Chương 2: Cô yêu một chàng trai (2)

Cơn mưa lớn ngừng vào lúc năm giờ chiều, sau mưa hiếm hoi lại có nắng.

Trần Nam là học sinh bán trú, nhà cách Nhất Trung rất gần.

Sau khi tan học, học sinh bán trú có thể về nhà ngay mà không cần ở lại học buổi tối.

Trời mùa hè tối chậm, dù đã năm sáu giờ nhưng bầu trời vẫn còn sáng rõ. Trần Nam thu dọn đồ đạc, trước khi rời đi, cô đến lớp bên cạnh chào tạm biệt Lâm Trầm Thiến.

“Thiến Thiến, mình về trước nhé.” Cô ghé vào cửa sổ của lớp bên cạnh, khẽ gọi Lâm Trầm Thiến đang ngồi gần đó.

Nhà hai người rất gần nhau, nhà Lâm Trầm Thiến cũng không xa trường Nhất Trung, nhưng Lâm Trầm Thiến muốn thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình nên không muốn ở bán trú.

Nhưng Trần Nam thì khác, hoàn cảnh gia đình cô không giống với Lâm Trầm Thiến, nên cô bắt buộc phải ở bán trú.

“Ừ, được, Nam Nam cậu về cẩn thận nhé!” Lâm Trầm Thiến gật đầu, dặn dò cô mấy câu.

Sau khi rời trường Trần Nam đeo cặp sau lưng, không về nhà ngay, cô mượn điện thoại công cộng trong trung tâm thương mại để gọi cho mẹ.

“Alo mẹ, hôm nay con muốn đi thư viện học một chút, có thể sẽ về muộn.” Cô cầm điện thoại công cộng, áp sát tai, có chút hồi hộp.

Có lẽ vì hiếm khi nghe cô nói muốn về muộn, đầu dây bên kia của Triệu Lan ngừng một chút rồi mới trả lời: “Đi thư viện à, thế tiền mang theo có đủ không? Đi đường nhớ cẩn thận, nhớ về sớm một chút, hôm nay mẹ tan làm sớm, đợi lát nữa về nhà mẹ nấu món ngon cho con.”

“Tiền đủ rồi ạ, con chỉ đi mượn vài cuốn sách rồi về thôi, mẹ yên tâm.” Cô ngoan ngoãn đáp “Vâng” một tiếng rồi mới cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại Trần Nam thở phào nhẹ nhõm, quay người đi về phía thư viện duy nhất của thành phố Tô.

Thời đó, thành phố Tô chưa phát triển lắm, chỉ có một thư viện lớn, bên trong rất nhiều sách, nhiều học sinh của Nhất Trung thường đến đây để tìm tài liệu.

Trần Nam cũng thường xuyên đến đây, cô bước vào thư viện một cách quen thuộc, ngồi vào góc lúc trước hay ngồi, nhìn xung quanh một lượt.

Thư viện khá lớn, kệ sách chật ních đủ loại sách được sắp xếp theo thể loại, xung quanh chỗ ngồi đầy ắp học sinh, phần lớn là những học sinh tan học đến đây để học.

Cũng có một số ít trẻ em đang lật xem sách thiếu nhi.

Rất ít người thích ngồi ở góc khuất gần cửa sổ như vậy, Trần Nam ngồi một mình, không bị gò bó.

Nếu không, đối diện với ánh mắt của nhiều người như vậy, cô sẽ cảm thấy không thoải mái. Đây là thói quen từ nhỏ của cô, ngay cả khi đối diện với họ hàng, bạn bè cũng vậy, cô không giỏi hòa nhập, đã quen với việc một mình lặng lẽ.

Cô đặt cặp xuống, lấy bài tập ra, viết một lúc rồi thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy gì cả.

Viết được một lúc, cổ cô có chút mỏi, đứng lên vận động một chút. Cô mím môi, chăm chú nhìn cửa thư viện, người đến người đi, nhưng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

Trần Nam thở dài, rồi lại cười mình ngốc nghếch, chỉ vì một câu nói mà lại coi là thật. Cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, nghe Lộ Hủ nói sẽ đến thư viện, liền thật sự muốn đến thử vận may.

Nhưng đã đến rồi, cô cũng định mượn vài cuốn sách yêu thích về đọc.

Không hiểu sao, có lẽ vì cứ nghĩ đến lời nói của Lộ Hủ, cô vô thức chạy đến khu vực sách về các bài văn mẫu xuất sắc, cả kệ đầy những tuyển tập bài văn hay câu từ đẹp, còn có cả những cuốn bình luận về bài văn của những người nổi tiếng và sách hướng dẫn viết văn.

Không ít học sinh của Nhất Trung cũng đến đây để đọc những cuốn sách này, hy vọng cải thiện khả năng viết của mình.

Sách trên kệ rất nhiều, Trần Nam dùng tay chỉ từng cuốn tìm kiếm cuốn sách mình muốn, từ trên xuống dưới tìm một lúc mới thấy.

Cô cẩn thận rút cuốn sách đó ra, nhưng trong khe hở ấy, cô nhìn thấy ở phía bên kia kệ, một cậu thiếu niên đang quay lưng lại với cô cũng đang tìm sách.

Lộ Hủ mặc đồng phục màu xanh đậm, hơi bực bội xoa đầu, không biết đang tìm cuốn sách gì.

Dù chỉ thấy từ phía sau, Trần Nam cũng có thể nhận ra cậu đang băn khoăn, không biết nên chọn cuốn sách nào.

Có lẽ đã quen với hình ảnh chói sáng của cậu thiếu niên trên sân khấu, giờ đây thấy cậu trở nên gần gũi, vì viết văn không giỏi mà phải tìm sách một cách lo lắng, Trần Nam không khỏi khẽ mỉm cười.

Cô cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay, do dự một lúc rồi chọn lại một cuốn khác.

Cô đứng đó không kiềm chế được mà nhìn Lộ Hủ mấy lần, lại thấy cậu ấy hình như đã tìm được sách, đang chuẩn bị quay người lại, cô vội vàng ngồi thụp xuống, khiến cậu ấy bị dọa.

Lúc này cô mới nhận ra phản ứng của mình ngốc nghếch đến mức nào, mặt đỏ bừng lên, miệng nhỏ giọng nói “Thật ngại quá”, rồi đứng dậy vội vàng cầm sách về chỗ ngồi, đầu cúi gằm vào sách vì xấu hổ.

Khi cô vẫn đang tự trách mình vì hành động ngớ ngẩn vừa rồi, thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Bạn học, bên cạnh bạn có người ngồi không? Mình có thể ngồi đây được không?”

Trần Nam ngẩng đầu lên, thấy đó là Lộ Hủ, đầu óc cô như bị đơ lại, cả người sững sờ, căng thẳng đến mức lắp bắp: “À à, không... không có ai ngồi, cậu… cậu ngồi đi.”

Cô bối rối mím chặt môi, ngón tay cuộn lại, hơi thở có chút gấp gáp.

Lộ Hủ không để ý đến sự bất thường của cô gái trước mặt, chỉ lịch sự nói “Cảm ơn” rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trần Nam.

Khi cậu ấy ngồi xuống, Trần Nam ngửi thấy trên áo cậu ấy thoang thoảng mùi oải hương.

Từ lần đầu gặp nhau, cô đã để ý đến mùi hương này rồi.

Góc ngồi cạnh cửa sổ rất ít, có lẽ Lộ Hủ cũng thích ngồi gần cửa sổ đọc sách, vì vậy mới chọn cùng một chỗ với Trần Nam.

Vị trí cậu chọn rất đẹp, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào.

Bây giờ là hơn sáu giờ chiều, ánh hoàng hôn chiếu vào, rọi lên trang sách, ánh nắng vừa đủ, còn có gió mùa hè thỉnh thoảng lướt qua mái tóc hai người.

Lộ Hủ rất thích ngồi ở vị trí này, đọc sách và học tập, tâm trạng cậu cũng trở nên vui vẻ hơn.

Bầu trời ngoài kia được phủ đầy bởi những đám mây màu hồng, trông như một bức tranh phong cảnh đẹp đẽ, những đám mây say rượu, trên mặt thêm vài vệt đỏ. Trần Nam nín thở, lén nhìn Lộ Hủ ở bên cạnh.

Góc nghiêng của chàng trai trông thật anh tuấn, tư thế ngồi tiêu chuẩn, ánh sáng ấy rọi lên trang sách đã ngả vàng, cũng chiếu lên người cậu.

Ánh sáng ấy càng làm nổi bật làn da trắng mịn của cậu.

Lộ Hủ chăm chú đọc sách, lông mày giãn ra, không còn vẻ bực bội và lo lắng như lúc nãy.

Cô thậm chí còn có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ trên sống mũi cao thẳng của cậu, trên mũi cậu là một cặp kính gọng vàng, cả người cậu như bước ra từ trong sách.

Dưới ánh hoàng hôn dịu dàng, thời gian dường như lắng đọng lại.

Chàng trai, đến cả ánh mặt trời cũng ưu ái cậu.

Trần Nam không dám nhìn Lộ Hủ nữa, sợ rằng sẽ bị cậu phát hiện. Cô hoang mang cúi đầu xuống, nhưng nhịp tim lại tăng lên, đập nhanh hơn rất nhiều.

Cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, "thình thịch, thình thịch," như tiếng bóng rổ chạm xuống đất, nặng nề vô cùng.

Không chỉ có những đám mây ngoài kia đỏ mặt, mà sắc đỏ trên mặt cô cũng lan dần đến cổ, cả phía sau gáy cũng đỏ ửng một mảng lớn.

Trần Nam cắn môi, không dám ngồi ở đó lâu thêm nữa.

Vì sự hiện diện của Lộ Hủ, họ ngồi rất gần nhau, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của chàng trai. Lộ Hủ ngồi ngay bên cạnh, cô chẳng thể nào tập trung học nổi.

Thế nên chẳng bao lâu sau, Trần Nam liền thu dọn sách vở, ôm balo và những cuốn sách đã mượn chuẩn bị rời đi.

Lộ Hủ thấy cô gái bên cạnh đứng lên, cũng đứng dậy nhường lối cho cô.

"Cảm ơn." Cô cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

Nhưng Lộ Hủ vẫn nghe thấy, cậu đáp lại, giọng nói mang theo chút ý cười: "Không có gì."

Trần Nam đi ra ngoài, cậu lại ngồi xuống tiếp tục đọc sách.

Cô liếc nhìn quyển sách trên tay Lộ Hủ.

Đó là một tập hợp các bài văn mẫu xuất sắc. Cô nhìn xuống quyển sách trên tay mình.

Sau một hồi suy nghĩ, trước khi rời khỏi thư viện, cô quyết định đặt lại một quyển sách khác lên quầy mượn.

"Em muốn mượn bao nhiêu quyển?" Nhân viên quản lý ở quầy hỏi.

"À, em chỉ mượn quyển này thôi."

Cô có chút lơ đãng, khi nhận ra thì có chút ngại ngùng đưa quyển sách cho quản lý, giọng vẫn nhẹ nhàng và nhỏ.

Lúc này, có ai đó xếp hàng phía sau cô.

Trần Nam giả vờ không để ý, nhưng ánh mắt lướt qua, thấy người đứng sau là Lộ Hủ, người cô chợt cứng đờ, động tác đưa sách cũng trở nên không tự nhiên.

Cậu có vẻ không vui, có lẽ vì quyển sách lúc nãy không thực sự hữu ích cho cậu.

Cô không tự chủ nhìn thoáng qua quyển sách mà mình vừa đặt lại trên quầy, hy vọng cậu sẽ thấy nó.

Sau khi đăng ký mượn sách xong, cô nhanh chóng nhận lại sách từ tay người quản lý, nói “cảm ơn” rồi cúi đầu rời đi ngay lập tức.

Nhân viên quản lý ngẩn ra, nhìn theo bóng dáng cô gái vội vã rời đi, lẩm bẩm: "Cô bé này sao mà kỳ lạ vậy."

"Em muốn mượn sách à?" Người quản lý không bận tâm thêm, hỏi Lộ Hủ. Có lẽ vì nam sinh trông đẹp trai, cô cũng ngỡ ngàng một chút, đột nhiên hiểu ra nguyên do khiến cô gái vừa nãy trở nên kỳ lạ.

Người quản lý mỉm cười, trong lòng dường như đã hiểu rõ.

"Ừm, em muốn hỏi một chút, các chị ở đây có cuốn sách nào giúp cải thiện kỹ năng viết không?" Lộ Hủ hỏi người quản lý.

Cậu đã xem hết quyển sách lúc nãy, nhưng không thấy hữu ích gì nhiều.

Người quản lý bị câu cậu hỏi làm khó, nói: "À, có, chắc chắn là có, nhưng tìm có thể hơi mất công một chút... Tôi nhớ là có một cuốn rất nhiều học sinh từng mượn, nói rằng rất hữu ích."

Cô cau mày, cố gắng nhớ lại: "Tên là gì nhỉ, để tôi nghĩ xem." Bất chợt, cô liếc thấy quyển sách trên quầy, quyển sách ở trên cùng chính là cuốn về kỹ năng viết.

"À, đây rồi, là cuốn này. Cậu có thể thử xem, rất hữu ích đấy." Người quản lý cầm quyển sách lên, cười nói, "Em may mắn đấy, cuốn này thường bị mượn hết rồi, nếu không phải cô bé trước đó không lấy, thì chắc em cũng không mượn được đâu."

"Vậy sao, thế thì em may mắn rồi." Lộ Hủ mỉm cười, nhận lấy quyển sách, lật vài trang, phát hiện ra nó thực sự khác với quyển sách lúc nãy, nội dung chất lượng cao hơn nhiều. "Vậy em sẽ mượn cuốn này, làm phiền chị rồi."

"Không có gì, phục vụ cho những chàng trai đẹp như em là niềm vui của chị." Cô cười đùa.

Lộ Hủ ngại ngùng mỉm cười.

Người quản lý lấy sổ đăng ký mượn sách ra để cậu ghi tên. Trên hàng trên của sổ, có ghi rõ thời gian mượn sách và tên của người mượn.

Ngày 20 tháng 5 năm 2010, Trần Nam.

Cậu nhanh chóng lướt qua, không để ý nhiều, cầm bút viết tên mình xuống, hai tay đem bút trả lại cho người quản lý, nói tiếng cảm ơn liền mang sách rời đi.

Đó là một ngày bình thường nhưng lãng mạn, tình cờ in dấu trên trang giấy, nhiều năm sau Trần Nam vẫn còn nhớ rõ. Trên tấm thẻ mượn sách đó, có hai dòng chữ:

Thời gian mượn sách: 20 tháng 5 năm 2010, Trần Nam.

Thời gian mượn sách: 8 tháng 9 năm 2010, Lộ Hủ.

Thư viện của thành phố Tô vào năm đó chưa áp dụng hệ thống điện tử, mỗi cuốn sách đều có một tấm thẻ ghi lại tên của những người đã mượn, sau một hai năm khi hệ thống điện tử được triển khai, những thứ này dần không còn được sử dụng.

Sau này sẽ không còn ai xuất hiện trên tấm thẻ đó nữa, nhưng tên của họ đã được lưu lại như một dấu ấn.

Tất cả đều trùng hợp một cách vừa vặn, ngày tháng tình cờ trở thành minh chứng cho sự hiện diện của hai người trên cùng một tờ giấy.

Nhiều năm sau, đó cũng là lời tỏ tình từ sâu trong lòng cô, chưa bao giờ nói ra thành lời.

Mọi thứ sớm đã được định sẵn từ trước.

Ông trời có lẽ đã thực sự sắp đặt cho cô một chút may mắn. Nếu ngày ấy cậu nhìn thấy ngày tháng đó, thì hãy xem như mình đã nói lời tỏ tình với cậu.

Thời gian là sự trùng hợp, còn con số lại là lời thầm thì từ sâu trong lòng cô.

Trần Nam rời khỏi thư viện trở về nhà. Vì ở lại thư viện một lúc lâu, nên trên đường về nhà, bước chân cô rất vội vã, bước đi nhanh hơn hẳn.

Ở góc cua của con hẻm nhỏ, cô không chú ý, liền va vào một nam sinh đang đạp xe, khiến cô ngã ngồi xuống đất.

"Ấy ấy ấy, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi." Tống Từ Tự đang đạp xe đạp khá nhanh, thấy mình va phải người khác, cậu hoảng hốt dừng xe lại, vội vàng đến gần đỡ Trần Nam lên.

"Không sao không sao, mình có thể tự đứng dậy." Trần Nam thấy cậu định đến đỡ mình, liền xua tay, tự chống tay lên đất đứng dậy.

"Vậy, cậu không sao chứ?" Tống Từ Tự có chút ngại ngùng, khuôn mặt tỏ ra lo lắng.

Trần Nam ngẩng đầu nhìn cậu một cái, cảm thấy có chút quen thuộc. Ánh mắt chạm phải đôi mắt của cậu, cô sững lại vài giây rồi chợt nhớ ra, đây chính là nam sinh hay đi cùng Lộ Hủ.

Đôi mắt của Tống Từ Tự và Lộ Hủ rất giống nhau, đều là mắt một mí, đào hoa, nhưng cảm giác mà cậu và Lộ Hủ mang lại hoàn toàn khác biệt.

Lộ Hủ là kiểu chàng trai hàng xóm dịu dàng, đôi khi có chút lưu manh.

Tống Từ Tự chính là kiểu khẩu xà tâm phật, thoáng nhìn đã thấy không dễ tiếp cận, khuôn mặt cứng rắn. Theo ấn tượng đầu tiên của Trần Nam, thì cậu trông chẳng khác gì một người xấu.

Cô vô thức cắn môi, có chút căng thẳng: "Mình không sao, cậu đừng lo."

"Hay là mình đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra nhé, hoặc là mình mời cậu ăn cơm để chuộc lỗi, hay là..." Tống Từ Tự rõ ràng nói năng có chút lộn xộn, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài mạnh mẽ của mình.

Cô gái trước mặt có làn da rất trắng, đôi mắt tròn to, sáng lấp lánh, khuôn mặt mang theo chút bầu bĩnh trẻ con.

Cậu bối rối, nắm chặt tay lại.

"Không cần đâu, cậu xem mình cũng chẳng bị gì cả. Cậu đừng bận tâm, mình phải về nhà rồi, tạm biệt." Trần Nam nhìn bầu trời tối dần, nghĩ đến việc tối nay mẹ cô, Triệu Lan về nhà nấu cơm, nên vội vã rời đi.

Cô lịch sự gật đầu chào Tống Từ Tự, nắm chặt quai cặp, lướt qua cậu, bước đi nhanh chóng.

"Này..." Tống Từ Tự không kịp giữ cô lại.

Khi cô gái lướt qua bên cạnh, cậu có thể ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ từ quần áo của cô, có lẽ là mùi bột giặt.

Cậu cảm thấy mùi hương này rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra đã ngửi thấy ở đâu, quay đầu nhìn theo bóng lưng cô dần dần biến mất…

"Mẹ, con về rồi." Trần Nam vội vàng mở cửa nhà.

Triệu Lan quả thực đã tan làm, đang nấu cơm trong bếp. Nghe thấy tiếng Trần Nam, bà đáp lại: "Ừ, mau rửa tay đi, đồ ăn sắp xong rồi."

Trần Nam đặt cặp lên ghế, xắn tay áo lên, vào bếp rửa tay định giúp Triệu Lan một tay.

"Dừng dừng dừng, để mẹ tự làm là được, con mau đi lấy cơm đi. Học cả ngày rồi, ở trường có mệt không?"

Triệu Lan vội vàng đẩy cô ra khỏi bếp: "Trong bếp nhiều khói dầu, con đừng vào. Trên bàn có táo do chú con mang đến, rửa rồi ăn một quả."

Trần Nam ngoan ngoãn lấy hai quả táo từ giỏ, rửa sạch một quả rồi đặt lên bàn, còn một quả thì cô gặm luôn.

"Hôm nay chú đến nhà à?" Cô vừa ăn táo vừa hỏi.

Triệu Lan bưng đĩa thức ăn ra, Trần Nam vội vàng đặt quả táo xuống để giúp.

"Ừ. Chú con dạy ở trường Nhất Trung thành phố Tô, nghe nói con thi đỗ vào trường Nhất Trung, hôm nay đặc biệt đến hỏi thăm tình hình của con, còn nói mấy ngày nữa sẽ tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng con."

"À, tiệc tùng thì thôi đi." Trần Nam vừa nghe thấy có bữa tiệc thì cảm thấy căng thẳng.

"Tiệc này không thể tránh được đâu. Đúng rồi, mẹ nghe chú con nói, giờ chú ấy là giáo viên dạy Văn của lớp con phải không?"

Trần Nam gật đầu. Nhắc đến đây, cô có chút ngại ngùng. Chú cô tên là Trần Vĩ, là em trai của bố cô Trần Hồng, đồng thời cũng là trưởng ban giáo dục của trường Nhất Trung thành phố Tô.

Bố của Trần Nam mất sớm, Trần Vĩ ngày thường chăm sóc hai mẹ con cô nhiều hơn.

Lần khai giảng năm lớp 10, chẳng biết có phải là trùng hợp hay không, Trần Vĩ vốn đang dạy lớp 12, lại được điều sang dạy lớp 10, đúng ngay lớp 5.

"Dạ, vì vậy con không muốn làm phiền chú nữa." Gia đình cô luôn được chú chăm sóc, cô rất biết ơn điều đó, nhưng cũng thật lòng không muốn làm phiền chú trong chuyện học.

Triệu Lan hiểu rõ lo lắng của Trần Nam, vừa đặt món ăn lên bàn, vừa nói: "Mẹ biết, nhưng chú con nhất quyết muốn chúc mừng con, mẹ cũng không từ chối được. Hơn nữa, con đến một môi trường mới, mẹ cũng lo lắng cho con."

Trường Nhất Trung là trường trọng điểm ở khu vực bọn họ, con gái có thể thi đậu vào trường, Triệu Lan vui mừng từ lâu, chỉ là công việc quá bận rộn.

Trần Nam đứng dậy múc hai chén cơm.

Thấy không thể từ chối, cô nói: "Con biết rồi. Mẹ, mẹ cũng đừng lo cho con nữa, con ở trường có Thiến Thiến."

"Nhưng Thiến Thiến không cùng lớp với con, hơn nữa, ở lớp mới con cũng nên kết bạn nhiều hơn biết chưa? Đừng lúc nào cũng một mình lặng lẽ như vậy." Triệu Lan hiểu rõ con gái mình, bà gắp một miếng rau vào bát của Trần Nam, giọng nói đầy tình cảm.

"Mẹ." Trần Nam nhìn rau trong chén, biểu cảm có chút đau khổ, không vui bĩu môi.

"Gọi mẹ cũng vô ích, rau phải ăn hết!" Triệu Lan cười nhìn con gái, đứa trẻ này ngoan ngoãn mọi thứ, chỉ có tật xấu là không thích ăn rau, hơi kén ăn.

Bà lại gắp một miếng cá lớn vào bát của Trần Nam: "Tính cách cũng phải phóng khoáng một chút, biết chưa? Hòa đồng với các bạn trong lớp."

Triệu Lan nhắc nhở dặn dò liên tục, dù là những điều cũ rích, nhưng vẫn phải nói. Trần Nam từ nhỏ đã trầm lặng, ban đầu bà cảm thấy yên tâm, nhưng giờ nhìn lại, con gái quá nhút nhát, làm việc gì cũng rụt rè, bên cạnh chẳng có bạn bè, may là có cô bé nhà bên cạnh thường xuyên chơi cùng.

Chỉ là một người lớn lên rồi cũng khó tránh khỏi việc giao lưu xã hội, nên Triệu Lan mới lo lắng như vậy.

Triệu Lan lo lắng không phải là không có lý, bởi vì dù đã vào học được một tuần, nhưng Trần Nam vẫn chưa kết bạn mới, trong khi các bạn trong lớp đã bắt đầu chơi với nhau, còn cô vẫn ngồi một mình yên lặng.

Tuy nhiên cô không muốn kể cho mẹ nghe những chuyện này, chỉ gật đầu đáp: "Con biết rồi mẹ. Mẹ đừng lo cho con nữa, con ở trường ổn lắm."

"Mẹ còn không hiểu con à, lần nào cũng nói vậy, mẹ chỉ hy vọng con sống khỏe mạnh, vui vẻ thôi." Triệu Lan biết rằng chuyện này không thể vội vàng, nên cũng không nói thêm.

Bà múc cho Trần Nam một chén canh cá, tiếp tục hỏi về chuyện ở trường: "Mấy ngày nữa các con sẽ bắt đầu tập quân sự phải không?"

Trần Nam ngoan ngoãn cầm chén canh cá, nhấp từng ngụm nhỏ, nghe thấy Triệu Lan hỏi, cô gật đầu.

"Mẹ tuần sau toàn làm ca tối rồi, con nhớ lấy cơm mẹ để trong tủ lạnh ra hâm nóng ăn, biết chưa? Ăn không hết thì đổ đi, thời tiết thế này thức ăn dễ bị hỏng lắm, mẹ còn mua cho con kem chống nắng, nhớ bôi vào đừng để bị đen da."

Triệu Lan có chút phiền muộn nhíu mày. Bây giờ bà làm việc ở một xưởng thủ công, gần đây xưởng rất bận rộn, khối lượng công việc lớn, ca tối phải làm đến hơn mười giờ mới về, bà lo lắng Trần Nam không thể tự chăm sóc bản thân.

"Yên tâm đi mẹ, con có thể tự lo được, con đâu phải con nít nữa." Trần Nam mỉm cười nhẹ nhàng.

Nghe vậy, Triệu Lan yên tâm hơn phần nào.

"Con đó, đừng có kén ăn nữa, đừng để đói, phải học hành cho tốt." Triệu Lan vẫn không nhịn được mà nhắc nhở thêm vài câu.

Trần Nam không hề phiền lòng, từng câu từng chữ đều nghe thấu trong lòng.

Ăn xong bữa tối, Trần Nam liền về phòng làm bài tập. Mới khai giảng không lâu, cô đã tìm ra một số cuốn sổ ghi lại các lỗi sai để nghiên cứu kỹ lưỡng.

Về học tập cô không có tài năng đặc biệt, tất cả đều dựa vào sự cần cù và nỗ lực để đạt được thành tích, nên bây giờ dù mới khai giảng, cũng không muốn tụt lại phía sau

Sau một giờ làm bài, bỗng nhiên viết không ra mực nữa, Trần Nam mới phát hiện viết đã hết mực.

Cây viết này chỉ dùng hơn một tuần mà đã hết mực, áp lực học tập ở Nhất Trung không thể so với mức học ở cấp hai, cô thở dài một tiếng, cảm thấy áp lực càng đè nặng lên vai.

Lục lọi trong hộp viết một hồi, cô phát hiện không còn cây viết đen nào có thể dùng được, đành bất đắc dĩ cầm mấy đồng lẻ trên bàn, ra ngoài mua viết.

"Mẹ, con ra ngoài mua viết đây." Cô hét lên một tiếng vào phòng của Triệu Lan.

"Hả? Tối vậy còn đi à? Nhớ về sớm nhé." Triệu Lan từ trong phòng vội vã chạy ra, tay còn cầm một cuốn sổ, trên đó ghi đầy các con số, là sổ ghi chép và tiền lương.

Lúc bà bước ra, Trần Nam đã ra khỏi nhà, bà liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã gần tám giờ tối.

"Đứa nhỏ này..."

Đi trễ như vậy, bà lo đến chết, nhìn cuốn sổ trên tay càng thêm phiền muộn.

"Tiền bạc càng ngày càng chẳng đủ dùng." Triệu Lan thở dài, kéo một chiếc ghế gỗ ngồi trước cửa chờ Trần Nam về.

Trần Nam bước đi rất nhanh, sợ cửa hàng sách đóng cửa. Tuy nhiên cô vẫn khá may mắn, khi đến cửa hàng thì đèn vẫn sáng.

Cô đẩy cửa vào, nhân viên bán hàng nghe thấy tiếng động, ánh mắt nhìn qua, rơi trên người cô.

Cô thực sự mắc chứng sợ giao tiếp, không khỏi nắm chặt tay, nhẹ giọng nói: "Dạ, em muốn mua một cây viết mực đen..."

"À, viết mực đen hả. Em muốn loại nào, để chị lấy cho." Nhân viên bán hàng mơ hồ nghe được Trần Nam nói gì, chỉ tay vào mấy loại viết mực đen trước mặt, hỏi cô muốn loại nào.

Trần Nam cũng không chọn, chỉ bừa một chiếc: "Cái này, cái này được rồi."

"Ừ được, hai tệ." Nhân viên bán hàng hơi buồn ngủ ngáp một cái, một tay nhận lấy đồng xu của Trần Nam, tay kia đưa viết cho cô ấy.

Trần Nam nhẹ gật đầu: "Cảm ơn." Nói xong liền quay lưng rời đi.

Cô cúi đầu bước ra đến cửa, có một người đi ngang qua.

Trong không khí, cô ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc, Trần Nam ngẩng đầu nhìn người đó, nhất thời đứng sững lại.

Lộ Hủ không chú ý đến cô gái đứng ở cửa, chỉ thoáng liếc nhìn cô một cái, rồi bước vào tiệm sách.

Trần Nam nhìn theo bóng lưng của cậu.

Cậu có vẻ như rất thích mặc áo sơ mi trắng, kết hợp với quần jogger đen, chân mang đôi giày thể thao trắng.

Nghĩ đến việc không lâu trước đây Lâm Trầm Thiến nói quần áo của cậu đều không rẻ, cô âm thầm cúi thấp mắt.

"Lão Mặc, chỗ ông còn tập viết văn không? Tập của con dùng hết rồi."

Giọng nói trong trẻo của cậu hình như ẩn chứa ý cười.

"Con lại muốn viết văn à, không phải lại làm hỏng một cuốn tập nữa chứ." Ông chủ tiệm, người đã ở trong tiệm từ trước nghe thấy giọng nói của Lộ Hủ liền bước ra, cười lớn chế nhạo cậu một câu.

Lộ Hủ bất đắc dĩ cười cười, xem như ngầm đồng ý: "Đừng chọc cháu nữa, mau lấy cho cháu cuốn tập đi.

Ông chủ gật gật đầu, tìm tập cho cậu, vừa tìm vừa nói: "Con đó, bài văn này phải cố gắng nghiên cứu kỹ lưỡng, dù sao cũng thi đầu vào cấp ba được điểm cao nhất, viết văn mà không tốt thì có ra gì không?”

"Này, tập con muốn, giấy tốt nhất, nhớ dùng tiết kiệm." Ông chủ thân quen vứt một chồng tập lên bàn.

"Đây không phải là không còn cách nào khác sao." Lộ Hủ cầm lấy quyển tập, đặt tiền lên bàn.

Cậu không phải là cố ý lãng phí, chỉ là bài văn này thật sự không qua được.

Cậu không viết dở đến mức tệ, nhưng cả lớp toàn là học sinh giỏi, có rất nhiều người viết văn rất hay, so sánh bài văn của cậu với họ mới thấy rõ sự khác biệt.

Hơn nữa lần này còn phải nộp bài đi, cậu luôn không chịu thua, chuyện gì cũng muốn làm tốt nhất, chứng ám ảnh hoàn hảo quá nặng, vì thế mới phải tốn tập như vậy.

Cậu chào một tiếng: "Vậy con đi trước đây, về nhà viết tiếp."

"Ừ, được rồi được rồi, cố gắng viết nhé."

"Chắc chắn rồi."

Lộ Hủ quay người bước ra cửa, nhìn cô gái đứng bên cạnh, trong lòng có chút nghi hoặc, hình như lúc vào cậu đã gặp qua, sao giờ vẫn chưa đi?

Trần Nam cũng không ngờ Lộ Hủ ra ngoài nhanh như vậy, tay cầm bút nhìn thấy cậu nhìn mình vài cái, liền vội vã quay lưng bước đi.

Hai người đi lướt qua nhau, là hai con đường khác nhau. Cô đi về phía bên trái, còn cậu không đi bộ đến, một tay cầm quyển tập, chân đạp xe chạy đi.

Suốt quãng đường tim Trần Nam đập rất nhanh, đó là một cảm giác trước nay chưa từng có. Mỗi lần gặp Lộ Hủ, cô luôn cảm thấy hồi hộp, trong lòng lại thấy vui mừng.

Vì những cuộc gặp gỡ tình cờ mà cô vui sướиɠ, đôi môi khẽ mím lại, nhưng không thể che giấu được nụ cười nơi khóe miệng.

Khi rẽ vào con hẻm nhỏ, bước chân cô cũng nhẹ nhàng hơn.

“Ồ, đây chẳng phải là Trần Nam sao? Gặp chuyện gì mà vui vậy?”

Vừa rẽ vào con ngõ, Trần Nam đã nghe thấy một giọng nói vang lên.

Trần Nam nhìn qua, là vài nam sinh trạc tuổi cô. Cô nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cô bỗng cứng lại, vội cúi đầu, bước nhanh hơn.

“Này, đừng đi chứ. Vui như thế này, là đi gặp con trai à, bố mẹ mày có biết không?”

“Ồ, nói nhảm gì vậy chứ, nó làm gì có ba hả? Đứa không có ba như nó, mẹ nó quản nổi nó không?”

“Sao lại nói vậy được, người ta thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm đấy, chắc chắn là học sinh ngoan rồi, tụi bây nói xem có phải hay không, ha ha ha!”

Mấy nam sinh bỡn cợt, cười giỡn sau lưng cô, có người huýt sáo, có người nói những lời cay độc và khó nghe.

Trần Nam siết chặt tay cả người run rẩy, nhưng cô không quay lại, chỉ bước nhanh hơn.

Cô chỉ muốn biến mất khỏi tầm mắt của những người này, gạt bỏ những lời độc ác đó ra khỏi đầu.

Triệu Lan tính tình không được tốt lắm, lại thẳng tính, chẳng biết nói lời khéo léo. Ngày thường cô còn có Trần Hồng che chở, nhưng sau khi ông qua đời, nhà chẳng còn trụ cột, không ít người muốn xem truyện cười của nhà bọn cô.

Lúc đó, Triệu Lan còn làm việc ở thị trấn, chồng bà mất, ông chủ nhà máy thấy bà đáng thương, cũng giúp đỡ chút ít, cũng vì vậy mà đồn ra những tin đồn không hay, đặc biệt là Triệu Lan lại rất xinh đẹp.

Có những lời đồn là bịa đặt, nhưng càng truyền đi, đến tai người khác lại thành sự thật, nói rằng bà dựa vào những cách không chính đáng mới có được công việc này.

Tin đồn ngày càng lan rộng, mâu thuẫn giữa người lớn cũng bắt đầu bùng phát từ đó, kéo theo là những xung đột giữa bọn trẻ con.

Nhiều đứa trẻ tụ tập thành nhóm không chơi với Trần Nam nữa, còn thường xuyên bắt nạt cô, gọi cô là đứa không có ba, vây quanh cô nhảy nhót cười cợt.

Triệu Lan mỗi lần bắt gặp bọn trẻ tinh nghịch đó, đều mắng chửi chúng.

Nhưng sau này Triệu Lan đi làm xa không có ở nhà, đám người đó chẳng còn ngại ngùng gì nữa, lời lẽ nói với Trần Nam ngày càng cay nghiệt, có khi không chỉ là bọn trẻ cùng tuổi, mà cả mấy người cô gọi là chú, dì cũng sẽ buông vài câu châm chọc.

Những năm Triệu Lan không có ở nhà, bà ngoại cô sức khỏe lại yếu, cô chỉ biết một mình lén lút khóc, khóc xong thì lau khô nước mắt về nhà cũng không dám kể với bà ngoại.

Mấy nam sinh lúc nãy là con của đồng nghiệp Triệu Lan ở nhà máy, người dẫn đầu là Cao Phúc con trai của quản đốc.

Cô đã biết họ từ nhỏ, nghe Triệu Lan nói rằng bọn họ thi trượt cấp ba, phải vào trường nghề.

Trong nhóm có vài đứa trẻ cùng lớn lên ở thị trấn, Trần Nam và Lâm Trầm Thiến thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm. Lâm Trầm Thiến dựa vào điểm cộng từ môn năng khiếu, còn Trần Nam hoàn toàn dựa vào thành tích văn hóa mà đậu vào. So với mấy đứa trẻ trong nhóm, Trần Nam đậu vào trường tốt nhất. Cô gái thường bị bắt nạt ngày xưa lại có kết quả thi tốt hơn bọn họ rất nhiều, không tránh khỏi việc bị ba mẹ đem ra so sánh, đám nam sinh tức tối, nhìn thấy Trần Nam là phải chọc ngoáy vài câu.

Hồi nhỏ khi nghe những lời đó, Trần Nam sẽ khóc, cô nhỏ bé ngồi bệt xuống đất, khóc đến đỏ mặt tía tai, không ngừng lắc đầu bảo mình không phải như vậy.

Mất bố không phải lỗi của cô, nhưng đứa trẻ nào cũng bắt nạt cô.

Sau khi lớn lên, cô quen dần.

Những năm Triệu Lan không ở bên là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cô.

Đám người đó gán cho cô những cái mác như “trẻ mồ côi”, “đứa không có ba mẹ”, những từ ngữ đó như là lưỡi dao sắc bén, đâm thấu tim gan.

Từ đó cô dần trở nên ít nói, trầm lặng. Mỗi khi gặp chuyện như vậy, hoặc là Lâm Trầm Thiến lao ra mắng đuổi bọn họ, hoặc là cô một mình âm thầm bỏ đi.

Dần dần thành thói quen, đến giờ dù rất muốn mở miệng mắng lại, nhưng cũng rất khó, cô thật sự sợ đám người này.

Ngoài sợ hãi, cô còn lo rằng nếu cãi nhau với bọn họ sẽ gây thêm phiền phức cho Triệu Lan.

Khi cô chạy về nhà, mắt hơi đỏ lên, nhìn thấy mẹ đang ngồi ở cửa cúi đầu tính toán sổ sách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra con ngõ nhỏ.

Trần Nam hít hít mũi dùng tay dụi mắt, cố nở một nụ cười: “Mẹ, con về rồi.”

Nghe thấy tiếng, Triệu Lan lập tức ngẩng đầu lên: “Ừ, về rồi à. Trễ thế này mẹ lo cho con, nên ngồi chờ con ở cửa.”

Bà xoa xoa cổ đang mỏi, nhìn thấy mắt có chút đỏ, bỗng ngạc nhiên.

“Sao mắt con đỏ như vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”

Nghe lời này, Trần Nam càng cảm thấy tủi thân, cô lắc đầu, cố kìm nước mắt: “Không có gì, chỉ là gió to quá, làm mắt cảm thấy đau.”

Cô nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt mẹ, cúi đầu. Cô không muốn tranh cãi với những người đó, phần lớn cũng vì không muốn mẹ phải lo lắng.

Trần Nam hiểu chuyện, không muốn làm to chuyện.

Triệu Lan sau khi trở về thị trấn, việc tìm lại công việc ở nhà máy đặc biệt khó khăn, cô không thể vì một chút bốc đồng mà gây rắc rối cho mẹ.

Cô nhìn thấy ánh mắt có chút không tin của Triệu Lan, bèn mỉm cười đánh lạc hướng: “Cổ mẹ lại đau rồi đúng không, để con xoa cho mẹ.” Cô đặt viết sang một bên, bước đến nhẹ nhàng xoa bóp cổ cho Triệu Lan.

“Mẹ không sao, mẹ chỉ cần Nam Nam của mẹ tốt là được rồi.” Triệu Lan đau lòng vỗ nhẹ lên tay con gái, con gái bà quá hiểu chuyện, bà luôn lo lắng Trần Nam bị ức hϊếp mà không nói ra.

Trần Nam từ trước đến nay luôn hiểu chuyện, không phải là đứa trẻ khiến người khác phải lo lắng, nhưng chính vì vậy mà Triệu Lan càng lo hơn, sợ cô giữ quá nhiều điều trong lòng, cũng sợ cô không nói gì cả.

“Có chuyện gì nhớ nói với mẹ biết không, đừng giữ trong lòng.”

Giọng nói dịu dàng của Triệu Lan truyền đến tai, Trần Nam gật đầu, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống đất, giọng cô khàn khàn: “Dạ.”

Bên này, Lộ Hủ sau khi mua đồ xong liền đạp xe về nhà.

Nhà cậu ở trong một khu chung cư rất nổi tiếng, môi trường rất tốt. Khi xưa, ba Lộ Hủ thấy nơi này không khí và cảnh quan trong lành , liền mua một căn biệt thự nhỏ.

Đường không xa, chỉ có điều phải đi qua nhiều khúc quanh.

Về đến nhà, cậu để xe vào ga ra, mở khóa mật mã rồi vào nhà.

“Mẹ, con về rồi.” Vừa nói cậu vừa thay dép ở cửa, để giày thể thao lên kệ giày.

"Về rồi à, đã mua được đồ chưa?" Mẹ Lộ, Lâm Linh mang ra một đĩa trái cây đã cắt sẵn. "Này, về vừa đúng lúc, mang lên lầu ăn đi."

Lộ Hủ gật đầu, hai tay nhận lấy dĩa trái cây, nhìn qua phòng khách không có người, hỏi một câu: "Ba vẫn chưa về à?"

"Chưa, vừa nãy ba con gọi điện nói phải đi công tác mấy tuần ở thành phố Nam, bảo chúng ta đừng đợi ông ấy."

Ba của Lộ Hủ làm kinh doanh, mở một công ty ở trung tâm thành phố Tô, số lần về nhà rất ít, thường xuyên đi công tác đàm phán các dự án lớn.

Gia đình Lộ Hủ ba đời làm kinh doanh, từ ông cố, ông nội, đến ba của cậu hiện tại.

Nhưng Lộ Hủ không có hứng thú với tài chính hay kinh doanh, may mắn là ba mẹ cậu đều rất dân chủ, hiện tại chỉ mong cậu giữ được thành tích tốt là được.

Cậu không hài lòng thở dài: "Là tổng giám đốc rồi mà vẫn phải đi công tác, ba con đúng là bận rộn suốt ngày."

"Đừng có nói năng châm chọc như thế, ba con làm việc rất vất vả." Lâm Linh nghe ra lời con trai có ý trách móc, nhẹ nhàng cười, cưng chiều vỗ nhẹ vào đầu cậu.

"Phải hiểu cho ba con biết không?"

Cậu cười rồi quay đầu lại: "Con biết, con sẽ hiểu cho ba."

Lâm Linh nhìn thoáng qua quyển tập làm văn mà cậu đang cầm, nghĩ đến gì đó, liền mở miệng hỏi: "Có cần mẹ đăng ký cho con học thêm môn Ngữ văn không? Nhìn bài văn của con, cứ thế này cũng không ổn đâu."

Lộ Hủ không ngần ngại đồng ý ngay: "Mẹ đăng ký thêm vài lớp đi, con không muốn thi vào đứng nhất, đến lúc đó lại phải đếm ngược ra."

Cậu nói đùa nhưng biểu tình lại rất nghiêm túc.

"Hình như trong thành phố chúng ta có một giáo viên trước đây dạy ở Bắc Kinh, rất giỏi đấy, nếu con không có ý kiến gì thì mẹ sẽ đăng ký trước cho con lớp Ngữ văn xem sao."

"Được, mẹ quyết định đi." Lộ Hủ trả lời, "Vậy con lên lầu làm bài tập trước." Cậu vừa nói vừa ôm tập, vừa bưng dĩa trái cây bước lên lầu.

Phòng của cậu nằm ở tầng hai, bên cạnh là phòng của ba mẹ, còn có một phòng làm việc, lên tầng ba là phòng để đàn piano, nhưng cậu lâu lắm rồi chưa dùng, không biết đã phủ đầy bụi chưa.

Khi Lộ Hủ về phòng, thùng rác đã được dọn sạch giấy vụn, cậu đặt đồ lên bàn, nhưng không vội động bút.

Cậu lấy một quả cherry từ dĩa, tiện tay ném vào miệng.

Lộ Hủ tựa lưng vào ghế.

Thực ra gần đây cậu có chút phiền muộn, kể từ ngày khai giảng, cô gái tên Ôn Dạng đã đòi xin số liên lạc của cậu, nhưng cậu không muốn cho, thế mà suốt hơn một tuần qua, cậu cứ tình cờ gặp cô.

Ví dụ như khi ra chơi đi đánh bóng, cô sẽ có mặt ở sân bóng rổ, hét to cổ vũ trước mặt cậu, khiến cậu có chút bối rối.

Tống Từ Tự ngày nào cũng trêu chọc cậu: "Chà, cô gái này thật chăm chỉ, xem ra cô ấy tin chắc cậu không thể làm gì được cô ấy rồi."

Cậu bất đắc dĩ ném quả bóng rổ vào người cậu: "Cút đi."

Nói chung, bất cứ lúc nào cậu đi đánh bóng, gần như đều có thể nhìn thấy Ôn Dạng, có lần cậu thật sự không chịu nổi nữa, đi tìm cô.

"Bạn học à, bạn…"

"Mình tên Ôn Dạng, cậu còn nhớ mình không? Mình đã từng xin số liên lạc của cậu đấy!" Ôn Dạng rõ ràng không ngờ Lộ Hủ sẽ trực tiếp đến tìm mình, cô có chút phấn khích, chờ câu trả lời của cậu.

"Ừ, mình nhớ cậu." Cậu có chút bất đắc dĩ xoa trán, nhìn cô gái trước mặt, những lời muốn nói ra lại chẳng biết mở đầu thế nào.

Thật ra cậu có chút ấn tượng, dù sao cũng hiếm thấy ai dũng cảm đến xin số của mình như cô.

"Nhưng mà, cậu có thể đừng cổ vũ mình trong những dịp như thế này được không, mình thấy không hay lắm, đối với cậu cũng không tốt, phải không?" Cậu nhẹ nhàng hạ giọng, kiên nhẫn thuyết phục Ôn Dạng, ngữ điệu không có chút khó chịu hay phiền toái nào.

Ai mà chịu được giọng nói dịu dàng như thế này chứ, Ôn Dạng nhìn thấy sự khó xử trên mặt chàng trai, đành cúi đầu, có chút xấu hổ: "Xin lỗi nhé, cậu yên tâm, sau này tớ sẽ không như vậy nữa!"

Lộ Hủ thấy cô không vui, cảm thấy hơi áy náy. Cậu gãi gãi mũi, nói: "À, không sao đâu, chủ yếu là mình không quen được chú ý, hơn nữa có vài người không biết nói năng, nói ra những điều không hay về cậu."

Cậu chỉ về phía nhóm người đang chơi bóng đối diện, thật ra cậu cũng không phải người được lòng ai.

Chỉ có điều là gương mặt này của cậu đã thu hút quá nhiều hoa đào, chẳng may lại đúng vào mấy anh chàng thích những cô gái thích cậu, thế là từ từ hai bên có chút không hợp, đôi khi chỉ là một trận bóng cũng đầy mùi thuốc súng.

Chỉ riêng việc Ôn Dạng cổ vũ cho cậu đã đủ để cậu liếc mắt một cái đã thấy mấy chàng trai ở đối diện chỉ trỏ về phía mình.

"Lộ Hủ, cậu thấy không, ánh mắt của cái thằng tóc vuốt keo kia nhìn cậu có hằn học không chứ? Chậc chậc chậc, hận không thể gϊếŧ chết cậu mà."

Tống Từ Tự cũng đã nhắc cậu về việc này, nhưng cậu không quan tâm: "Mấy thằng con trai này lắm chuyện thật."

Cậu cười nói vài câu, cũng chẳng mấy để tâm.

Nhưng đối với Ôn Dạng thì không hay chút nào, cậu đành đi tìm cô để nói chuyện.

Cô mới quay sang nhìn mấy người hay bàn tán kia, trao cho họ một ánh nhìn, mấy người đó liền chột dạ quay mặt tiếp tục chơi bóng. Ôn Dạng bĩu môi đầy bất lực: "Có lúc mình thấy bọn con trai của Nhất Trung chúng ta, ghen tị chẳng thua ai."

"Cũng phải thôi, ai bảo cậu đẹp trai như vậy, được chú ý cũng là bình thường thôi mà, nhưng chẳng lẽ bọn họ không chú ý đến cậu à? Sao cậu không nói bọn họ chứ?"

Cô cười, lảng sang chuyện khác, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng như đợi cậu giải thích.

Lộ Hủ cười khẽ: "Đó là hai chuyện khác nhau, họ nhìn mình là muốn đánh chết mình đấy, cậu thì đâu như vậy."

"Đúng là mình không như vậy." Ôn Dạng bị cậu làm cho bật cười, nhìn chàng trai trước mặt, mặc một bộ đồ bóng rổ màu xanh đậm số 11, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, cả người toát lên vẻ thanh xuân của tuổi trẻ.

Cô mỉm cười, tiến lại gần cậu một chút: "Được rồi, yên tâm đi, sau này mình sẽ không làm thế nữa! Nhưng mà mình sẽ lặng lẽ theo đuổi cậu, cậu cứ yên tâm!"

Nói xong, cô còn vỗ vai cậu, giọng điệu thay đổi, âm thanh nhỏ hẳn đi: "Vậy nên bây giờ mình có thể xin số điện thoại của cậu không?"

Giọng cô nhỏ nhẹ như đang làm một giao dịch ngầm nào đó không thể để ai biết.

Lộ Hủ nhìn cô gái sống động trước mắt, thay đổi như tắc kè hoa, cố nhịn cười, vẫn lịch sự từ chối: "Xin lỗi nhé, mình không yêu đương khi còn học cấp ba."

“Được rồi được rồi, mình sẽ đợi đến khi cậu đồng ý cho mình cách liên lạc!”

Cô thở dài có vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó đã điều chỉnh lại tâm trạng.

Lộ Hủ thực sự rất đáng để yêu thích, có cả một danh sách dài những lý do, hôm nay có thể xem là một trong số đó.

Một chàng trai luôn nghĩ đến người khác dù là người lạ, vĩnh viễn luôn chu đáo nhẹ nhàng như ánh sáng tỏa ra xung quanh.

Những ngày sau đó, khi Lộ Hủ nghĩ rằng Ôn Dạng sẽ không xuất hiện nữa, thì cô gái này lại có mặt trong cuộc sống của cậu theo nhiều cách khác nhau.

Chẳng hạn như buổi sáng mang bữa sáng đến cho cậu, buổi trưa thì để trên bàn học của cậu một chai sữa chua hoặc vài món ăn vặt, còn không quên kèm theo một mảnh giấy nhỏ hỏi thăm.

Những hành động đó khiến cậu có phần ngạc nhiên, nhưng những thứ đó cậu đều không động vào, tất cả đều được trả lại cho cô.

Ôn Dạng tất nhiên không muốn những gì mình đã cất công chuẩn bị lại bị trả lại, nhưng Tống Từ Tự từ sớm đã rất thành thạo với việc lẳng lặng mang đồ trả về lớp học của Ôn Dạng, đặt lên bàn cô, hành động thuần thục đến mức khiến người ta phải bật cười.

Khi mang đồ trả lại, Ôn Dạng thậm chí còn chưa kịp gặp Lộ Hủ, Tống Từ Tự trả lại đồ cũng không quên trêu đùa cô: “Này cô em, đừng cố chấp nữa, anh Lộ của mình không yêu đương đâu, mấy chiêu này bọn mình thấy nhiều rồi.”

Nói xong liền lẻn mất, không cho cô chút thời gian phản ứng.

Ôn Dạng thực sự đã nhận ra rằng, dù cô có cố gắng đến đâu, việc lấy lòng Lộ Hủ cũng không có tác dụng.

Sau đó cô thay đổi chiến thuật, không còn tặng đồ nữa mà bắt đầu thực hiện chiêu trò "tình cờ gặp gỡ", lớp của cô ở tầng hai, lớp của Lộ Hủ ở tầng ba, cô canh đúng thời gian Lộ Hủ đi đánh bóng rổ, ngồi chờ cậu ở cửa cầu thang, gặp cậu cũng không vì cái gì, chỉ là để có cảm giác tồn tài trước mặt cậu.

Chuyện này đã khiến Lộ Hủ mệt mỏi và bất lực, cậu thực sự chưa từng gặp qua cô gái nào kiên trì như vậy.

Đến cả Tống Từ Tự thỉnh thoảng cũng đem chuyện này ra trêu chọc cậu.

Cậu đã lịch sự từ chối nhiều lần rồi, nhưng cô gái này dường như đã quyết tâm đến cùng, khiến cậu không biết phải làm sao, dù sao những cô gái giống như Ôn Dạng, đã bị từ chối nhiều lần nhưng vẫn kiên trì theo đuổi, trong suốt mười mấy năm qua cậu cũng chỉ gặp được vài người.

Càng nghĩ càng thấy đau đầu, cậu thở dài một tiếng, không tiếp tục nghĩ nữa, mở tập ra, cầm viết bắt đầu viết bài văn.

Lần này viết bài khá suôn sẻ, cậu viết rất trôi chảy, nhanh chóng viết xong rồi đi ngủ.

Trên bầu trời đêm, những ngôi sao lấp lánh như những mảnh vụn, kết thành một dải ngân hà tuyệt đẹp và huyền ảo.

Nửa đêm không ngủ được, Trần Nam ngồi bên cửa sổ đếm sao. Trong đầu cô có chút lộn xộn, không ngừng hiện lên những gì đã gặp, đã nghe thấy hôm nay về Lộ Hủ.

Cô gái tuổi ấy, tâm sự đã chất chứa quá nhiều, cô lắc lắc đầu, cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ, một lát sau cũng chìm sâu vào giấc ngủ.