nhập tên Lộ Hủ, lại xóa đi, lặp lại mấy lần, cuối cùng vẫn không ghi tên cậu.

Cô cẩn thận ghi chú số này là “11”.

Đó là cậu thiếu niên mặc áo số 11.

Ngày tháng trôi qua từng ngày, Lộ Hủ dạy Ôn Dạng môn toán, mối quan hệ giữa hai người dần trở nên thân thiết, Tống Từ Tự trêu Lộ Hủ chắc chắn sẽ đổ gục, luôn bị Lộ Hủ cười mắng là cút đi.

Sau đó cậu thật sự đi ngắm mấy con mèo con, mỗi sáng đều đến đó canh giữ mấy ngày, cuối cùng cũng gặp lại Trần Nam.

Cô thường đến cho mèo ăn, còn làm cho chúng một cái ổ đơn giản. Lúc đó, cậu không quấy rầy, chỉ dựa vào góc tường lặng lẽ nhìn.

Trong giờ ra chơi, Tống Từ Tự cổ vũ Lộ Hủ lên tầng hai tìm Ôn Dạng. Khi xuống lầu, đi ngang qua lớp 10-5, cậu giả vờ vô tình nhìn vào trong, cố gắng nhớ lại vị trí mà cô ngồi khi gặp lần trước.

Có vẻ là ở cạnh cửa sổ, vậy nên bước chân vốn rất nhanh của cậu chậm lại, cậu nhìn về phía người ngồi cạnh cửa sổ, chỉ có vài ghế ở hàng đầu tiên là không có người.

Đi ngang qua vị trí thứ hai trong dãy, cửa sổ mở ra, một cơn gió thổi qua khiến sách vở trên bàn lay động, cuốn sách ngữ văn vốn được xếp gọn gàng cũng bị mở ra, cậu chỉ kịp nhìn thoáng qua.

Trên sách viết:

Lớp 10-5 Trần Nam

Cậu còn chưa kịp nhìn kỹ thì bị Lộ Hủ kéo đi: “Cậu làm gì vậy, đi chậm thế.”

“Ê, ê, ê, chờ đã, chờ đã.” Cậu vùng vẫy, liên tục ngoảnh đầu lại.

Các học sinh xung quanh tò mò nhìn cậu, vẻ mặt khó hiểu.

Ngay giây tiếp theo, Trần Nam từ cửa trước bước vào lớp, động tác ngừng lại một chút, sau đó ngồi vào vị trí vừa rồi.

Cậu bị kéo đi, trong lòng xác định, thì ra cô tên là như vậy.

Trần Nam không để ý thấy điều gì bất thường, cô liếc nhìn phía trước, trong giờ ra chơi, nhiều học sinh đứng ngoài hành lang, vô số bóng lưng trong bộ đồng phục xanh đậm, chỉ trong một lần nhìn thoáng qua, cô đã tìm thấy Lộ Hủ giữa đám đông.

Có lẽ đây là siêu năng lực mà mỗi người có được khi thích ai đó, có thể nhận ra người ấy ngay từ ánh nhìn đầu tiên trong đám đông.

Cô không nhìn thấy mặt cậu, nhưng có thể nhận ra cậu từ trang phục và dáng người mảnh khảnh ấy, đôi giày trắng quen thuộc cậu đang mang, áo ngắn tay màu xanh đậm và quần thể thao màu đen.

Bóng lưng đó của cậu, chứa đựng quá nhiều ánh nhìn của cô. Cô quá quen thuộc với bóng lưng đó rồi.

Nhiều năm sau, khi có ai đó hỏi cô về mối tình yêu thầm là gì, trong đầu cô lúc nào cũng hiện lên bóng lưng quen thuộc nhưng xa lạ ấy.

Cô nhất định sẽ nói, thứ mà tôi quen thuộc hơn cả dáng vẻ của bạn, chính là bóng lưng của bạn.

Cậu thiếu niên mà trong thanh xuân của cô, cô mãi chỉ có thể nhìn thấy từ phía sau lưng cậu, như gió như mưa, như một giấc mơ giữa ban ngày, những đau lòng trong giấc mơ ấy, không ai biết cả.

Trần Nam ngồi trong lớp tiếp tục làm bài tập, một chồng đề dày, cô cứ từng tờ, từng tờ làm, chẳng bao giờ thấy mệt.

Một lúc sau, Cố Dương Thanh đứng ở cửa lớp gọi cô: “Trần Nam, Triệu Ngọc Phương tìm cậu.”

Cô đặt bút xuống, xác nhận lại lần nữa, thấy Cố Dương Thanh gật đầu chắc chắn.

Trần Nam mím môi, trên đường đi đến văn phòng, cô hồi hộp nghĩ lại những chuyện mình đã làm mấy ngày qua, dường như không có gì sai cả.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm, cô bước vào văn phòng của Triệu Ngọc Phương, gõ cửa và nói: “Báo cáo.”

“Vào đi.” Triệu Ngọc Phương ngẩng đầu lên, nhanh chóng gọi Trần Nam lại, trên môi nở nụ cười, nhưng nụ cười đó lại khiến cô càng thêm căng thẳng.

“Cô ơi, cô tìm em có việc gì ạ?” Cô nhỏ giọng hỏi, có chút sợ hãi.

Triệu Ngọc Phương kéo cô lại gần, nhẹ nhàng nói chuyện: “Không có gì đâu, em đừng căng thẳng, chỉ là cô muốn nói chuyện với em về gia đình thôi. Nghe nói bố em mất sớm, trong nhà chỉ còn hai mẹ con em thôi phải không?”

Trần Nam không ngờ Triệu Ngọc Phương lại nhắc đến chuyện này, khi nhắc đến bố, ánh mắt cô bỗng chốc trở nên u buồn, cô “Dạ” một tiếng, không rõ cảm xúc.

“Vậy trong nhà em còn ai khác không?”

Cô không hiểu tại sao Triệu Ngọc Phương lại quan tâm đến chuyện gia đình mình như vậy, nhưng vẫn trả lời: “Ông bà nội không ở đây, ông ngoại mất sớm, bà ngoại... bà ngoại cũng đã mất năm ngoái.” Khi nhắc đến bà ngoại, giọng cô nghẹn lại, khi nói tiếp đã có chút nghẹn ngào.

Cô quay đầu nhìn xung quanh, trong văn phòng chỉ có vài giáo viên, giọng của Triệu Ngọc Phương rất nhẹ, không gây chú ý.

“À, ra vậy. Cô gọi em đến đây hôm nay, chủ yếu là vì chuyện huấn luyện quân sự lần trước, dù đã qua lâu rồi nhưng cô vẫn lo lắng. Nếu em gặp chuyện gì tương tự trong lớp, nhất định phải nhớ đến tìm cô, biết không?”

Triệu Ngọc Phương là một giáo viên có trách nhiệm, Trần Vĩ lo lắng cho cháu gái, nên nhờ cô chăm sóc nhiều hơn. Là giáo viên chủ nhiệm của Trần Nam, việc xử lý tốt mối quan hệ giữa các học sinh cũng là điều cô nên làm.

Triệu Ngọc Phương nói chuyện với Trần Nam rất lâu, toàn bộ là về gia đình, về bố mẹ cô.

Dù là lời nói xuất phát từ ý tốt, nhưng Trần Nam vẫn cảm thấy khó chịu, cô không muốn kể cho ai về hoàn cảnh gia đình mình, cũng không muốn nghe những lời tỏ ra thương hại như vậy.

“Em biết rồi ạ.” Cô đáp một cách ngại ngùng, gia đình cô từ nhỏ đã không được người ta thương hại thì cũng bị chê cười.

Nhưng cô không mong muốn điều đó, cô chỉ là một học sinh bình thường, không cần sự đối xử đặc biệt gì cả.

Triệu Ngọc Phương vẫn đang nói không ngừng, cho đến khi có tiếng “Báo cáo” vang lên ở cửa văn phòng, bà mới dừng lại.

Trần Nam nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên, lúc này Lộ Hủ đang đứng ở cửa, chắc cũng đã đứng được một lúc rồi.

Triệu Ngọc Phương nói “Vào đi,” cậu cầm một tờ đề bước vào, cô và cậu nhìn nhau một cái. Rơi vào ánh mắt của cậu khiến Trần Nam không biết trốn đi đâu, cô lập tức cúi đầu: “Cô ơi, em còn phải làm bài tập, nếu không còn việc gì thì em xin phép về trước.”

“Được rồi, em về trước đi.” Triệu Ngọc Phương gật đầu.

Trần Nam cúi đầu, bước qua bên cạnh Lộ Hủ.

“Lộ Hủ à, em đến đây làm gì vậy?”

“Cô Triệu, em có câu này không hiểu lắm, muốn hỏi cô.”

Phía sau vang lên tiếng nói chuyện giữa cậu và Triệu Ngọc Phương, mặt Trần Nam nóng bừng, không biết Lộ Hủ có nghe thấy lời Triệu Ngọc Phương vừa nói hay không.

Cô khẽ cúi đầu, cảm thấy sự xuất hiện của Lộ Hủ vừa rồi khiến mọi thứ vốn đã khó xử lại càng thêm khó chịu. Cô không muốn Lộ Hủ nghe thấy những lời vừa rồi.

Không muốn cậu nghe về chuyện gia đình mình, cũng không muốn cậu nghe thấy giọng điệu mang chút thương hại của Triệu Ngọc Phương.

Sợ rằng cậu có nghe thấy cũng sẽ thương hại cô, Trần Nam cảm thấy thật xấu hổ, chỉ vì chuyện gia đình mà bị cô giáo đặc biệt gọi vào văn phòng để an ủi, lại còn đúng lúc đó gặp Lộ Hủ.

Tống Từ Tự đứng tựa vào lan can bên ngoài văn phòng chờ Lộ Hủ, quay đầu lại nhìn thấy Trần Nam đang bối rối.

Cậu không hiểu, nhìn bóng lưng cô đi xa dần, muốn gọi cô lại nhưng lại không dám.

Cho đến khi nhìn thấy bóng lưng Trần Nam đi vào lớp, chẳng mấy chốc Lộ Hủ cũng từ trong văn phòng bước ra.

“Nhìn gì đấy, đi thôi.”

“Vừa nãy cô Triệu nói gì với nữ sinh đó vậy?” Tống Từ Tự quan tâm hỏi.

Lộ Hủ nghe vậy, ngơ ngác chớp mắt: “Mình không biết.”

Cậu đứng cách cửa khá xa, bên ngoài giờ ra chơi rất ồn ào, cậu không nghe thấy gì cả.

Ở cái tuổi đó, mười sáu mười bảy, cô không muốn bị giáo viên gọi vào văn phòng để khuyên bảo, bị cậu, người mà cô thích nhìn thấy, cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười.

Nhưng cô đâu biết, tất cả những lo lắng trên đường về lớp, Lộ Hủ thực ra chẳng nghe thấy gì, cũng chẳng để tâm đến chuyện đó.

Giữa tháng 11, trường Nhất Trung bắt đầu chiêu sinh cho giải bóng rổ thường niên.

Các lớp từ khối 10 đến khối 11 sẽ tạo thành năm đến sáu đội bóng rổ, trước tiên thi đấu nội bộ, đội nào thắng sẽ đại diện thi đấu với các trường khác trong khu vực.

Đây là truyền thống hàng năm của Nhất Trung, học sinh lớp 12 không được phép tham gia, nhưng có thể đến xem để thư giãn sau giờ học.

Trong lớp của Trần Nam, Cố Dương Thanh và Trình Hạo Khắc là những nam sinh vô cùng hăng hái, Triệu Ngọc Phương chỉ nhắc một câu, họ đã nhanh chóng đăng ký xong.

“Lần này mình nhất định phải đánh bại Lộ Hủ!” Trình Hạo Khắc nghiến răng nghiến lợi nói, cậu đã đợi ngày này từ lâu.

Cố Dương Thanh nghe vậy không nhịn được mà cười khẩy: “Hạo Tử, nghe lời anh đi, bỏ cuộc đi. Không nghe giáo viên chủ nhiệm nói à, lần này khối 10 chỉ tạo hai đội, lớp mình sẽ kết hợp với lớp 1, nếu cậu đánh bại cậu ta, đội mình sẽ thua thảm hại đấy.”

Khối 10 và khối 11 của bọn họ, tổng cộng có mười mấy lớp, sẽ phải tạo ra năm đến sáu đội bóng rổ, không phải ai cũng được chọn, còn phải dựa vào kỹ năng.

Như Trình Hạo Khắc và Cố Dương Thanh, những người đam mê bóng rổ, có chút kỹ năng, chắc chắn sẽ không bị loại, còn như Lộ Hủ và Tống Từ Tự, cũng là những gương mặt quen thuộc trên sân bóng, nên dễ dàng được chọn vào đội bóng.

Nhưng năm lớp, một đến lớp năm, giáo viên sắp xếp các lớp vào cùng một đội. Khi nghe tin này, Trình Hạo Khắc không vui chút nào. Cậu luôn mong muốn được đấu với Lộ Hủ, người luôn coi thường cậu và không bao giờ chịu chơi cùng. Giờ đây, cậu lại trở thành đồng đội với Lộ Hủ trong giải bóng rổ của trường.

Cậu thực sự cảm thấy xui xẻo.

Nhưng dù có ý kiến gì đi nữa, cậu vẫn phải tuân theo sự sắp xếp của giáo viên.

Trình Hạo Khắc miễn cưỡng phối hợp với Lộ Hủ và một số người khác, thắng liền hai ba đội.

Lộ Hủ cao ráo và gầy, cậu đã bắt đầu chơi bóng rổ từ rất sớm. Khi còn học cấp hai, cậu đã là thành viên của đội bóng rổ trường, thậm chí đã từng tham gia các khóa huấn luyện chuyên nghiệp.

Vì vậy, kỹ năng chơi bóng của cậu rất tốt. Dù gầy nhưng sức mạnh không hề nhỏ, di chuyển linh hoạt, dễ dàng né tránh sự cản phá của đối thủ. Với sự phối hợp ăn ý cùng Tống Từ Tự, Lộ Hủ liên tục ghi ba điểm.

Dù Trình Hạo Khắc không phục, cậu vẫn phải thừa nhận rằng Lộ Hủ thực sự có tài.

Các trận đấu của họ đều diễn ra vào buổi chiều sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, không ảnh hưởng đến việc học và cũng không làm gián đoạn thời gian của học sinh đến cổ vũ.

Lộ Hủ rất nổi tiếng, nhiều nữ sinh đến xem cậu thi đấu, cùng với một số học sinh lớp 12 đã từng chơi bóng với cậu, họ đều rất tự nhiên đến để cổ vũ.

Hiếm khi có trận bóng để xem, hiệu trưởng cho phép học sinh lớp 12 không cần phải học thêm tiết, tất cả các lớp đều chạy qua xem trận đấu.

Trần Nam cũng hòa vào đám đông, cô biết Lộ Hủ chắc chắn sẽ tham gia đội bóng rổ, hàng ngày cô đặc biệt mong đợi tiết học cuối cùng kết thúc, sau đó canh giờ chạy đến sân bóng rổ để xem Lộ Hủ thi đấu.

Lâm Trầm Thiến cũng giống cô, vì muốn xem Cố Dương Thanh thi đấu nên những động tác thường ngày chậm chạp giờ cũng nhanh nhẹn hơn hẳn, Ôn Dạng tham gia đội cổ vũ của trường nên không đi cùng họ.

Trần Nam và Lâm Trầm Thiến luôn đến sớm nhất, có thể đứng ở vị trí tốt nhất ngay phía trước.

Lâm Trầm Thiến vốn đã quen với việc táo bạo, trận đấu vừa bắt đầu, cô lớn tiếng hét vào sân bóng: “Cố Dương Thanh, tiểu tử cậu không thắng thì đừng có mà về!”

Cả sân cười ầm lên.

Cố Dương Thanh cướp bóng từ tay đối phương, chạy tới chạy lui trên sân, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, rồi cúi đầu cười khổ.

Trần Nam đã quen với kiểu tương tác của họ, không nhịn được mà bật cười.

Trên sân bóng rổ trải thảm cao su xanh, Lộ Hủ rõ ràng là tâm điểm của hầu hết ánh mắt.

Ôn Dạng là thành viên đội cổ vũ, đứng ngay bên cạnh trong bộ đồng phục cổ vũ của trường, nhiệt tình vẫy tay với quả cầu màu trong tay, miệng liên tục hô cổ vũ cho cậu, tiếng hô rất to, không ngừng nghỉ.

Các nữ sinh của đội khác cũng không chịu thua kém, tăng âm lượng cổ vũ, cố gắng lấn át tiếng của nhóm Ôn Dạng.

Trong chốc lát, sân đấu trở nên hỗn loạn.

Giáo viên thể dục đứng ngoài sân nhìn chằm chằm vào từng động tác của các cầu thủ để xem có ai phạm lỗi không, đến mức mắt cũng mỏi và tai thì ù đi vì tiếng ồn.

“Mấy em nữ sinh kia, trật tự nào.”

Nhận được lời nhắc nhở của giáo viên ngoài sân, các nữ sinh đều lườm nhau một cái, rồi mới chịu yên lặng hơn.

Các nam sinh trên sân đang thi đấu, trong khi các nữ sinh bên ngoài cũng đang cạnh tranh.

Trần Nam khác với họ, cô đứng ở rìa ngoài cùng phía trước, có thể nhìn thấy rõ mồ hôi trên trán cậu, mỗi trận đấu của Lộ Hủ trong những ngày này đều không hề dễ dàng.

Đôi khi cậu và đồng đội phối hợp rất ăn ý, nhưng đôi khi cũng mắc sai lầm, tay cô nắm chặt góc áo, không đủ can đảm để đứng ra cổ vũ cho cậu, nhưng trong lòng thì đã thầm hô hàng ngàn lần.

Trên toàn bộ sân bóng rổ, ánh mắt cô chỉ dõi theo một người duy nhất.

Chiều nay là trận đấu cuối cùng của giải bóng rổ trường, cũng là trận đấu giữa hai đội mạnh nhất.

Thực lực hai bên cân tài cân sức, không ai có thể đoán chắc đội của Lộ Hủ sẽ thắng hay đội bên kia sẽ thắng.

Sau khi tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, Lâm Trầm Thiến kéo cô chạy nhanh đến sân bóng rổ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không biết trận này Cố Dương Thanh có thể thắng không, nghe nói đội trưởng bên kia rất lợi hại, trận này gay go đây.”

Cô có chút lo lắng, thở dài mấy tiếng.

Thấy vậy, Trần Nam an ủi: “Đừng lo lắng quá, trận đấu còn chưa bắt đầu mà, chúng ta nhất định sẽ thắng.”

“Hửm? Cậu tin tưởng Cố Dương Thanh vậy sao? Kỹ năng chơi bóng của cậu ta dù không tệ nhưng cũng chỉ đến thế thôi mà.” Lâm Trầm Thiến nghi ngờ dừng bước, quay lại nhìn Trần Nam có chút khó hiểu.

Theo như cô nhớ, Trần Nam và Cố Dương Thanh không thân thiết lắm, Cố Dương Thanh là con trai, lại rất ồn ào, còn Trần Nam thích yên tĩnh, hai người hầu như không hợp nhau.

Cô bắt gặp ánh mắt của Lâm Trầm Thiến, nhất thời sững sờ. Một lúc sau, cô mỉm cười cúi đầu, đá viên sỏi bên đường, giải thích: “Không có gì đâu, mình chỉ tin vào cả đội bóng của chúng ta thôi.”

Cô cũng rất tin tưởng vào Lộ Hủ, không biết vì sao.

Chỉ là cô tin rằng chàng trai đầy nhiệt huyết và sức trẻ trên sân bóng kia chắc chắn sẽ giành chiến thắng trong trận đấu này.

Đây là trận bóng rổ cuối cùng của trường trong năm học này, càng lúc càng có nhiều học sinh đến xem.

Trần Nam và Lâm Trầm Thiến vì lãng phí một chút thời gian trên đường nên khi đến sân bóng, đã thấy xung quanh kín người, họ cố gắng chen qua đám đông để tiến đến phía trước.

Trận đấu chưa bắt đầu, hai đội đang đập bóng, luyện cảm giác.

Cô cố gắng kiễng chân để nhìn rõ Lộ Hủ trên sân. Hôm nay cậu đeo một chiếc băng đô thể thao trên trán, buộc cả mái tóc phía trước lên, không còn mái tóc mái che mặt, khuôn mặt cậu trở nên nam tính hơn, không còn vẻ dịu dàng như mọi khi.

Vẫn là bộ đồng phục số 11 màu xanh đậm đó.

Cậu khom người, đập tay với Tống Từ Tự: “Anh Tống, cố gắng lên nhé, thắng trận này là chúng ta được vào thành phố thi đấu rồi.”

“Còn phải xem anh Lộ của chúng ta có lợi hại không chứ.” Tống Từ Tự mỉm cười đáp lại, cả hai đều có chút căng thẳng, không giống như lời nói đầy nhẹ nhàng.

Đây thực sự là một trận chiến khó khăn.

Hai người nói vài câu rồi Tống Từ Tự tiếp tục cầm bóng luyện cảm giác, Lộ Hủ rời sân để uống nước.

Tống Từ Tự ngước mắt nhìn lướt qua đám đông, rồi dừng lại ở khuôn mặt của Lộ Hủ, cậu đứng bên lề sân, ngón tay thon dài cầm chai nước khoáng, mở nắp rồi uống một ngụm lớn, yết hầu của cậu chuyển động lên xuống theo dòng nước, khiến các nữ sinh xung quanh không kiềm được mà xôn xao.

“Đẹp trai quá, đẹp trai quá!”

“Đây chính là số 11 sao, lần trước nhìn đã thấy cậu ấy đẹp trai lắm rồi!”

….……

Tống Từ Tự khẽ nhếch môi cười: “Tên này thật sự là đang vô hình mà khoe khoang đây.” Nhưng cậu cũng phải thừa nhận, Lộ Hủ thực sự là trung tâm, mọi hành động của cậu không ai có thể bỏ qua.

Tống Từ Tự thu lại ánh mắt, nhìn sang chỗ khác, trong đám đông, cậu lờ mờ nhìn thấy Trần Nam, ánh mắt cậu không muốn rời khỏi cô, ngẩng đầu nhìn về phía cô, lúc này mới biết cô cũng ở đây.

Biết cô đến xem bóng rổ, Tống Từ Tự lập tức cảm thấy hứng thú hơn, quyết định lát nữa nhất định phải thể hiện thật tốt trên sân để cô ghi nhớ mình.

Nhưng Trần Nam chỉ đưa mắt về phía khác, cô đang nhìn gì vậy?

Cậu không hiểu, theo ánh mắt của Trần Nam nhìn về phía trước, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lộ Hủ.

Cậu khẽ giật mình, nhìn vào đôi mắt lóe lên ý cười của cô, rồi lại dường như có chút cẩn trọng mà len lén liếc nhìn Lộ Hủ phía trước.

Tống Từ Tự cúi đầu, lòng nặng trĩu, cậu nghĩ, chắc là cô chỉ theo mọi người cho vui thôi, dù sao thì cũng có nhiều người đang nhìn Lộ Hủ mà.

Chắc là vậy, nhất định là như thế.

Cậu quay đi, không nhìn Trần Nam nữa, tập trung ném bóng, từng quả bóng một lướt qua vòng rổ rồi rơi xuống đất, như đang lặng lẽ xả hết tâm sự gì đó.

Rất nhanh, phần chuẩn bị trước trận đấu kết thúc.

Tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Ngay từ khi bắt đầu, đội kia đã chiếm thế thượng phong, đội của Lộ Hủ phòng ngự không tốt, để mất khá nhiều điểm.

Tống Từ Tự được phân công đứng bên cạnh cản người, ngay từ đầu hiệp cậu đã rất mạnh mẽ, như thể bị điên vậy.

“Cái số 12 này, điên rồi à? Mới bắt đầu trận mà đã tiêu hao sức lực thế này, lát sau liệu có chịu nổi không?”

Mấy cậu con trai dưới khán đài lớn tiếng bàn tán. Trần Nam ở ngay bên cạnh, cô liếc nhìn cậu thanh niên mặc áo số 12, quả thật cậu chơi rất mạnh mẽ, mặc dù tốn sức nhưng đã cản được không ít cú bóng.

Tống Từ Tự cản được một quả, Lộ Hủ ở chéo đối diện, vỗ tay với cậu, cậu làm động tác giả dưới nách rồi chuyền bóng, ném thẳng vào tay của Lộ Hủ.

Cục diện thay đổi, Lộ Hủ phá vỡ hàng phòng ngự, dốc sức ném một cú, một quả ba điểm đẹp mắt vào rổ.

Toàn sân bùng nổ, mọi người reo hò cổ vũ cho cậu.

Nhưng trong hiệp đầu tiên, lợi thế vẫn thuộc về đội đối phương. Khi đến hiệp hai, còn năm phút trước khi trận đấu kết thúc, hai đội vẫn cách nhau chín điểm.

Giờ nghỉ giữa hiệp, giáo viên thể dục huấn luyện đội của Lộ Hủ kéo cả đội lại, nghiêm túc bàn về tình hình và cách bố trí trong năm phút cuối cùng này.

Sau giờ nghỉ, năm phút cuối cùng bắt đầu.

Vừa lên sân, Cố Dương Thanh đã giành được bóng, nhờ vào di chuyển linh hoạt, ném được một cú ba điểm, thu hẹp khoảng cách xuống còn sáu điểm.

Trong thời gian tiếp theo, họ phối hợp ăn ý, ngay ngắn không rối loạn, hoàn toàn không có chút lo lắng sẽ thua cuộc.

Liên tục ghi được vài cú bóng, khoảng cách giữa hai đội từ chín điểm ban đầu đã thu hẹp xuống còn ba điểm.

Tình hình này rõ ràng đã làm đảo lộn nhịp điệu của đội đối phương, họ bắt đầu trở nên nóng nảy, trong hai phút cuối cùng tập trung đối phó với Lộ Hủ.

Cậu là trụ cột của cả đội, trong số điểm ghi được, phần lớn đều là do cậu phối hợp với Tống Từ Tự mà có.

Trong lúc chơi bóng, đối phương cố ý dùng vai đẩy cậu.

Lộ Hủ không giữ được thăng bằng, cả người ngã về phía sau, đập mạnh xuống đất.

Giáo viên vội vàng hô tạm dừng, một đám người xúm lại hỏi han tình hình của cậu.

Hiện trường bỗng chốc im bặt, Trần Nam chứng kiến cậu ngã, hơi thở dường như ngừng lại, hai tay siết chặt vào nhau.

Cô cố gắng kiễng chân, cố nhìn rõ tình hình phía trước.

Xung quanh Lộ Hủ là một đám người, ngay cả Trình Hạo Khắc trước giờ không ưa gì cậu cũng có mặt. Mặc dù giữa hai người có hiềm khích, nhưng bây giờ đã là đồng đội, cậu cũng biết phân biệt tình thế.

Tống Từ Tự ngồi xổm xuống đất, lo lắng gọi tên Lộ Hủ, Lộ Hủ khó nhọc mở mắt, cảm thấy cánh tay của mình đặc biệt đau.

“Không sao không sao đâu, không có gì nghiêm trọng cả.” Tống Từ Tự kéo Lộ Hủ đứng dậy.

Lộ Hủ lắc đầu, giữ bình tĩnh, giáo viên của cậu chắc chắn nhiều lần rằng cậu không sao rồi mới tiếp tục trận đấu.

Bên ngoài sân, Ôn Dạng lo lắng nhìn về phía cậu, đến khi thấy cậu đứng dậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Lộ Hủ xoa cánh tay, hơi đau, chắc là lúc nãy ngã đã va vào chỗ nào đó.

Trần Nam chen qua đám đông, chen đến hàng đầu, cô để ý thấy động tác xoa cánh tay của Lộ Hủ, lo lắng càng tăng.

Sự cố bất ngờ này là do đối phương cố tình va chạm, trận đấu đã đến lúc then chốt, cậu bạn vừa đâm vào Lộ Hủ trước đó cũng không phải là người chơi chân chính.

Đây là lỗi phạm thứ năm rồi, sau bốn lỗi phạm thì phải chịu hai quả phạt đền.

Thời gian đếm ngược dừng lại, trong đội của Tống Từ Tự, người ném bóng chính xác nhất là Lộ Hủ, cậu một mình gánh vác trách nhiệm, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cậu vỗ vỗ quả bóng trong tay, hít một hơi sâu, cố gắng thả lỏng, cánh tay nhấc lên, truyền đến một cơn đau nhói, đau đến mức cậu nhăn mày.

Cậu nhẫn nhịn cơn đau, đặt tư thế rồi ném bóng về phía trước, mọi người đều nín thở chăm chú nhìn quả bóng, bóng xoay vài vòng trên miệng rổ rồi lọt vào trong.

Tiếng vỗ tay vang lên khắp sân, cậu tranh thủ khi cảm giác còn tốt, liền ném thêm một quả nữa, lại vào rổ.

Mấy cô gái trong đội cổ vũ bên ngoài sân phấn khích hét to, các nam sinh lớp 10A1 hăng hái vỗ tay, nhìn đối thủ với ánh mắt thách thức.

Trận đấu bước vào giai đoạn gay cấn nhất, khoảng cách giữa hai đội chỉ còn một điểm.

Trong hai phút cuối cùng, đối phương phòng thủ cực kỳ chặt chẽ, muốn ghi thêm một điểm trở nên vô cùng khó khăn.

Khi thời gian chỉ còn 40 giây đếm ngược, đồng đội bên đối thủ vô ý để lỡ bóng, khiến bóng rơi vào tay Tống Từ Tự, cậu nhìn quả bóng bay tới mà ngẩn người, rồi nhanh chóng phản ứng lại: “Lộ Hủ, bóng!”

Nghe thấy tiếng gọi, Lộ Hủ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, thời gian đếm ngược còn 30 giây.

Tống Từ Tự cách nửa sân ném bóng vào tay Lộ Hủ, cậu nghiến răng, Cố Dương Thanh và vài người khác che chắn đối thủ cho cậu, trong 10 giây cuối cùng, cậu nâng tay, cổ tay khẽ uốn cong, quả bóng trong tay bay về phía rổ.

Thời gian dường như ngưng đọng trong một khoảnh khắc, trái tim Trần Nam cũng bị kéo căng theo quả bóng, trong lòng không ngừng thầm cầu nguyện “Nhất định phải vào, nhất định phải vào.”

Trong giây cuối cùng, quả bóng kêu một tiếng “bịch” rồi vào rổ.

Toàn sân như ngừng lại một giây, sau đó lập tức bùng nổ với tiếng reo hò dữ dội hơn cả trước.

Cuối cùng cậu cũng nhẹ nhõm thở ra, các nam sinh lớp 10-1 không ngần ngại xông lên, quây thành vòng tròn để ăn mừng chiến thắng, họ nâng bổng cậu lên cao rồi lại nhẹ nhàng đỡ xuống.

“Lộ Hủ thật tuyệt!”

“Quả bóng cuối cùng, ngầu chết mình rồi, quả bóng quyết định thắng thua đấy! Anh Lộ, từ nay anh là thần tượng của mình!”

“Làm ơn, nếu tương lai NBA không có anh Lộ, mình sẽ không xem nữa đâu!”

….……

Trần Nam nhìn cú ném ba điểm quyết định cuối cùng của cậu, không biết vì sao mà trong lòng có chút xúc động đến mức mắt hơi ướt.

Từ góc độ này, cô có thể thấy rõ vẻ đau đớn trên gương mặt cậu, nhưng cậu thiếu niên ấy lại gánh trên vai một nghị lực kiên cường. Cậu đã ném thành công cú ném quyết định cuối cùng, giành lấy tiếng reo hò vang dội từ khắp nơi, chiến thắng trong trận đấu đầy nhiệt huyết.

Cậu không làm bất kỳ ai thất vọng .

“Ê, đủ rồi đấy, cậu ấy còn bị thương đấy, mau buông xuống đi.” Tống Từ Tự chen vào, cười vui vẻ, nhưng khi nhớ ra lúc nãy Lộ Hủ đã bị ngã, lập tức bảo mọi người buông cậu xuống.

Các nam sinh lớp một vui mừng quên cả lý trí, giờ mới nhớ đến tình trạng của Lộ Hủ, vội vã buông cậu xuống, nâng đỡ cậu, lo lắng hỏi: “Anh Lộ, cậu sao rồi?”

Lộ Hủ lắc đầu, cười khổ: “Nếu các cậu không lắc mình như vậy, mình còn cảm thấy mình không sao cả.”

Cậu chưa kịp vui mừng đã bị một đám anh em ôm lên và ném lên trời, cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng không ngăn cản được sự vui vẻ, cùng các anh em đùa giỡn.

Đội bên đối thủ thì mặt mày đều rất khó chịu, Tống Từ Tự đỡ Lộ Hủ, thở dài nói với giọng đặc biệt to: “Không biết là ai mà tay bẩn thế, không thắng được còn không biết xấu hổ.”

Cậu châm chọc đối thủ một trận, đỡ Lộ Hủ ra ngoài sân.

Xung quanh có nhiều nữ sinh, chen chúc nhau đưa nước cho Lộ Hủ, Ôn Dạng là người đầu tiên, không cần nói gì đã nhét nước vào tay cậu: “Cậu sao rồi, không sao chứ?”

Lộ Hủ nhìn chai nước lạnh trong tay, cảm thấy lạnh lẽo từ da thịt, cậu không từ chối: “Không nghiêm trọng.”

“Vậy uống nước đi. Chai nước này mình mua là loại đắt nhất, ông chủ nói loại nước này tốt nhất đấy.” Ôn Dạng thúc giục cậu uống nước.

Lộ Hủ gật đầu, mở nắp chai và uống một ngụm, lạnh đến mức đau răng.

Từ ngoài sân, Trần Nam nhìn thấy Lộ Hủ bị che khuất bởi đám người, không thấy cậu ra sân.

Nhiều cô gái dũng cảm cầm nước, cố gắng đưa nước cho Lộ Hủ.

Trần Nam cúi đầu nhìn chai nước trong tay, chai nước đã bị cô cầm đến biến dạng.

“Nam Nam, đi thôi, hôm nay thắng rồi, Cố Dương Thanh nói mời chúng ta đi ăn đại tiệc.” Lâm Trầm Thiến đã chạy qua bên đó chúc mừng Cố Dương Thanh, sau khi chúc mừng ngắn ngủi, cô quay lại ôm vai Trần Nam, cười vui vẻ kéo cô đi.

Nghe vậy, Trần Nam miễn cưỡng ngẩng đầu lên cười, mở chai nước trong tay uống một ngụm, nước đã thay đổi mùi vị sau khi để dưới ánh nắng lâu như vậy.

Cô nhíu mày, đi qua thùng rác gần đó và vứt chai nước vào trong, phát ra tiếng động không nhỏ.

“Các cậu đi ăn đi, mình không đi đâu, về nhà trước đây.”

Trần Nam lưng đeo cặp, cúi gập lưng, rời đi trước.

Cô cảm thấy hơi ghét sự nhút nhát của mình, đến cả một chai nước cũng không có đủ can đảm để đưa.

Trận bóng rổ đã kết thúc, đội Lộ Hủ sắp đại diện cho trường Nhất Trung thành phố Tô tham gia trận đấu thành phố.

Cần một thời gian nữa mới đến trận đấu, trường Nhất Trung trở lại bình thường, học tập như trước.

Lộ Hủ trở nên nổi tiếng.

Trước đây cậu đã là một học thần của trường Nhất Trung, giờ đây giành chiến thắng trong trận đấu bóng rổ càng làm tăng thêm sự nổi tiếng.

Mỗi sáng vào lớp, ngăn bàn của cậu luôn đầy ắp quà tặng, Tống Từ Tự không ngừng trêu chọc cậu.

Lộ Hủ cảm thấy tình trạng này cũng khá phiền phức.

Nhìn ngăn bàn đầy quà, cậu thở dài, lấy từng món ra, còn đang băn khoăn không biết xử lý những món quà này như thế nào, thì thấy ở tận cùng có một hộp thuốc nhỏ, vỏ ngoài màu đỏ sẫm, nhỏ xíu.

Tống Từ Tự giúp cậu cầm quà, thấy cậu dừng lại, vừa định hỏi thì theo ánh mắt của cậu, thấy một hộp thuốc mỡ.

“Cô gái nào chu đáo thế này.” Cậu vỗ vai Lộ Hủ, biểu cảm rất tò mò.

Cậu dựa vai vào thành ghế, ngồi trên bàn sau lưng của Tống Từ Tự, khiến cậu mất thân bằng suýt ngã.

Tống Từ Tự kêu lên bất ngờ: “Lộ Hủ! Tiểu tử này, cậu có bệnh phải không?”

Lộ Hủ cười, không để ý đến Tống Từ Tự, lấy hộp thuốc ra, trên đó còn dán một mảnh giấy trắng: Chúc cậu sau này chơi bóng rổ không bị thương nữa.

Tống Từ Tự quay đầu, đọc nội dung trên giấy, chỉ là một câu ngắn gọn, chữ viết rất đều và đẹp.

Cậu nhìn chữ viết một hồi, trong đám thư tình phức tạp, các cô gái thường sử dụng nhiều biểu cảm dễ thương, trông thông minh và đáng yêu.

Chỉ có tờ giấy này đơn giản và bình thường, cậu như nghĩ về ai đó, nhớ đến ánh mắt cẩn trọng trên sân bóng, càng cảm thấy người viết tờ giấy này, khi viết dòng chữ này, dường như đã cân nhắc rất nhiều.

Một lời nhắc nhở đơn giản và bình thường, nhưng là món quà thực tế nhất trong số những thứ này.

Tống Từ Tự cầm hộp thuốc nhìn kỹ nhiều lần, giọng không còn nghịch ngợm nữa: “Lộ Hủ, thật sự rất có lòng.”

“Ừ, không biết là ai gửi, không có tên.” Lộ Hủ nhẹ gật đầu. Cậu đặt hộp thuốc sang một bên, lật mở các lá thư trong phong bì, phần lớn đều có tên người gửi, cậu còn nghĩ cách để trả lại cùng với quà.

Tống Từ Tự liếc nhìn cậu, mím môi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Thời gian trôi qua nhanh, sau trận bóng rổ là kỳ thi giữa kỳ.

Trần Nam cũng không còn thời gian chạy lên tầng, ít khi đứng ở góc cầu thang đợi Lộ Hủ. Cậu lúc đó cũng bận ôn thi, toàn bộ học sinh trung học đều bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối.

Khi điểm thi được công bố, dán lên bảng kết quả thi trong trường, Trần Nam phát huy bình thường, vẫn ở mức trung bình.

Trong giờ giải lao, Trần Nam xuống lầu xem bảng xếp hạng của toàn khối, ở dưới lầu không có nhiều người, chỉ có vài nam sinh đứng.

“Lộ Hủ, sao đột nhiên môn văn của cậu lại giỏi thế? Luôn đứng nhất, không có gì thú vị cả.” Tống Từ Tự giả vờ châm chọc.

Lộ Hủ liếc nhìn Tống Từ Tự, thở dài có ý tứ: “Phái đấy anh Tống, cậu cố gắng lên, chỉ cách…” Cậu liếc nhìn bảng kết quả, nheo mắt đếm, “Chỉ cách hơn trăm cái tên, cậu có thể vượt qua mình đấy.” Nói xong, cậu không nhịn được cười.

Tống Từ Tự siết chặt tay, chuẩn bị đánh vào mặt cậu.

Một đám anh em cười đùa, khuyên can: “Anh Tống đừng nóng, anh Lộ nói cũng là sự thật…”

“Biến đi!”

Nhóm nam sinh vừa cười vừa đi xa, tiếng cười rộn ràng hòa vào gió, Lộ Hủ đi cuối cùng, cười đến cong cả người, vai hơi rung.

Trần Nam trốn ở một bên, thấy cậu đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, đi lại gần, thấy cậu cùng các nam sinh đùa giỡn, có vẻ như vết thương ở tay đã khỏi.

Nghĩ vậy, cô mới yên tâm phần nào.

Xác định Lộ Hủ đã đi xa, cô đặt tay lên kính bảng kết quả, bắt đầu từ vị trí số một.

Vị trí số một: Lộ Hủ, lớp 10-1.

Cô lẩm bẩm tên cậu, xem tất cả các điểm số, dừng lại ở môn văn, đặc biệt nhìn nhiều hơn vài lần.

Cậu có điểm số rất cao, đặc biệt là môn toán và lý, gần như đạt điểm tối đa, văn hơi kém một chút, nhưng so với điểm của các bạn khác, vẫn có thể tạo ra sự khác biệt lớn.

Lần này, người đạt giải nhất môn Văn lớp mười là một cô gái trong lớp 10-1.

Trong khi đó, các môn khoa học tự nhiên đều bị Lộ Hủ giành.

Nhìn vào điểm số cao của cậu, Trần Nam không khỏi kinh ngạc và tìm kiếm điểm số của mình.

Điểm số của cô xếp ở giữa bảng, điểm môn Văn và Anh rất cao, chỉ cách điểm cao nhất của lần này có hai điểm. Nhờ sự nhắc nhở của Trần Vĩ điểm môn Văn của cô đã cải thiện rất nhiều, còn điểm môn Toán lại hơi thấp.

Kể từ khi học cấp hai, điểm Toán của cô luôn không tốt.

Trần Nam so sánh điểm số của mình với Lộ Hủ, thở dài chán nản.

Cô lấy ra tờ giấy note màu trắng và cây viết chì trong túi, xé một mảnh giấy ra và đặt lên bảng điểm, cẩn thận ghi lại tất cả điểm số của Lộ Hủ và của mình.

Cô so sánh điểm số của hai người, nhìn vào sự chênh lệch lớn, tự nhủ rằng cô nhất định phải nỗ lực để bắt kịp cậu.

Dù cái tên đứng đầu bảng điểm cao nhất là rất khó đạt được, dường như không thể vươn tới, nhưng Trần Nam không nản chí. Cô xem đây như một mục tiêu, quyết tâm cố gắng không ngừng, không bao giờ cảm thấy mệt mỏi.

Sau kỳ thi, Lâm Trầm Thiến và Ôn Dạng, những người có điểm số không cao, bị mắng từ văn phòng ra ngoài, nhìn nhau cười ngượng ngùng.

“Với điểm số của mình, chắc chắn về nhà sẽ bị ba mẹ mắng cho thảm hại.” Lâm Trầm Thiến mặt mày ủ rũ, đầy vẻ khổ sở.

Ôn Dạng vỗ nhẹ lên đầu cô, an ủi: “Không sao đâu, kỳ nghỉ sắp tới rồi, cậu có thể nhờ Trần Nam dạy kèm cho.”

Trần Nam có điểm số khá ổn, thường nghe Lâm Trầm Thiến khoe khoang về thành tích của cô như thể bản thân đã đạt được thứ hạng cao.

“Chỉ có thể như vậy thôi.” Lâm Trầm Thiến thở dài, bất lực gật đầu. “Nhưng mà…Ôn Dạng, ba mẹ cậu không quan tâm đến điểm số của cậu sao?”

Ôn Dạng lắc đầu chua chát: “Không quan tâm, công việc của họ quá bận, không có thời gian để mắng mình.”

“Ah… Mình ghen tị với cậu quá, mình cũng ước gì ba mẹ mình không mắng mình suốt.”

Ôn Dạng nhận thấy ánh mắt ghen tị của cô, cười khổ: “Cậu nên biết ơn với điều đó.”

“Vậy cậu hãy nhờ Lộ Hủ dạy kèm cho!” Lâm Trầm Thiến suy nghĩ một chút rồi nảy ra ý tưởng.

“Cậu ấy đã dạy kèm cho mình rồi. Nhưng tiếc là nền tảng của mình quá kém, kỳ này chắc chắn sẽ bị cậu ấy nói.”

Kể từ khi yêu cầu, Lộ Hủ đã tận tâm dạy kèm cho cô, nhưng rõ ràng không hiệu quả.

Một chàng trai đẹp như vậy đứng trước mặt, ai mà có thể tập trung học được.

Lâm Trầm Thiến có vẻ ý tứ trêu chọc: “Học hành chăm chỉ đi, có cơ hội được dạy kèm bởi một đại thần là rất hiếm.”

“Aiya, mình biết rồi, biết rồi.”

Sau kỳ thi giữa kỳ, tất cả các giáo viên đã tăng độ khó của bài tập, biết được điểm yếu của từng học sinh, phát bài tập nhiều không tưởng.

Trần Nam bị đắm chìm trong đống bài tập, viết đến đau đầu nhưng vẫn cắn răng tiếp tục.

Cô viết những con số trên bàn gỗ, khi cảm thấy không viết nổi nữa và muốn từ bỏ, cô chỉ cần nhìn vào.

Trên bàn có một hàng chữ nhỏ xíu, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra.

L235.

Chữ cái đầu tiên trong họ của cậu, và số điểm chênh lệch giữa họ.

Cuộc sống khó khăn của năm học cấp ba chỉ mới bắt đầu, nhưng nhờ hàng chữ đó, cô đã cố gắng hoàn thành học kỳ đầu tiên của lớp mười.
« Chương TrướcChương Tiếp »