Sau kỳ thi đại học, Trần Nam cuối cùng cũng có thể ở nhà ngủ một giấc ngon lành. Vài ngày sau, Triệu Lan đã kéo cô lên núi đến ngôi chùa để trả lễ.
Trước kỳ thi của Trần Nam, mẹ cô đã lên chùa cầu nguyện. Giờ kỳ thi đã kết thúc, cũng là lúc thực hiện lời hứa.
Hai mẹ con rời nhà từ sáng sớm, đến giữa trưa mới leo lên đến cổng chùa.
Khi bước vào chùa, Trần Nam chú ý đến cây bồ đề khổng lồ ngay trước cổng. Trên những cành cây to khỏe, treo lủng lẳng vô số dải dây ước nguyện, hai mặt có màu sắc khác nhau, trên đó là những dòng chữ đen khác nhau, khẽ lung lay trong gió.
Sau khi trả lễ, Triệu Lan đi vệ sinh, Trần Nam nhân cơ hội lặng lẽ bước đến một quầy hàng nhỏ phía trước, hỏi: "Xin hỏi, có thể treo dây ước nguyện lên cây không ạ?"
“Được chứ! Đây dây của em nè!" Cô gái trẻ ngồi ở quầy hàng nhiệt tình đưa dây ước nguyện cho Trần Nam, giải thích về ý nghĩa của hai mặt dây khác nhau: “Mặt sáng để cầu duyên lành, mặt tối là để chúc phúc, em tự chọn để viết nhé, viết ở đây.”
Cô lễ phép nói cảm ơn rồi nhận dây ước nguyện và viết.
Cô viết điều ước của mình lên mặt sáng màu của dây ước nguyện.
Liệu có thể để tôi tham lam một lần, để tôi có thể nhìn trộm cậu ấy thêm một lần nữa không.
Trần Nam tự tay buộc dây ước nguyện lên cây, cô chắp tay trước ngực, thành tâm nhắm mắt lại cầu nguyện.
"Tôi muốn đỗ vào Đại học Tô, tôi muốn gặp lại cậu ấy một lần, dù chỉ là một lần nhìn trộm cũng được."
Đó là sự tham lam hiếm hoi của cô, thực ra cô không tin lắm vào những điều này, nhưng giờ cô vẫn thành khẩn cầu xin vì lòng ích kỷ nhỏ bé của mình, chỉ mong có thể gặp lại Lộ Hủ thêm một lần.
Dù chỉ là nhìn trộm một cái cũng đủ.
Sau kỳ thi đại học, mỗi người một nơi, muốn gặp lại thật khó vô cùng.
Cô gửi gắm tất cả tâm tư của mình vào sợi dây ước nguyện này.
Ngày 23 tháng 6, kết quả thi đại học của thành phố Tô được công bố.
Trần Nam căng thẳng tra cứu điểm số, nét mặt căng thẳng vô cùng.
Triệu Lan và Trần Vĩ đứng cạnh cô, Triệu Lan liên tục vò tay, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, Trần Vĩ thì bình tĩnh hơn, liên tục khuyên bà không nên lo lắng, đừng gây áp lực cho Trần Nam.
Sau hơn mười phút bị đơ, cuối cùng trang web cũng hiện lên kết quả.
“Mẹ mẹ mẹ! Mẹ nhìn giúp con xem được bao nhiêu điểm.” Trần Nam quay đầu lại không dám nhìn.
"Được được, để mẹ và chú xem nào." Triệu Lan và Trần Vĩ ghé sát màn hình.
“Nam Nam, 629 điểm! Con làm tốt lắm, điểm cao thế này là tốt rồi!" Trần Vĩ ghi lại điểm số, khuôn mặt đầy niềm vui, cháu gái của ông thật sự đã làm ông nở mày nở mặt.
Nghe thấy những lời khen ngợi từ Triệu Lan và Trần Vĩ, cô mới dám mở mắt ra, nhìn vào điểm thi của mình, cô cũng có phần sững sờ, đây thật sự là màn phát huy vượt xa mong đợi.
Mọi thứ như một giấc mơ, trước mắt cô hiện lên khoảng thời gian ba năm qua, lần đầu tiên cô tính toán khoảng cách điểm số giữa mình và Lộ Hủ, một khoảng cách lớn đến đáng sợ.
235 điểm, cô thật sự đã thu hẹp được rất nhiều.
“Chú ơi, điểm này của con có thể đậu vào Đại học Tô không ạ?" Cô cố gắng kìm nén sự hồi hộp, hỏi câu hỏi mà mình quan tâm nhất.
“Năm ngoái điểm chuẩn của Đại học Tô là 619, nếu không có gì bất ngờ thì chú nghĩ con có thể đậu, chờ điểm chuẩn năm nay của Đại học Tô được công bố thì mọi chuyện sẽ rõ. Nhưng dù không đậu được Đại học Tô thì cũng không sao, với số điểm này, con có thể chọn rất nhiều trường đại học tốt khác.”
Trần Vĩ cười lớn, cuối cùng ông cũng buông được tảng đá trong lòng.
Bao nhiêu năm nay ông đã giúp đỡ chị dâu và cháu gái, nhìn thấy con gái của anh trai đạt được kết quả xuất sắc như vậy, tương lai rộng mở, ông cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Kết quả thi đại học đã được công bố.
Không ngoài dự đoán, Lộ Hủ trở thành thủ khoa khối tự nhiên của thành phố Tô năm nay.
Vài ngày sau, điểm chuẩn của Đại học thành phố Tô được công bố, Trần Nam vừa đủ điểm để đậu vào Đại học Tô.
Thời gian đó, Triệu Lan vui vẻ vô cùng, đi đâu cũng kể. Không lâu sau, cả khu phố đều biết Trần Nam đã đậu vào Đại học Tô.
Cuối mùa hè, Trần Nam cuối cùng cũng nhận được giấy báo trúng tuyển từ Đại học Tô.
Khoảnh khắc nhận được giấy báo trúng tuyển, Trần Nam cảm thấy có chút không thực, cô cẩn thận sờ vào lớp bìa của giấy báo, cười rạng rỡ.
Cô thực sự đã đậu.
Cô có thể học cùng trường với Lộ Hủ.
Niềm vui sướиɠ không thể tả xiết, vì tin vui đậu vào Đại học Tô, cô vui suốt cả mùa hè.
Mùa hè nóng bỏng này chứa đầy những tin vui, Lâm Trầm Thiến cũng đã đậu vào ngôi trường mơ ước là Học viện Múa Bắc Kinh, hai cô gái cuối cùng cũng giải tỏa được áp lực, Trần Nam bị Lâm Trầm Thiến kéo đi chơi suốt ngày.
Ở chỗ Lâm Trầm Thiến, cô mới biết được rằng Cố Dương Thanh cũng đã đỗ vào Bắc Kinh, mối liên hệ đã bị đứt đoạn giữa hai người cuối cùng cũng được nối lại.
Đây có lẽ là điều khiến Trần Nam vui nhất sau khi tốt nghiệp, cô thật sự mừng cho Lâm Trầm Thiến, cuối cùng cô và Cố Dương Thanh cũng yêu nhau.
Niềm vui lẫn lộn, cô cũng bắt đầu chuẩn bị, quyết tâm đặt dấu chấm hết cho mối tình yêu thầm của mình.
Viết kín ba, bốn trang giấy những điều muốn nói, Trần Nam lo lắng rằng mình sẽ trở nên căng thẳng, lúng túng và làm trò cười khi gặp cậu, vì vậy cô đã cẩn thận viết ra tất cả những điều muốn nói và mang theo bên mình.
Đầu thu, ngày 1 tháng 9, ngày đại học khai giảng.
Trần Nam phải lên thành phố để học đại học, lần đầu tiên rời xa nhà, Triệu Lan không khỏi lo lắng, vừa sắp xếp đồ đạc vừa dặn dò cô: "Phải hòa thuận với bạn cùng phòng, đừng cãi nhau với họ. Mẹ biết con không phải là người như thế, nhưng cũng không được để người khác bắt nạt, cần mạnh mẽ thì phải mạnh mẽ, biết chưa?”
“Con biết rồi mẹ, con chỉ lên thành phố học thôi, về nhà cũng chỉ mất vài tiếng, mẹ đừng lo cho con, con sẽ không để ai bắt nạt đâu." Cô cười, thu xếp xong vali.
Trần Vĩ và Triệu Lan cùng đưa cô đến trường.
Xuống xe, cô nhìn năm chữ lớn "Đại học thành phố Tô" trước mặt, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, đã không còn dáng vẻ rụt rè, sợ sệt như ngày đầu bước vào trung học.
Trần Nam kéo vali đi vào Đại học Tô, tìm phòng ký túc xá của mình.
Ký túc xá của cô có năm người, tất cả đều là cô gái địa phương, còn có một cô gái đến từ Đông Bắc.
Lần đầu gặp nhau, mọi người đều rất dễ gần.
Trong lúc sắp xếp đồ đạc, các cô gái trong phòng ký túc xá ngồi trên giường trò chuyện, hỏi lý do tại sao chọn học Đại học Tô.
Trần Nam không trả lời quá chi tiết, chỉ nói qua loa vài câu, phần lớn thời gian chỉ lắng nghe các cô gái khác nói chuyện.
Đặc biệt là cô gái đến từ Đông Bắc: “Lúc đăng ký nguyện vọng, mình chỉ muốn đi học xa nhà một chút, cậu không biết đâu, từ Đông Bắc đến đây, đường xá xa xôi, mệt chết đi được.”
“Nguyện vọng này của cậu, ít nhiều cũng có chút nổi loạn đấy nhỉ.”
Cả phòng cười ầm lên, không khí rất vui vẻ.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, dì quản lý ký túc xá từng người một bước vào thông báo: “Thu dọn xong thì nhanh ra sân vận động tham gia lễ khai giảng, với lại nếu tủ hay giường có vấn đề gì thì nhớ nói với dì nhé.”
“Dạ được, dì.” Cô gái Đông Bắc là người đầu tiên lớn tiếng đáp lại.
Trần Nam nghe thấy lễ khai giảng, tim bỗng nhiên run lên.
Bất giác nhớ lại lễ khai giảng ba năm trước, chàng trai trên sân khấu như phát sáng, rực rỡ đến mức thắp sáng cả tuổi thanh xuân của cô.
Là thủ khoa khối tự nhiên năm nay, cậu nhất định sẽ được chọn làm đại diện tân sinh viên để phát biểu, Trần Nam nghĩ.
Cả phòng đi đến sân vận động, cảnh tượng giống hệt ba năm trước, sân vận động đông nghẹt người, mọi người đều mặc đủ loại trang phục màu sắc khác nhau, đứng dưới cái nắng gay gắt.
Xung quanh là tiếng than phiền vì nắng gắt quá.
Trần Nam không có chút khó chịu nào, cô đứng thẳng lưng, háo hức chờ đợi hiệu trưởng xướng tên “đại diện tân sinh viên” bước lên bục phát biểu.
Cô vươn cổ, cố nhướng qua đám đông nhìn lên sân khấu, người cầm bản thảo đứng trên bục, giọng nói xa lạ vang lên qua loa phát thanh, truyền khắp sân vận động.
Cơn gió nhẹ từ sau thổi tới, biểu cảm của Trần Nam khựng lại, người đang phát biểu trên sân khấu, không phải Lộ Hủ.
Một suy nghĩ khó tin chợt nảy ra, cậu là thủ khoa năm nay, nếu thi đậu vào Đại học Tô, chắc chắn sẽ được sắp xếp lên phát biểu.
Trừ khi… cậu không thi vào Đại học Tô.
Da đầu cô tê dại, không muốn tin vào điều đó.
Tiếng chuông tin nhắn trong nhóm chat liên tục vang lên, tâm trí của Trần Nam rối bời.
Cô mở điện thoại lên, tin nhắn trong nhóm QQ của trường không ngừng nhảy lên.
Mạnh Bắc Cáp: [Lộ Hủ thi vào Đại học Nam rồi sao? Không phải cậu ấy luôn muốn vào Đại học Tô sao?]
Cô đính kèm một bức ảnh, trong đó Lộ Hủ đăng định vị: Đại học thành phố Nam.
Còn một bức ảnh khác, tay cậu giơ chữ V, bàn tay trắng trẻo thon dài xuất hiện trong bức ảnh.
Bình thường, Trần Nam nhất định sẽ ngắm kỹ bức ảnh này, ngắm đôi bàn tay cô đã thích từ khi cậu học cấp ba.
Nhưng giờ đây, tâm trí của cô toàn bộ tập trung vào việc Lộ Hủ thi vào Đại học Nam.
Có người hỏi: [Thủ khoa khối tự nhiên không phải luôn ao ước Đại học Tô sao? Sao lại chạy đến Đại học Nam rồi?]
Cũng có người giải thích: [Các cậu không hiểu gì rồi, anh Lộ đã nói với cô gái mình thích là sẽ cùng nhau thi vào Đại học Nam, mục tiêu của cậu ấy đã thay đổi từ đầu năm lớp 12 rồi, các cậu không theo kịp tin tức đâu.]
….……
Trần Nam nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong nhóm, ngón tay run lên, cô mở trang cá nhân của Lộ Hủ, nhìn thấy dòng định vị và bức ảnh đó.
Bên dưới bài đăng của cậu là rất nhiều bình luận: Đỉnh quá đỉnh quá, thi đậu Đại học Nam thật à, bỏ Đại học Tô không tiếc sao?”
L trả lời: Có gì mà tiếc, nhớ đến thành phố Nam tìm mình chơi nhé.
Tin cậu thi đậu Đại học Nam đã được cậu tự mình khẳng định.
Mọi người đều nghĩ cậu sẽ thuận lợi thi đậu vào Đại học Tô, ngay cả cô cũng nghĩ vậy.
Suy nghĩ của cô rối bời, ánh mắt bỗng chốc trở nên u ám.
Đứng giữa đám đông ồn ào, đôi mắt của Trần Nam phủ một lớp sương mù, cô cố gắng ngẩng cao đầu, nhưng lưng lại vô thức còng xuống.
Cơn gió mùa thu mát rượi từ sau thổi tới, nhưng cô lại cảm thấy gió hôm nay đặc biệt oi bức, thổi làm lòng cô bồn chồn.
Bài phát biểu trên sân khấu vẫn tiếp tục, như nhắc nhở cô về sự ngớ ngẩn của mình.
Nhớ lại mùa hè năm đó, cô liên tục đến sân bóng rổ để mong tình cờ gặp cậu, nhưng chẳng có kết quả gì. Nhớ lại việc mình cố gắng thi đậu Đại học Tô, cảm giác vui mừng khi nhận được giấy báo trúng tuyển, thậm chí là vui đến mức bật khóc.
Còn rất nhiều, rất nhiều điều ước của cô, những lời cầu nguyện chân thành, giờ đây bị cơn gió thổi tan, vụn vỡ.
Trần Nam nhìn trang cá nhân của cậu trên điện thoại, khóe mắt ướt đẫm.
“Hóa ra trường mà cậu muốn học chưa bao giờ là Đại học Tô hay Đại học Nam, mà là một nơi có cô ấy.”
Cô cười gượng. Ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, một giọt nước mắt rơi xuống bãi cỏ.
Những mộng tưởng và tình cảm của cô, giờ đây trông như một trò đùa lố bịch.
Sau lễ khai giảng, Trần Nam rời trường, đến một tiệm cắt tóc gần đó.
Cô cắt đi mái tóc dài đã nuôi suốt ba năm.
Khi về đến ký túc xá, mấy cô bạn cùng phòng đang nói chuyện thấy cô thì sững sờ.
“Trần Nam, sao cậu lại cắt tóc vậy? Còn mắt cậu sao lại đỏ thế kia?”
Mấy người cùng xúm lại, thấy cô có vẻ không ổn nên rất quan tâm.
Cảm xúc mà cô cố gắng kìm nén bấy lâu nay, lúc này bỗng chốc sụp đổ. Cô cúi đầu không nói nên lời, tiếng nức nở yếu ớt vang lên.
“Mình không sao, chỉ là cảm thấy bản thân hơi ngốc, hơi buồn cười thôi.” Trần Nam cười nhạt, nước mắt lại không ngừng rơi, cô không ngừng lau nhưng lau mãi không hết.
Cô cứ như đang làm những chuyện ngốc nghếch suốt, chẳng có việc nào làm tốt cả.
Mấy cô gái trong phòng đều ngẩn người, không ngờ cô lại khóc như vậy, vội vàng đưa giấy và an ủi cô.
Trần Nam chỉ lắc đầu không nói, ngay cả bản thân cô cũng không ngờ mình lại khóc nhiều như vậy. Những giọt nước mắt nóng hổi như không thể rửa sạch những cay đắng và tình cảm suốt bao năm qua.
Cô vò nát những tờ giấy giấu dưới gối, ném hết vào thùng rác.
Hóa ra trên đời này, có rất nhiều chuyện dù cố gắng cũng chưa chắc có kết quả, và có những chuyện, từ lúc bắt đầu đã không được trao cơ hội để cố gắng.
Cô đã từng mong thi đậu Đại học Tô, mong rằng có thể học cùng trường với cậu, có thể gặp lại cậu, tất cả chỉ là những suy nghĩ viển vông.
Tháng chín, gió thu l*иg lộng, thổi qua hai hàng cây phong bên đường ở Đại học Tô, nhuộm đỏ rực những chiếc lá.
Nước mắt cô hòa vào cái kết của mùa hè, tan biến.
Mùa hè, đã kết thúc.