Chương 9

Đây là một con thú giáp xác, lớp vỏ của nó cực kỳ cứng, khi bị tấn công, nó sẽ giấu tay chân và đầu vào trong lớp vỏ, nó sẽ không chết dù bên ngoài có bắn phá thế nào, thứ duy nhất có thể gϊếŧ chết nó, chính là bạn phải chặt đầu nó nhanh hơn so với khả năng thu mình lại của nó, để nó có thể xếp thứ mười lăm trong danh sách những dị thú ngoài hành tinh khó nhằn nhất trong Tinh Tế. Nó cũng không quá hung hăng, nếu không thứ hạng sẽ cao hơn.

Lão Lý nhìn con dị thú bị ném trước cửa nhà, râu quai nón run lên, đây thật sự là đứa trẻ mà ông ta nhìn lớn lên sao? Làm thế quái nào mà cậu có thể gϊếŧ một thứ như vậy thậm chí trong tay còn không có súng?

Xa xa khói bụi mịt mù, cùng với tiếng phi thuyền gầm rú, chính là Điền Sơn Sơn dẫn đội Ninh Dịch tới.

Những người trong đội lần lượt xuống phi thuyền, nhìn hoàn cảnh của tinh cầu này tất cả đều lắc đầu. Phần lớn dị thú trên JM Star đều rất độc, có thể dễ dàng ăn mòn cơ giáp cấp S. Ngay cả các đội chuyên nghiệp cũng ít khi đến nơi như thế này, nhưng Điền Sơn Sơn nói cái gì, mà bạn của anh ta đã một mình giải quyết. Những kẻ thực sự có thể một tay tiêu diệt dị thú cấp cao trên hành tinh này, cũng không đến lượt bị các công ty cỡ trung của họ, đáng lẽ phải được các đại gia trong ngành này nhận từ lâu. Anh Ninh Dịch, người bạn này của anh sẽ không đem chuyện người này khoác lác ra tưởng thật a? Thật sự không đáng tin cậy.

Ninh Dịch cũng thường xuyên nhìn Điền Sơn Sơn, giống như không ngừng hỏi: Anh đùa tôi đấy à?

Điền Sơn Sơn không thèm giải thích, chỉ nói: “ Đến đều đã đến, ngươi dù sao cũng xem trước đi?”

Đó là lý do, den đều đã đến, vạn nhất thì sao?

Nhưng còn không đợi một đám người tới gần, phi thuyền hạ xuống bụi bậm tản đi, cách đó không xa trong tầm mắt của bọn họ xuất hiện một tòa kiến trúc duy nhất, mà so với ngôi nhà gỗ càng bắt mắt chính là một con dị thú như ngọn đồi.

Một đội viên kinh hãi đến thanh âm tách ra: “ Dị thú mai rùa ?! ! !”

“Mẹ kiếp! Là thật hay giả? Thứ đó khó có được, lần trước tại buổi đấu giá, một cái vỏ mai bán được giá trên trời, nếu là thật, chúng ta liền liền phát tài a...!”

“Chờ đã, bên cạnh hình như còn có một con khác! Dị thú nhện nhện! Cái chân kia cũng khan hiếm!”

“Tiểu Ninh tổng, bằng hữu của ngươi quá đáng tin cậy!”

Thấy thái độ của các thành viên trong đội thay đổi, Ninh Dịch cũng hơi ngẩn ra.

Điền Sơn Sơn cảm thấy sảng khoái, vỗ vỗ vai hắn ,“Anh à, anh nói đi, em sẽ không lừa anh đâu! Đi, anh đi xem một chút đi!” Nói xong liếc nhìn sang bên kia một cái, không nhịn được mà nuốt nước bọt, không hỗ là lão đại nhanh như vậy lại gϊếŧ thêm một đầu.

“Được! Nhanh lên!” Đồ tốt có khả năng bị cướp, hắn nhất định phải nhanh lên.

Rất nhanh, một nhóm người đã đến trước cửa nhà gỗ. Nhìn kỹ, một bên con mắt so với bên kia còn sáng hơn, đồ tốt! Vật liệu thực sự tốt!

Đỗ Dật An giao việc thương lượng giá cả giao cho Lão Lý. Cậu tới chỗ Điền Sơn Sơn giao dịch hạt giống, từ khi biết nguyên liệu của những con dị thú rất quý giá, Đỗ Dật An đã cố tình kiểm tra giá cả của đế quốc, hạt giống của những loại cây trồng tự nhiên này cũng đắt đỏ, thậm chí còn được bán với giá mỗi hạt. Điền Sơn Sơn đã mang đến hơn 20 loại hạt, đây không phải là một khoản chi phí nhỏ.

Điền Sơn Sơn lần nữa xua tay: “Anh Đỗ thực sự không cần! Ta có tiền hoa hồng! Ninh Dịch vừa nói với ta rằng hắn muốn chia cho ta một phần, so với những hạt giống này nhiều hơn.” Hơn nữa nếu không có hoa hồng, anh cũng không có ý định lấy tiền, tốt, Đỗ Dật An đã cứu mạng anh ta, vì vậy ít tiền này so sánh với mạng của anh ta đắt hơn sao?

Nói xong, anh đưa cho Đỗ Dật An con rô-bốt nhỏ mua lúc trước, anh xấu hổ gãi đầu: “Con rô-bốt lau nhà này đưa cho ngài, ta nghĩ chắc ngài có thể dùng được.”

Đỗ Dật An cũng không khách khí mà nhận lấy người máy.

Giá giao dịch cuối cùng của dị thú là 80 triệu tinh tệ, Đỗ Dật An cuối cùng cũng có được một khoản tiền lớn, tâm tình rất tốt, ngâm nga một bài hát, dành ra một mảnh đất để trồng rau. Đoàn đội của Ninh gia vẫn đang tháo dỡ vật liệu dị thú tại chỗ, ước tính sẽ mất một ngày.

Đỗ Dật An đào ba hàng, mỗi hàng có bảy lỗ, tổng cộng có hai mươi ba hạt giống, còn dư lại hai hạt giống...

Vẫn là trồng nó ở trung tâm của tinh cầu hoang này đi.

Đỗ Dật An chắp tay sau lưng dò xét một vòng, vui vẻ nói: “Không tệ, đất tơi xốp hơn rất nhiều. Ồ, còn có chồi cỏ nảy mầm nữa à?”

Cậu mỉm cười, sờ vào thân cây khô, vẫn là cảm thấy rất thô ráp: “Hình như thiếu một chút à? Cố lên, sẽ ổn thôi.”

“Ở đây, ta sẽ trồng hai bông hoa để cho ngươi bầu bạn, miễn cho ngươi cô đơn lạnh lẽo.” Đỗ Dật An cong đôi mắt xinh đẹp, ngồi xổm bên cái cây, đào hai cái hố nhỏ, gieo hai hạt giống còn lại vào và chôn chúng trong đất.

Sau khi trồng xong, cậu vươn tay bấm vào vòng tay, muốn xem có thể mua được những loại cây gì, nhưng lại phát hiện cách mặt đất quá xa, không có tín hiệu.

Trong chớp mắt, thân ảnh thiếu niên biến mất trên dòng suối. Hai hạt cây trồng dưới gốc cây nhanh chóng bén rễ và nảy mầm, nếu lần sau cậu đến là có thể thấy chúng nở hoa rồi.

Trước nhà gỗ không ngừng vang lên tiếng máy móc, thỉnh thoảng lại có vài tiếng tranh cãi, là đoàn đội của Ninh gia đang bàn bạc cách giảm thiểu tổn thất vật liệu trong quá trình tháo dỡ, dù sao đối với một bảo bối hiếm có như thế này , ngay cả một chút sai sót nhỏ cũng có thể là một khoản tổn thất lớn.

Đỗ Dật An ở một bên, ngồi trên một tảng đá xem xét các loại hạt giống thực vật và động vật trên mạng sao, càng nhìn sắc mặt càng trở nên không tốt.

Lúc đầu, cậu nghĩ việc bán hạt giống tính theo hạt đã là quá đáng rồi, nhưng không ngờ giá của những động vật con non lại còn cao hơn nữa, mua một con gà mái tơ có giá 20.000 đến 30.000 tinh tệ. Giá các loại gia cầm, gia súc lớn khác thậm chí còn cao hơn, đặc biệt là giá con cái.

Nguyên nhân chính khiến chúng đắt như vậy là do những cây trồng tự nhiên và con non này quá mỏng manh, môi trường sống khắc nghiệt, chỉ có thể sản xuất chúng trên những tinh cầu nông nghiệp hạng nhất, mà nhu cầu trong toàn bộ các vì sao là rất lớn, cung không đủ cầu, giá dĩ nhiên là rất cao.

Tinh cầu này của Đỗ Dật An bây giờ hoang tàn như vậy, nên cậu muốn mua thêm hạt giống cây trồng, nuôi thêm một số loài động vật nhỏ và tạo ra một hệ sinh thái nhân tạo. Nhưng nhìn những mức giá này, cậu cảm thấy mình vẫn còn quá nghèo.

Đặc biệt là €€€€.

Con robot nhỏ đầu vuông đang xoay quanh tảng đá Đỗ Dật An đang ngồi, nó không phải không có mục đích mà là đang làm việc, khi hai bàn tay nhỏ của nó hút, rác rưởi chôn trong cát cũng bị hút theo. Trong mười phút cậu ngồi đây thì nó đã nhặt được một đống rác nhỏ. Sau khi nhận được lời khen ngợi từ chủ nhân, giờ đây nó càng làm việc chăm chỉ hơn.

Sau khi nhặt được một trọng lượng nhất định, nó sẽ nhét đống rác nhỏ đó vào cái bụng bé nhỏ của mình, sau một tiếng “uhm uhm” một lần nữa nhổ ra từ một cân rác thải bị nén thành một tấm kim loại mỏng như bây giờ.