Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Chỉ Dám Trộm Nhìn Cậu

Chương 1: Cô yêu một chàng trai (1)

Chương Tiếp »
Giữa tháng chín, ở Thành phố Tô lại một mùa hè nữa sắp trôi qua, chào đón mùa thu. Gió đêm bên đường không còn khô nóng, ánh mặt trời không còn chói mắt.

Buổi tối đầu thu, bầu trời trong xanh, giống như một mảng màu xanh của biển cả, vô số ngôi sao chiếu rọi trong bầu trời đêm, đẹp giống như một bức tranh.

Rạng sáng, Trần Nam mở cửa sổ ra, đón cơn gió mùa thu cảm giác hơi mát lạnh, ánh trăng lọt qua khe cửa chiếu vào. Cô ngồi trước cửa sổ, một mình lặng lẽ cảm nhận cơn gió thổi qua.

Gió lướt qua đôi má, thổi tung những lọn tóc của cô.

Lại thêm một mùa hè nữa, mùa hè cuồng nhiệt trôi qua, kết thúc một mùa tốt nghiệp, mọi người bước vào một giai đoạn mới, quen biết những người mới và xảy ra những câu chuyện mới.

Mỗi lần vào thời gian này, Trần Nam đều sẽ tự nhiên nhớ đến rất nhiều việc trong quá khứ.

Cô thường xuyên nghĩ về bản thân năm 18 tuổi, một Trần Nam nhút nhát, tự ti nhưng lại chỉ có một thanh xuân duy nhất.

Nhớ đến những cây phong trường Nhất Trung ở thành phố Tô, mùa thu năm nay nhất định lại sẽ mọc ra những chiếc lá đỏ rực, giống như ngọn lửa bùng cháy được gió thổi qua, cũng giống như người đó, sôi nổi chuyển động trong đoạn thanh xuân ấy.

Trần Nam sực tỉnh, nhìn tin nhắn trên điện thoại.

Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện một bài đăng ----- Bạn và người bạn yêu thầm thời học sinh, bây giờ như thế nào rồi?

Cô có chút tò mò, liền bấm vào xem, các bình luận đều có kết cục khác nhau.

[Người tôi yêu thầm có người yêu rồi, không có sau này nữa.]

[Yêu thầm không chịu nổi nữa đã đi tỏ tình, nhưng bị từ chối rồi.]

[Đã ở bên nhau! Mọi người ơi! Tôi rất vui!]

….……

“Người tôi yêu thầm…” Trần Nam nhìn chằm chằm vào những chữ trên điện thoại, trong đầu hiện lên một bóng hình mờ ảo, cô chớp chớp mắt, do dự một lát, cuối cùng quyết định để lại một bình luận ẩn danh.

Bình luận ẩn danh: [Tốt nghiệp đã nhiều năm rồi, không tỏ tình, cũng chẳng có gì tiếp theo, suốt năm cấp ba, cậu ấy hình như không quen biết tôi.]

Sau khi đăng bình luận, cô lại lướt thêm một lúc nữa, phát hiện ra rằng thì ra bản thân có kết cục tệ nhất.

Kết cục của yêu thầm, có người ở bên nhau, có người tỏ tình thất bại.

Dường như chỉ có cô, từ đầu đến cuối, người cô yêu thầm có lẽ chẳng bao giờ nhớ đến cô.

Cô có chút choáng váng, bóng lưng mờ nhạt của người đó liên tục hiện lên trong tâm trí.

Nhiều năm như vậy, nghĩ về cậu, cô vẫn không thể ngăn được cảm xúc bị xáo trộn, như mặt hồ tĩnh lặng bị một viên đá nhỏ ném vào làm gợn sóng.

Trong một đêm tĩnh mịch như vậy, trái tim cô lại không cách nào bình tĩnh.

Trần Nam nhìn chằm chằm vào những cây ngô đồng đang lay động bên ngoài cửa sổ rất lâu, cho đến khi âm báo tin nhắn wechat vang lên, cô mới chợt tỉnh.

Tiếng “Ding dong” vang lên, khiên cô bị giật mình, mới phát hiện tâm trí của mình đã bay xa. Mở điện thoại xem tin nhắn, phát hiện là tin nhắn từ biên tập viên của mình đang hối thúc bản thảo, cả người càng thêm lo lắng.

Hứa Mộng Mộng: [Trần tiểu thư, bản thảo tác phẩm mới của cô năm nay rốt cuộc khi nào mới nộp cho tôi đây?]

Biên tập viên của cô, Hứa Mộng Mộng, chuyên môn đào tạo ra các tác giả xuất sắc, nhưng duy nhất với cô là thất bại.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô may mắn thi đỗ vào Đại học Tô, chỉ vừa đủ điểm để vào ngành Văn học Trung Quốc.

Cuộc sống trôi qua bình lặng, bốn năm đại học kết thúc, Trần Nam tốt nghiệp và đi làm, hiện cô là phóng viên của một đài truyền hình, ngày ngày chạy khắp nơi, vác máy quay đưa tin về đủ loại sự kiện. Công việc bận rộn khiến cô kiệt sức, cơ thể cũng bắt đầu gặp vấn đề.

Sau khi giải quyết xong những công việc lớn nhỏ, cô đến gặp bác sĩ và xin lãnh đạo một kỳ nghỉ dài, trong thời gian nghỉ ngơi ở nhà, không có việc gì làm, cô quay lại với thói quen cũ.

Đây đã là năm thứ năm Trần Nam viết lách, từ khi bắt đầu viết văn vào năm hai đại học đến giờ, nhưng cô vẫn chưa có được một tác phẩm nào nổi bật.

Sau này công việc quá bận rộn nên cô không viết nữa, đúng lúc có kỳ nghỉ dài, cô lại muốn thử lại.

May mà vì mối quan hệ nhiều năm, Hứa Mộng Mộng chưa từ bỏ cô, nghe cô nói muốn viết lại, vui mừng còn không kịp.

Chỉ có điều gần đây cô mắc kẹt trong giai đoạn khó khăn, một chữ cũng không viết ra nổi. Cô ngây ngẩn nhìn tin nhắn trên điện thoại không dám trả lời, không cần đoán cũng biết Hứa Mộng Mộng sẽ lại mắng mình một trận.

Cô chán nản xoa thái dương, có chút hối hận vì đã nói với Hứa Mộng Mộng rằng mình sẽ viết lại.

Nhưng Hứa Mộng Mộng thật sự cảm thấy Trần Nam là một mầm non viết lách tiềm năng, nhớ lại ánh mắt đầy hy vọng của Hứa Mộng Mộng, Trần Nam không thể không thu lại những lời muốn từ bỏ.

Cô thở dài, chuyển màn hình điện thoại trở lại bài đăng đó tiếp tục lướt các bình luận, muốn tìm chút cảm hứng.

Khi cô vào lại bài đăng, mới phát hiện ra trang cá nhân của mình đã "99+" thông báo làm náo loạn.

Trần Nam chững lại trong khi lướt các bình luận, nhấn vào dấu chấm đỏ "99+" mới phát hiện, hóa ra bình luận của mình đã trở nên nổi tiếng.

Rất nhiều người bình luận:

[Ơ? Chị em, tôi thấy đau lòng rồi! Tại sao không dũng cảm hơn một chút?]

[Vậy có phải bạn đã thích cậu ấy nhiều năm rồi không…]

[Đây là cái kết buồn thảm (BE) gì vậy? Rốt cuộc đàn ông là cái gì mà khiến các cô gái chúng ta mê mẩn như vậy?]

[Huhu, tôi cũng vậy, người tôi thầm yêu chưa từng biết đến sự tồn tại của tôi.]

….……

Trần Nam nhìn những bình luận đó mà thất thần—Vậy có phải bạn đã thích cậu ấy nhiều năm rồi không?

Câu hỏi này khiến cô muốn cười, đúng vậy, rốt cuộc đó là người như thế nào, có thể khiến cô khó quên đến vậy?

Trong đầu Trần Nam bỗng trở nên hỗn loạn, như thể đang xem một cuốn phim kỷ niệm, những hình ảnh không ngừng lướt qua.

Bao năm qua, cô cũng từng tự hỏi bản thân không chỉ một lần, tại sao lúc đó mình không dũng cảm hơn?

Nhưng liệu nếu dũng cảm thì mọi chuyện có khác đi không?

Cô cúi đầu, đôi mắt hướng xuống, đây là câu hỏi mà cô mãi không thể trả lời được.

Mà ở đầu dây bên kia, Hứa Mộng Mộng vì không nhận được phản hồi của đối phương, đã mất kiên nhẫn và gọi thẳng cho Trần Nam.

"Alo, Trần Nam. Chị cảnh cáo em, đừng có mà giả chết nghe chưa? Chính em nói muốn viết mà, giờ sao không đưa cho chị một chữ nào?" Hứa Mộng Mộng nghe điện thoại được bắt máy, giọng điệu lập tức trở nên sắc bén.

Cô và Trần Nam đã quen biết nhau vài năm, cả hai học cùng một trường đại học, Trần Nam là đàn em của cô.

Lúc đó cô chỉ là một biên tập viên nhỏ, không nổi tiếng, rất ít người muốn ký hợp đồng với cô, chỉ có Trần Nam không chút do dự mà ký hợp đồng với cô.

"Em tin chị, chị có thể giúp em nổi tiếng." Trần Nam khẳng định, không chút do dự.

Qua bao năm, cô đã đưa tên tuổi của nhiều tác giả lên tầm cao, nhưng Trần Nam luôn thiếu một chút may mắn và cơ hội.

Sau khi đi làm, Trần Nam không còn viết nữa, lúc đầu cô thấy tiếc cho Trần Nam, nhưng giờ đây khi Trần Nam viết lại, cô không thể không kích động.

Hứa Mộng Mộng nhìn vào màn hình điện thoại, xác nhận mình đã kết nối cuộc gọi, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng nói.

"Alo? Trần Nam nói gì đi chứ! Hôm nay em nhất định phải cho chị một câu trả lời!"

"Mộng Mộng, em muốn viết một cuốn sách về yêu thầm."

Trần Nam đột nhiên nói một câu chẳng liên quan gì, khiến Hứa Mộng Mộng đang còn giận dữ, nghe xong ngạc nhiên, không phản ứng kịp: "Sao đột nhiên lại muốn viết về yêu thầm?"

Nói về chuyện yêu thầm, Hứa Mộng Mộng biết Trần Nam có một câu chuyện như thế, nhưng Trần Nam chưa bao giờ kể cho ai nghe.

Bao năm qua, cô không thể bước ra khỏi câu chuyện đó, cũng không nói với ai. Những người xung quanh cô không ai biết về điều này, Hứa Mộng Mộng cũng chỉ biết được điều đó một cách tình cờ.

Có một lần Trần Nam uống rượu trong buổi tiệc cuối năm của công ty, hai người bỗng dưng liên lạc lại với nhau—bởi vì một cuộc gọi say xỉn của cô.

Tối đó Trần Nam không nói gì, chỉ cầm điện thoại, mơ mơ màng màng nói: "Em lại nhớ đến cậu ấy rồi." Giọng cô nghẹn ngào.

Cô ngồi trong xe taxi, áp chặt điện thoại vào tai, tay cầm điện thoại hơi run lên.

Trong điện thoại chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng khóc nghẹn ngào.

Cô tiếp tục nói, giọng khàn đặc: "Nhưng mà không thể gặp lại nữa, không bao giờ gặp lại được nữa."

"Không gặp lại ai?" Hứa Mộng Mộng nghe mà ngỡ ngàng. Trong trí nhớ, Trần Nam hiếm khi như vậy, lúc hai người mới quen nhau ở trường đại học, Trần Nam là một cô gái trầm lặng, ít nói. Sau này Trần Nam tham gia nhiều hoạt động và cuộc thi, tính cách dần trở nên cởi mở hơn, nhưng vẫn rất điềm tĩnh, hiếm khi mất bình tĩnh như vậy.

"Một người sáng chói... rất xuất sắc, người tốt nhất…..đời này em sẽ không bao giờ gặp được ai tốt như cậu ấy nữa."

Giọng cô dần nhỏ đi, Trần Nam không nói nữa, tựa vào cửa sổ xe như đã ngủ thϊếp đi.

Sáng hôm sau, khi tỉnh rượu Trần Nam gọi điện xin lỗi Hứa Mộng Mộng vì đã làm phiền cô.

Hứa Mộng Mộng không nhắc lại chuyện đó, Trần Nam cũng không đề cập.

Sau đó không có gì xảy ra nữa.

Nhưng Hứa Mộng Mộng biết, trong lòng Trần Nam có một người đã giấu kín rất nhiều năm.

Những lời này của Trần Nam khiến Hứa Mộng Mộng nhớ lại đêm đó, người say rượu đau lòng đó, giống hệt như Trần Nam ở đầu dây bên kia.

"Chỉ là muốn viết thôi." Trần Nam không biết Hứa Mộng Mộng nghĩ nhiều như vậy, cô mở loa ngoài, giọng điệu bình thản, nhưng ánh mắt thì dán chặt vào những bình luận.

Trong đó có một bình luận nói: Cảm giác giống hệt mình, nhớ lại nhiều năm trước cũng vì cậu ấy mà viết một cuốn sách, với chút ích kỷ mà viết một cái kết có hậu, còn ngây thơ nói rằng, khi viết xong cuốn sách này, tôi sẽ không thích cậu ấy nữa..."

Nhìn bình luận này, Trần Nam hơi thất thần, đôi khi cô cảm thấy, tình yêu đơn phương của mỗi người có phải là có phần nào giống nhau không? Cô nhớ đến những cuốn sách mình viết thời đại học, những nhân vật nam chính đều có tên bắt đầu bằng chữ "L", chẳng phải đó chính là nỗi ám ảnh của cô.

Vì vậy, cô tự nhủ rằng sẽ dừng lại sau khi viết xong cuốn sách này, nhưng rồi lại viết thêm nhiều cuốn nữa.

Chỉ có điều, chưa bao giờ cô viết một cuốn sách thật sự thuộc về mình, lý do cũng rất đơn giản, vì chẳng có nữ chính nào trong những cuốn sách lại tự ti, nhút nhát, thiếu can đảm và không xinh đẹp.

Cô không thể trở thành ánh mặt trời rực rỡ giữa mùa hạ.

Trong thanh xuân, không phải cô gái nào cũng là ánh mặt trời rực rỡ, cũng có những cô gái như cơn gió nhẹ của mùa xuân, là bông tuyết đầu tiên âm thầm rơi xuống giữa mùa đông.

Còn cô, chỉ là một làn gió xuân không tì vết, không để lại dấu vết hay âm thanh nào.

Những nữ chính dưới ngồi bút của cô đều là những ánh mặt trời rực rỡ, Trần Nam không khỏi nghĩ rằng, mình cũng nên viết một cuốn sách dành riêng cho bản thân.

Trần Nam trò chuyện với Hứa Mộng Mộng một lúc rồi cúp máy. Một lát sau, cô lấy chiếc máy tính xách tay đã phủ bụi từ lâu trong phòng ngủ ra.

Cô thở dài, rồi mỉm cười, cười mình đa sầu đa cảm, lại cười mình, tối qua đã buông bỏ, mà tối nay lại quay về vạch xuất phát.

Nhiều năm qua cô luôn viết về những nhân vật nam chính giống với cậu, nhưng lại không có nhân vật nào giống với chính mình.

Nếu bản thân cô thực sự giống như nữ chính trong tiểu thuyết, tự tin, xinh đẹp và dũng cảm, có lẽ cô sẽ đạt được điều mình mong muốn.

“Viết xong cuốn sách này, hy vọng mình có thể thực sự buông bỏ cậu.” Cô hít một hơi thật sâu, mở tài liệu, gõ lên đó hai dòng chữ khô khan.

Tháng 9 năm 2010, cô đã yêu một chàng trai.

Chàng trai đó tên là Lộ Hủ.

Tất cả ký ức giống như một cuốn phim, cuộn băng được tua ngược, vạn vật sinh sôi rồi lại tàn lụi, thành phố Tô phồn hoa biến thành thị trấn nhỏ hẻo lánh năm ấy, những chiếc lá bạch quả rơi rụng bay lên trở lại cành cây, đầu thu như bị ai đó đẩy mạnh từ phía sau, không ngừng tiến về trước, quay về giữa mùa hạ.

Đó là năm ấy, mùa hạ nóng bức đến cháy da.

“Nam Nam, ra sân vận động tham dự lễ khai giảng đi! Nghe nói năm nay đại diện tân sinh viên của trường Nhất Trung tụi mình là một anh chàng đẹp trai!”

Lâm Trầm Thiến vội vã chạy sang lớp bên cạnh tìm Trần Nam, trong khi mọi người trong lớp đã cùng nhau đến sân vận động, chỉ có Trần Nam lạc lõng ở lại lớp.

Ngày đầu tiên nhập học, việc đầu tiên mà học sinh lớp 10 phải làm là đến sân vận động tham dự lễ khai giảng. Trần Nam vẫn chưa quen ai trong lớp, giáo viên chủ nhiệm cũng không bắt buộc cả lớp đi cùng nhau, những người bạn dễ gần đã nhanh chóng kéo theo những người bạn mới quen cùng đi. Trần Nam không giỏi kết bạn, quá yên lặng, không ai để ý đến cô cả.

“Thiến Thiến, giáo viên của các cậu cũng không kêu lớp các cậu xếp hàng cùng nhau đi sao?” Trần Nam ngạc nhiên khi thấy Lâm Trầm Thiến xuất hiện, cô vốn dĩ định đi một mình.

“Có chứ, nhưng mới khai giảng, thầy cô còn chưa nhớ rõ học sinh lớp mình, nên mình lẻn ra để tìm cậu!” Nói xong, Lâm Trầm Thiến có chút tự hào cười. Thực ra là cô lo cho Trần Nam ở một mình, nên mới đặc biệt chạy đến tìm.

“Như thế có sao không nhỉ…”

“Đừng lo nữa, không đi nhanh thì muộn mất. Nhanh lên, mình muốn đi xem trai đẹp!” Trần Nam còn hơi lo lắng, nhưng Lâm Trầm Thiến thì không quan tâm, kéo cô đi.

Trần Nam bị Lâm Trầm Thiến kéo đi, không tự chủ được mà chạy theo: “Thiến Thiến, cậu chậm lại chút!”

Lâm Trầm Thiến vội vã kéo cô chạy vào sân vận động, nhìn một cái là thấy đồng phục học sinh khắp nơi, tiếng ồn ào huyên náo.

“Mệt chết mình mất.” Đến cổng sân vận động, Lâm Trầm Thiến thở dốc sau khi chạy quá sức, không kiềm được thở dài một tiếng, tạo ra tiếng động không nhỏ.

Các học sinh khác trên sân vận động tò mò nhìn về phía họ, Trần Nam cảm nhận rõ vô số ánh mắt rơi lên người bọn cô.

Cảm thấy hơi xấu hổ, Trần Nam kéo kéo áo của Lâm Trầm Thiến, nhưng khi quay đầu nhìn thấy cô đứng bên cạnh mình, dáng vẻ nữa sống nữa chết, lại không nhịn được mà muốn cười.

Nếu không phải hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Trần Nam cũng không chịu nổi tính cách lửa gấp của cô ấy.

“Cậu đừng cười, mình chẳng phải vì muốn xem anh chàng đẹp trai đứng đầu khối thôi sao!” Lâm Trầm Thiến bắt gặp ánh mắt xem kịch của cô, liền lườm một cái.

“Lỡ đâu là tin đồn nhảm thì sao, nghe nói các học bá đứng đầu khối đều rất ngố mà.” Trần Nam thuận theo tiếp lời của Lâm Trần Thiến, nhìn thấy dáng vẻ vội vã như thế, giọng điệu còn phóng đại lên.

Nhưng cô cũng không phải là nói bừa, ở cấp hai người đứng đầu lớp là một nam sinh cao gầy, ngày nào cũng ôm quyển sách, đeo kính dày cộm, chăm chỉ đến không tưởng.

“Này, không phải chứ Trần Nam, mình thấy cậu thật không biết nói chuyện mà!” Lâm Trầm Thiến nhìn cô đầy bất lực, như thể bị dội nước lạnh.

Trần Nam cười gượng, thấy Lâm Trầm Thiến có vẻ giận thật, không đáp lời, định nói gì đó nhưng lại nghe thấy tiếng cười nhẹ từ đám người đi qua.

Tiếng cười không lớn, nhưng trong trẻo và dễ nghe, như làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, lay động lòng người.

“Này, nói cậu rất ngố đấy.”

Người đó cười mắng: “Đi qua một bên.”

Trần Nam theo phản xạ quay về hướng có tiếng nói. Cô không nhìn thấy mặt người đó, chỉ thấy một bóng lưng gầy. Người đó mặc áo sơ mi trắng, quần thể thao đen, tay trái cầm áo khoác đồng phục xanh đậm, vắt hờ lên vai.

Điều đầu tiên cô chú ý là bàn tay của cậu, một đôi tay trắng đến mức phát sáng dưới nắng, xương tay rõ ràng.

Cô chăm chú nhìn đôi tay ấy, ánh nắng rọi qua khiến mạch máu nổi rõ.

Thật không ngờ lại có người có đôi tay đẹp đến vậy, cô nghĩ thầm.

Cho đến khi bị Lâm Trầm Thiến kéo vào hàng, cô mới tỉnh lại. Hai người không cùng lớp, nên phải đứng riêng, theo quy củ mà xếp hàng.

Hôm nay đông người, giáo viên thực sự không quản nhiều, chỉ quở trách vài câu yêu cầu họ yên lặng, Trần Nam chen vào hàng, sau khi tách khỏi Lâm Trầm Thiến, cô cúi đầu, không nói một lời.

Vài nữ sinh trong lớp bên cạnh nhìn cô một cái, không nhịn được nhíu mày, không hài lòng mà đứng lùi ra.

Cô đứng ở hàng đầu, xung quanh là những người xa lạ, ánh mắt lạ lẫm đổ dồn vào cô, khiến cô đỏ tai, không tự giác mà đứng thẳng lưng.

Mấy thầy cô bên cạnh nói chuyện, nhưng Trần Nam không nghe vào, đầu óc rối tung, vẫn nghĩ đến đôi tay ấy.

Người có đôi tay đẹp như thế, sẽ là người như thế nào nhỉ?

Trong đám đông ồn ào, trên sân cỏ xanh, có một nhóm học sinh đang đứng tập trung ở giữa.

Đây là tháng chín, lễ khai giảng ở trường Nhất Trung số một thành phố Tô, các học sinh lớp mười đứng đây, bắt đầu một chặng đường mới của họ.

Trần Nam cúi đầu nhìn mũi giày, nghe tiếng thầy hiệu trưởng và giáo viên nói trên sân khấu, cô thực sự thấy chán ngán.

Cho đến khi micro vang lên: “Tiếp theo đây, chúng ta chào đón đại diện học sinh lớp mười, bạn Lộ Hủ lên phát biểu.”

Giáo viên trên sân khấu mỉm cười nhìn nam sinh bước lên bục.

Nghe thấy thế, các học sinh trên sân vận động đều ngẩng đầu, tò mò nhìn lên trên.

Trần Nam cũng ngẩng đầu theo.

Mấy nam sinh đứng tụm lại xì xào nói chuyện.

“Đây là người đứng đầu kỳ thi tuyển sinh của chúng ta à?”

“Phải. Còn nữa, cậu nhớ cuộc thi toán học quốc gia hè vừa rồi không? Chính là cậu ấy, cùng với một nữ sinh thành phố bên cạnh đoạt giải nhất.” Nam sinh chỉ lên người trên bục, cảm thán, “Giỏi thật, cả thành phố chúng ta chỉ có mình cậu ấy.”

“Ôi, cậu ấy vào trường mình, nhất định được ưu ái lắm, kiểu này phải bồi dưỡng thành thủ khoa đại học ấy nhỉ?”

….……

Kỳ thi toán học quốc gia mùa hè, dù Trần Nam không tham gia, nhưng mấy bạn học giỏi ở cấp hai của cô cũng đều bị loại sớm.

Một cuộc thi có tính cạnh tranh cao như vậy, Lộ Hủ giành giải nhất, quả thật không phải người bình thường.

Trần Nam lấy lại tinh thần, mắt dừng trên sân khấu.

Lộ Hủ hai tay nhận micro từ tay thầy giáo, khẽ hắng giọng: “Chào mọi người, mình là Lộ Hủ, học sinh lớp 10(6), hôm nay rất vinh dự…”

Đó chính là giọng nói quen thuộc.

Hàng mi cô khẽ run.

Chàng trai đứng trên bục, một tay cầm bản thảo, mặc đồng phục xanh đậm, áo sơ mi trắng, cúc áo ở cổ không cài một chiếc, trông đầy tùy tiện, thậm chí hơi nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.

“Rất vinh dự hôm nay mình được đại diện cho mọi người… Chúng ta đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh đầy cam go, bằng những nỗ lực không ngừng ngày đêm, để đến được trường Nhất Trung thành phố Tô…”

Lộ Hủ đứng trên sân khấu, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì khi đọc những dòng chữ trên tờ giấy trong tay, giọng nói cũng không có nhiều cảm xúc lắm.

Thế nhưng, giọng của cậu lại thanh thoát, làm tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện thì thầm, không nhịn được mà ngẩng đầu lên nghe cậu phát biểu.

Thấy vậy, Lộ Hủ khẽ nhếch môi cười, nhận ra rất nhiều ánh mắt đang dồn về phía mình. Động tác dựa người vào bục phát biểu của cậu cũng dần trở nên ngay ngắn hơn.

Trần Nam tinh ý nhận ra động tác nhỏ này của cậu. Cậu thiếu niên trước mắt, với làn da trắng trẻo và sống mũi cao, khẽ cúi đầu, môi mấp máy, đều đặn đọc những dòng chữ trên tờ giấy.

Đôi tay cậu cầm tờ giấy, thon dài và rõ ràng, khiến Trần Nam nhớ lại đôi tay và giọng nói đó.

Cô cúi đầu khẽ cười, cười vì động tác của cậu có chút buồn cười, nhưng trong lòng cô lại như được rót đầy mật ngọt.

Hóa ra, chủ nhân của đôi tay ấy còn đẹp hơn cả chính đôi tay.

Những lời cậu đang đọc, cũng chỉ là những câu từ mà ai cũng đã nghe đến phát chán.

Ánh nắng buổi sáng như cố tình chiếu lên người cậu, khiến Trần Nam ngẩn ngơ đến mức không thể rời mắt, những từ ngữ khô khan kia cũng trở nên sinh động hơn.

Khi đọc đến đoạn cuối, cậu khẽ thở ra, vừa định cúi đầu chào để xuống sân khấu thì bị thầy giáo trên sân khấu gọi lại: "Bạn học Lộ Hủ, em đợi một chút."

"Em là đại diện xuất sắc của khóa học sinh mới này, lại còn là quán quân kỳ thi Toán học vừa qua, em có thể chia sẻ với các bạn kinh nghiệm học tập của mình không?"

Lộ Hủ: "..."

Bước chân vừa định bước đi của cậu buộc phải dừng lại. Nhìn thấy thầy giáo mỉm cười, cậu khẽ nhíu mày, có chút bất đắc dĩ.

"Ừm... em nghĩ, chắc là do may mắn thôi, may mắn thi tốt trong kỳ thi vừa rồi." Cậu cười gượng vài tiếng, định nói cho qua chuyện.

Đáng tiếc thầy giáo không hài lòng: "Bạn học Lộ Hủ, em đừng khiêm tốn như vậy, thầy biết mà, hồi cấp hai em đã luôn đứng đầu lớp, làm sao mà chỉ do may mắn được?"

"Đúng đó, anh Lộ đừng khiêm tốn nữa, mau chia sẻ đi!" Dưới sân, học sinh lớp 10(1) vô cùng phấn khích, hướng lên trên hò reo.

Những người đầu tiên hò reo đều là mấy người anh em thân thiết của Lộ Hủ, cũng là những người nghịch ngợm nhất.

Cậu bị đám bạn quấy rầy, không thể không thở dài.

Cuối cùng, dưới ánh mắt mong đợi của thầy giáo, cậu dường như nghĩ ra điều gì đó, có chút muốn cười.

"Kinh nghiệm học tập của em à... có lẽ là do thiên phú chăng?" Cậu khẽ nhếch môi cười.

Cả sân vận động đồng loạt "ồ" lên một tiếng.

Tiếng cười của cậu rất nhỏ, nhưng vẫn vang lên từ micro.

Trần Nam nghe thấy, ngạc nhiên nhìn cậu trên sân khấu.

Lộ Hủ cúi đầu tay vẫn cầm tờ giấy, cười đến run cả vai.

Thầy giáo dường như cũng không ngờ cậu lại nói như vậy, nhìn sân vận động đang náo loạn, khẽ ho một tiếng ra hiệu cho mọi người yên lặng lại.

"Khụ, Bạn học Lộ Hủ, em thật là hài hước."

Lộ Hủ ngẩng đầu cố gắng nhịn cười, xua tay: "Em chỉ đùa thôi, đùa thôi. Về học tập, em không có quá nhiều kinh nghiệm để chia sẻ với mọi người. Em cũng không phải là người quá xuất sắc, thời gian luôn thuộc về những người chuẩn bị tốt, chứ không phải những người xuất sắc. Hôm nay em có thể đứng ở đây, cũng có phần là do may mắn, nhưng..."

Cậu cố ý ngừng lại, đợi khi tất cả ánh mắt đều tập trung vào mình, cậu nở nụ cười thoải mái, giọng nói điềm tĩnh: "Điều quan trọng trong cuộc sống không phải là vị trí hiện tại, mà là mục tiêu mà bạn đang hướng tới."

"Trong tương lai, sẽ có rất nhiều người như mình, đứng ở đây, và điều mình cần làm là nỗ lực để giữ vững thành tích và đạt được mục tiêu của mình."

"Thanh xuân chỉ có một lần, trong ba năm tới, chúc mọi người không để lại nuối tiếc, đỗ vào trường đại học mong muốn, bởi vì... bây giờ chúng ta chỉ còn 749 ngày nữa là đến kỳ thi đại học."

Cậu đứng thẳng lưng, giơ tay làm dấu số, ánh nắng chiếu xuống gương mặt cậu, thiếu niên với đôi mắt ấm áp, khóe môi nở nụ cười, tự tin và kiêu ngạo.

Ánh mắt của Trần Nam dừng lại trên khuôn mặt cười của cậu, lòng cô bỗng dưng rung động.

Cô nhìn Lộ Hủ trước mặt, bất chợt nhớ đến một câu thơ rất hợp với cậu.

Thiếu niên phong lưu, tuấn mã tỏa sáng.

Cậu chính là chàng thiếu niên tràn đầy sức sống.

Câu nói của cậu khiến cả sân vận động bật cười sảng khoái.

"Phần phát biểu của mình đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người."

Nói đến câu cuối, Lộ Hủ ngước mắt nhìn đám đông dưới sân khấu, khẽ cúi người chào, phía dưới tiếng vỗ tay vang dội, cậu bước xuống sân khấu.

Ánh mắt Trần Nam vẫn dõi theo cậu, cùng mọi người vỗ tay, nhìn cậu từ từ bước xuống sân khấu.

Ánh sáng đó dường như đã cùng cậu rời đi.

Thời trung học của cô bắt đầu bằng bài phát biểu của chàng trai trên sân khấu.

Dưới tiếng vỗ tay, Lộ Hủ tự mình bước về phòng nghỉ phía sau sân khấu, xoa xoa đầu, ném tờ giấy sang một bên, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

"Anh Lộ, cậu giỏi thật đấy, phần chia sẻ kinh nghiệm học tập của cậu còn được vỗ tay nhiều hơn cả hiệu trưởng."

Một cậu trai mặc áo khoác bóng chày màu đen bước vào, khóe miệng cười giễu cợt.

Lộ Hủ ngước mắt lên nhìn cậu, vô cảm cười một tiếng: "Tống Từ Tự, nếu cậu không biết nói chuyện thì lăn đi cho tròn." Vừa nói, cậu vừa tiện tay nhặt tờ giấy trên bàn ném về phía cậu bạn.

"Này, không phải chứ, cậu không biết đùa à." Cậu cười, dễ dàng đón lấy tờ giấy ném qua, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lộ Hủ.

Tống Từ Tự nhìn bạn thân với vẻ mặt trầm tư, giống như người vừa phát biểu đầy hứng khởi trên sân khấu không phải là cậu.

Tống Từ Tự không chịu nổi, không nhịn được hỏi: "Cậu bị gì à? Vừa xuống sân khấu đã mặt mày ủ rũ thế, lại bị giao việc gì khó khăn à?"

"Đừng nhắc nữa, bảo gì phải viết một bài văn mẫu xuất sắc để gửi lên thành phố." Càng nghĩ Lộ Hủ càng thấy bực bội, nhíu chặt mày.

Điểm Ngữ văn của Lộ Hủ khi còn ở Giang Trung thực sự nổi tiếng là kém, đề thi 130 điểm, chẳng bao giờ đạt được bao nhiêu.

"Không còn cách nào khác, ai bảo cậu lại phát huy vượt trội trong kỳ thi Trung khảo chứ, cậu xem, chắc chắn Trần chủ nhiệm chúng ta nghĩ cậu là nhân tài có thể đào tạo đấy."

Tống Từ Tự cười gian xảo.

Lớp của bọn họ là lớp trọng điểm của Nhất Trung, giáo viên chủ nhiệm chính là Trần Vĩ, Trần chủ nhiệm trong miệng cậu, cũng nổi tiếng là trưởng bộ phận giáo vụ của Nhất Trung.

Điểm Ngữ văn của Lộ Hủ lên xuống thất thường, lần này hiếm khi làm bài tốt, đạt được 120 điểm.

Tống Từ Tự hả hê: "Đứng đầu nhiều rồi, cũng khó nhỉ. Nhân lúc còn thời gian, đi nhà sách bổ sung kiến thức đi."

Lộ Hủ lười đáp lại cậu, chửi cậu nói thì dễ lắm.

Hai người đang trò chuyện, cửa phòng nghỉ bất chợt mở ra một khe hở.

Hai người đồng loạt quay đầu nhìn, thấy một cô gái cao cao gầy gầy, đang đứng ở cửa.

Có lẽ cô không ngờ rằng ở đây còn có người khác, nên có chút ngượng ngùng cười cười: "À, cái đó, mình tìm bạn Lộ Hủ một chút."

Tống Từ Tự hơi nheo mắt, vỗ vai Lộ Hủ: "Được, mình tránh trước đây." Cậu vừa đi vừa ngáp, đối với cảnh tượng này không lạ lẫm gì.

"Bạn học, cậu có chuyện gì không?" Lộ Hủ lịch sự đứng dậy, nhìn cô gái thấp hơn mình một đoạn.

Cô gái mặc một chiếc váy ngắn màu đen kết hợp với đôi bốt cao, mái tóc dài đen hơi xoăn nhẹ, lúc này cô hơi nheo mắt cười với Lộ Hủ, rực rỡ và tự tin: "Bạn học Lộ Hủ, mình là bạn học cùng khóa ở Giang Trung với cậu, mình tên là Ôn Dạng, mình rất thích cậu, có thể cho mình xin cách liên lạc không?"

Có lẽ sự dứt khoát của cô khiến Lộ Hủ hơi ngạc nhiên, chàng trai ngẩn người một lúc, sau đó mới mở miệng từ chối một cách lịch sự: "Xin lỗi, mình không kết bạn với người lạ."

"Nhưng thêm rồi thì sẽ không còn lạ nữa mà!" Cô hơi sốt ruột, "Cậu không thêm thì tất nhiên không thể quen mình rồi!"

Cậu có chút muốn cười, cúi đầu cố nén cười: "Thật sự xin lỗi bạn học, phương thức liên lạc này mình không thể cho được."

Ôn Dạng vẫn muốn nói thêm gì đó, thì Tống Từ Tự bên ngoài đột nhiên hét lớn: "Lộ Hủ, thầy Trần có chuyện tìm cậu, cậu mau đến đi."

"Ờ, mình đến ngay." Cậu vội vàng đáp lại, nhìn Ôn Dạng với vẻ mặt xin lỗi, "Mình có việc phải đi trước, xin lỗi."

Lộ Hủ bước ra, mở cửa liền thấy bộ dạng giả vờ giả vịt của Tống Từ Tự, biểu cảm khoa trương mà sinh động.

"Sao rồi, anh em cứu cậu kịp thời chứ?" Tống Từ Tự nhướng mày nhìn cậu, bộ dạng đắc ý.

Cậu lắc đầu bất đắc dĩ, chiều theo: "Phải phải phải, cảm ơn anh Tống."

Tống Từ Tự khoác vai cậu, hai người cùng rời đi.

Ôn Dạng bị từ chối cất điện thoại vào túi, lúc này điện thoại vẫn còn ít chức năng, chỉ có QQ và tin nhắn để gửi tin.

Chỉ muốn xin một số điện thoại liên lạc mà cũng khó thế. Nữ sinh thở dài một cách bất lực, tự lẩm bẩm: "Vẫn thất bại, mình đã ăn mặc xinh đẹp như thế rồi."

Dù cô có chút thất vọng nhưng cô không bỏ cuộc, vừa lẩm bẩm "Đợi đấy, mình nhất định sẽ xin được cách liên lạc của cậu" vừa rời khỏi nơi đây, đi ngang qua Trần Nam.

Vô tình chứng kiến cảnh tượng này, Trần Nam ngẩng đầu nhìn kỹ cô gái đó, xinh đẹp và rạng rỡ, nhưng Lộ Hủ vẫn từ chối.

Trần Nam mím môi, không biết đang nghĩ gì, sau đó chầm chậm trở về sân vận động.

Lễ khai giảng kết thúc sau khi hiệu trưởng trung niên phát phì nói xong câu chúc cuối cùng, dưới sự sắp xếp của giáo viên, mỗi lớp lần lượt xếp hàng rời khỏi sân.

Lâm Trầm Thiến vốn tự do thoải mái, lập tức bước vào lớp của Trần Nam: "Sao rồi, mình đã bảo là một anh chàng đẹp trai mà, cậu còn không tin mình."

Cô hừ nhẹ muốn chứng minh cho Trần Nam thấy rằng thông tin mình nghe được vẫn rất hữu dụng, nhưng không nhận ra rằng khi cô khoe khoang, Trần Nam đã thả hồn đi đâu mất rồi.

"Đang nghĩ gì vậy? Không phải cũng đang nghĩ về cậu đại diện tân sinh viên đó chứ, tên là gì nhỉ?" Thấy Trần Nam lâu không trả lời, Lâm Trầm Thiến mới phát hiện cô đang mơ màng, liền vẫy tay trước mặt cô.

"Gọi là Lộ Hủ." Trần Nam chớp chớp mắt, tỉnh lại, theo phản xạ đáp.

Lâm Trầm Thiến trêu chọc: "Ồ, nhớ rõ vậy à." Cô kéo dài giọng điệu, ánh mắt giễu cợt đặt lên người Trần Nam, khiến Trần Nam có chút không thoải mái.

"Không phải, cậu đừng nói linh tinh." Trần Nam đỏ mặt, vành tai cũng hơi đỏ.

Lâm Trầm Thiến chỉ đùa một chút, cũng không có ý trêu ghẹo thật: "Được rồi, được rồi, mình không đùa nữa. Nhưng cậu có thấy lúc trên sân khấu không, cái cậu tân sinh viên đó... Lộ Hủ, phải không, chiếc áo sơ mi và quần cậu ấy mặc, còn cả đôi giày nữa, không hề rẻ đâu, phải đến hơn ngàn tệ đấy."

Trần Nam nghe mà mơ màng: "Đắt vậy sao?"

"Ừ. Nghe các bạn nam trong lớp mình nói, nhà Lộ Hủ rất giàu, sáng sớm đã có xe Bentley đưa cậu ấy đến trường đấy, cậu không nhìn thấy logo đằng sau áo à, không hề rẻ đâu, nhất là đôi giày!"

Lâm Trầm Thiến tự bản thân cũng không hiểu nhiều về xe cộ, giày dép, chỉ là trước đó đứng cạnh mấy bạn nam trong lớp, họ liên tục nói:

"Đôi giày đó nhìn là biết đắt rồi."

"Cả chiếc áo đó nữa, cũng không rẻ đâu, nhà Lộ Hủ thật sự rất giàu, bố mẹ cậu ấy sáng sớm lái Bentley đưa cậu ấy đi học đó."

….……

Không rõ là thật hay giả, những lời đó cứ thế lọt vào tai Lâm Trầm Thiến, Lâm Trầm Thiến liền kể lại cho Trần Nam nghe.

Trần Nam nhìn ra xa, phía trước toàn người, mặc đồng phục cùng màu, nhưng cô có thể nhận ra, trong đó không có bóng dáng nào là Lộ Hủ.

Lễ khai giảng kết thúc, học sinh Nhất Trung lập tức quay trở lại việc học.

Trần Nam học ở một lớp thường, thành tích không quá tốt cũng không quá kém. Tính cách cô trầm lặng, trong lớp cũng là một người vô hình, chẳng ai để ý đến cô.

Dù mọi người mới quen nhau, nhưng có người dễ hòa đồng, nhanh chóng quen thuộc, còn cô thì có vẻ cô đơn và khác biệt.

Đôi khi cô cảm thấy, ánh mắt của mọi người trong lớp nhìn mình rất lạ, nhưng cô lại nghĩ chắc là do mình nhạy cảm quá, suy nghĩ nhiều rồi.

Cuộc sống ở Nhất Trung cứ thế trôi qua, cô không dám bước ra một bước để kết bạn mới, ngược lại Lâm Trầm Thiến trong lớp mới như cá gặp nước, quen biết rất nhiều người, mỗi lần ăn trưa với Trần Nam đều có chuyện không ngớt để kể.

Thường thì lúc này, Trần Nam vừa nghe vừa lặng lẽ ăn, thỉnh thoảng cũng có chút ghen tị, nhưng không phải ghen tị với Lâm Trầm Thiến, mà là ghen tị với tính cách tốt như vậy.

Trần Nam nghĩ rằng có lẽ cả đời này mình cũng không thể như vậy được, nhưng may mà còn có Lâm Trầm Thiến đi cùng cô, cũng không quá cô đơn.

Hơn một tuần sau khi khai giảng, thành phố Tô bắt đầu mưa suốt một tuần, cuộc huấn luyện quân sự dự kiến sẽ tổ chức sau lễ khai giảng đã bị hoãn lại.

Mùa hè năm nay đặc biệt nóng, ánh nắng rất gay gắt, hiệu trưởng trường Nhất Trung lo sợ rằng huấn luyện quân sự vào cuối tháng Tám có thể khiến học sinh bị say nắng, vì vậy đã trì hoãn thời gian huấn luyện, không ngờ rằng cơn mưa này dường như không có ý định dừng lại.

Một buổi trưa, bên ngoài vẫn mưa lớn, mưa rơi lộp độp trên lá cây và mặt đất, âm thanh khiến người ta không thể ngủ được.

Hơn một nửa lớp học đã nằm gục trên bàn ngủ trưa, nhưng Trần Nam không hiểu sao lại bị tiếng mưa đánh thức và không thể ngủ lại.

Cô nhẹ nhàng đứng dậy, quyết định ra ngoài hít thở không khí.

Lớp của cô, lớp 10(5) nằm ở tầng hai, việc lên xuống rất thuận tiện. Cô dựa vào lan can, cảm nhận làn gió mát lạnh từ cơn mưa lớn.

Thời tiết này mặc đồng phục của trường Nhất Trung là hợp lý nhất, không quá nóng cũng không quá lạnh. Cô mặc áo khoác màu xanh đậm, tóc buộc cao, khuôn mặt tròn và đeo kính dày, mắt tròn xoe nhìn xuống phía dưới lầu. Dù trời mưa lớn, vẫn có một số nam sinh chơi bóng rổ không bị cản trở bởi mưa gió.

Trần Nam đang nghĩ ngợi miên man, cho đến khi nghe thấy ai đó gọi “Lộ Hủ”, cô ngay lập tức tỉnh táo và nhìn xuống phía dưới.

Cậu thiếu niên không dùng ô, cầm một quả bóng rổ, bên cạnh là ba bốn người bạn, đều mặc đồng phục thể thao.

Mưa đã làm ướt quần áo và tóc của cậu, nhưng cậu không hề để ý.

“Chơi bóng xong lại bị mưa ướt, mai có bị cảm không đấy?” Một người bạn của cậu hỏi.

Một người khác nói“Tống Từ Tự, cậu khi nào trở nên nhạy cảm như vậy?”

Lộ Hủ cũng quay đầu lại trêu chọc: “Cậu nhìn cậu kìa, da mỏng nhạy cảm, đừng để bị ướt hỏng nhé.” Nhưng bước chân cậu lại nhanh hơn tất cả.

Lộ Hủ rất cao, cao hơn một mét tám, chỉ vài bước đã chạy đến hành lang.

“Lộ Hủ, cậu có thể cút nhanh một chút không!” Tống Từ Tự tức giận đến nghiến răng, nhưng không có cách nào với cậu, cũng chạy vào hành lang để tránh mưa.

“Mình thấy cậu thật sự không biết nói chuyện, cậu bảo mình da mỏng, có quỷ mới tin.” Tống Từ Tự vẻ mặt bất lực, cậu là một vận động viên thể thao, ngày ngày phơi gió phơi sương, da đã sạm đen, làm sao có thể mỏng manh được.

Đã vất vả như vậy, còn bị Lộ Hủ trêu chọc, cậu không vui: “Cậu chờ đó, chờ vài ngày trời nắng lên, chúng ta sẽ huấn luyện quân sự, cậu sẽ bị đen như mình thôi.”

“Vậy mình phải trở nên thế nào mới đạt được độ đen của anh Tống đây.” Lộ Hủ hất tóc ướt trước trán, tóc dính sát vào trán và vẫn đang nhỏ nước, cảm thấy hơi khó chịu.

Chàng trai dựa vào lan can hành lang, giọng điệu kiêu ngạo khiến Tống Từ Tự muốn tát cậu một cái.

Một số nam sinh đứng ở hành lang tránh mưa, thảnh thơi tán gẫu vài câu.

“Ê, Lộ Hủ, bài văn của cậu làm thế nào rồi?” Tống Từ Tự thấy mình không thể thắng Lộ Hủ trong việc nói chuyện, liền chuyển sang điểm yếu của cậu.

“Ôi chao, anh Lộ viết văn á, chuyện hiếm thấy đấy.” Một người bạn đứng cạnh cũng hùa theo trêu đùa.

Lộ Hủ cúi đầu bất lực cười khẩy, mạnh tay ném quả bóng rổ vào lòng Tống Từ Tự: “Đi qua một bên, đừng có lôi chuyện này ra nữa.”

“Ê, anh em chỉ quan tâm cậu thôi mà.” Tống Từ Tự một tay cầm quả bóng, giả vờ xoa ngực, theo lời Lộ Hủ nói, thì đó chính là kiểu cách phô trương.

Lộ Hủ lười để ý cậu, thở dài một hơi: “Chờ mưa tạnh liền đi thư viện xem xem, học hành chút.”

“Chậc chậc chậc.” Tống Từ Tự chế giễu.

“Có thể cút được chưa?” Lộ Hủ bị Tống Từ Tự chọc tức, giả vờ định cho cậu một đấm.

Những người bạn bên cạnh cũng cười lớn, đã quen với những màn tranh cãi thường ngày của hai người bọn họ, tiếng cười của các chàng trai và tiếng mưa hòa quyện vào nhau.

Trên tầng hai, Trần Nam không tiếp tục nghe nữa, nhanh chóng quay về lớp học, nhưng vẫn nhớ chuyện Lộ Hủ nói sẽ đến thư viện.

Thì ra điểm môn Văn của cậu không tốt lắm, cậu không thích viết văn.

Cậu rất thích chơi bóng rổ, dù trời mưa cũng vậy.

Trần Nam ghi lại những điều này vào sổ tay, ghi từng điểm một, để trong lòng.

Khi cô nhận ra, cô cũng không biết mình đang làm gì.

Những cảm xúc rung động của thiếu nữ, theo từng cơn gió mùa hè, lan vào tận đáy lòng, cô che tai hơi đỏ của mình, đóng sổ tay lại, không ai để ý đến những hành động nhỏ của cô.
Chương Tiếp »