Chương 47

Đỗ Dật An thản nhiên trả lời, người nhân viên trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, trong khi các giám khảo đang quan sát phía sau anh ta, những người gần như lo lắng về trận đấu đẻ giành lấy vé tham quan, bắt tay làm hòa, họ còn đều nói đùa về bộ dạng đáng xấu hổ vừa rồi của nhau.

Sau khi Đỗ Dật An trả lời email, cậu bấm vào phần phụ trợ của trang web vẽ, khi nhìn thấy số tiền khổng lồ, đôi mắt cậu nheo lại rất hài lòng.

Và số tiền trong tài khoản vẫn đang tăng lên.

Đỗ Dật An nhìn con số ngày càng tăng, ngồi đung đưa một chân trên ghế, liếc nhìn mặt đất, nói: “Bây giờ, ta có thể mua rất nhiều máy làm sạch cùng một lúc, ngươi sẽ hồi phục nhanh hơn một ít.”

Bóng dáng thanh tĩnh đứng bên cạnh thiếu niên, nhìn chằm chằm vào bàn chân đang lủng lẳng, thầm cảm ơn.

Nếu có thể, y cũng muốn hỏi xem cậu có muốn điều gì đặc biệt không, nếu có y sẽ gửi cho cậu để bày tỏ lòng biết ơn.

Cùng lúc đó, Lâu Tử Thần đang chữa soạn trong một cửa hàng nào đó, anh luôn quan tâm đến hình ảnh của mình, hơn nữa, lúc này Đỗ Dật An, người đang sống trên ngôi sao hoang đó, có lẽ đang ở trong tình trạng tồi tệ ... Sự xuất hiện của anh ta có thể là một đòn giáng lớn đối với cậu ta, khiến cậu ta không thể tách rời với vị cứu tinh là anh, nên sự xuất hiện của anh ta chắc chắn phải tuyệt vời hơn trên mạng.

Về đến nhà, đại ca của Lâu Tử Thần chú ý đến hắn liền hỏi, sau khi biết được ý của em trai mình nghĩ gì, đại ca trợn mắt, vỗ vỗ vai hắn.

"A Thần, giúp ta một việc, ngươi cũng biết quản giáo nơi ta làm việc đang tìm địa chỉ nhà tù mới. Con trai thứ năm nhà họ Đỗ chẳng phải ngẫu nhiên có một ngôi sao hoang sao? Ngươi nhìn xem có thể thuyết phục cậu ta. Khuyên cậu ta bán hành tinh này và anh sẽ giới thiệu nó với quản giáo của anh để làm nhà tù mới có được không?"

Đầu óc Lâu Tử Thần xoay chuyển rất nhanh, đó là một ngôi sao phế thải và thuộc về Đỗ Dật An, nếu hắn mua nó rồi cùng anh trai bán cho quản giáo, hắn sẽ kiếm được bao nhiêu lợi nhuận?

Ngay cả khi Lâu Tử Thần nhìn mặt mình qua chiếc đĩa sạch sẽ, anh cũng cảm thấy khá tự tin về bản thân. Có lẽ, cậu ta có thể không cần phải đặt hành tinh đó dưới tên của mình nữa?

Với số dư vừa đủ, Đỗ Dật An bấm vào start.net để mua sắm, trực tiếp đột kích vào một số công ty máy làm sạch mà cậu đã mua trước đó, gần như mua hết một số robot lớn đang giảm giá từ một số công ty.

Những ông chủ bị tát vào mặt vì doanh thu mỗi ngày hơn 10 đến 2 tỷ:? ? ?

Tất nhiên, những người phản hồi chậm vẫn còn bối rối, trong khi những người phản hồi nhanh đã liên hệ với người tiêu dùng vô nhân đạo này, khéo léo hỏi thăm mục đích của cậu và bày tỏ rằng có cơ hội hợp tác, chẳng hạn như nếu cậu mua nhiều hơn thì lần sau cậu ấy sẽ được giảm giá. Rất nhiều thứ như thế.

Đỗ Dật An không kiên nhẫn muốn nói chuyện này liền đưa cho Điền Sơn Sơn, Điền Sơn Sơn gần như muốn rớt con mắt ra ngoài khi nhìn vào tài khoản bốc hơi nhanh chóng của Đỗ Dật An.

"Không phải chứ, Đỗ ca," Điền Sơn Sơn cực kỳ khó hiểu, "Anh tiêu hết số tiền này rồi? Toàn bộ là để mua robot? Số tiền này có thể dùng để trực tiếp mua lại một công ty sản xuất!"

Điều này chẳng phải là tiết kiệm chi phí hơn nhiều lần so với việc mua thành phẩm sao? Và cũng phụ trách sản xuất!

Đỗ Dật An không quan tâm, hất cằm lên: “Tiêu tiền là tiêu, cái này không phải lại tăng nữa sao?”

Trong tài khoản chỉ còn lại số dư ba chữ số, tăng vọt trông thấy, như thể bịthôi miên.

Điền Sơn Sơn xoa xoa lòng, anh đã quên mất, chỉ cần mở vé, thu nhập thứ kia một ngày hai ngày sẽ không giảm. Còn có bản vẽ thiết kế của tòa nhà phức hợp, giá cả toàn thị trấn cao tới 50 tỷ, ước tính rất khó bán, tuy nhiên mỗi tòa nhà trong đó đều có bản vẽ riêng, có thể bán riêng lẻ, trong gói từ ba đến năm gói, hoặc trong một khu vực nhỏ. Tất cả các tòa nhà hoặc đường phố đều có nhiều gói khác nhau.

Việc bán những bản vẽ kiến

trúc này sẽ dễ dàng hơn nhiều và thu nhập tổng hợp sẽ rất lớn.

Đỗ Dật An cụp mắt xuống, nhìn đống đồ ở đầu giường, “Còn cần nhiều nữa, làm ra rất chậm chạp.”

Điền Sơn Sơn sửng sốt, hắn không thể không chậm hơn nữa được sao? chậm? !

"!!!" Điền Sơn Sơn đột nhiên nhớ tới ngôi sao JM đã đưa ra cảnh báo an toàn từ vài năm trước, không chỉ đối với vấn đề môi trường, mà còn đối với vấn đề là lõi của ngôi sao. Lõi sao của hành tinh này đang trên bờ vực chết, đồng nghĩa với việc nó sẽ sớm phát nổ và rơi vào vũ trụ.

Điền Sơn Sơn nhìn hết cảnh vật ngoài cửa sổ, đúng vậy, rất đẹp, hoàn toàn khác hẳn hơn một tháng trước.

Tuy nhiên, diện tích như vậy là đủ để chúng sinh sống nhưng trên toàn hành tinh thì nó lại nhỏ đến mức gần như không tồn tại. Họ đã mất rất nhiều thời gian để dọn dẹp và xây dựng một nơi nhỏ bé như vậy, nếu xây dựng một hành tinh phải mất bao lâu?

Không thể chậm được. Nếu chúng ta chậm lại, hành tinh này sẽ biến mất!

Trước kia Điền Sơn Sơn cùng Đỗ Dật An đều ở chỗ này, nhưng hắn cũng không biết tương lai sẽ đi về phương nào, nhưng mấy ngày nay cùng nhau làm việc, hắn đã hình thành một loại cảm giác thuộc về tinh cầu này, tuyệt đối nó không được phép bị phá hủy!

Điền Sơn Sơn cảm thấy trước nay chưa có cấp bách như vậy: "Đỗ ca, ta hiểu được! Ta lập tức đi cùng những công ty đó nói chuyện!"

"Tiếp tục đi."

Đỗ Dật An đi đến bên giường, bên cạnh có một bông hoa trên kệ, bông hoa đó đã được hái mấy ngày trước, nhưng trong bình vẫn còn tươi, gần như giống như lúc “người đó” mang đến.

Trên thực tế, có sự hiện diện thánh tuyền, lõi tinh đã cách xa cái chết, nhưng cậu cũng chỉ là không làm gì cả, một ngày nào đó, cây chết sẽ từ từ hồi phục, nhưng thời gian đó có thể là hàng trăm năm, hàng nghìn năm, hàng chục ngàn năm.

“Nhiều vết thương như vậy chắc hẳn rất đau phải không?” Đỗ Dật An dùng ngón tay búng nhẹ cánh hoa.

Nếu cậu phải trải qua những năm dài đó một mình với đầy những vết thương trên người và dần hồi phục thì những vết thương đó có lẽ còn đau đớn hơn nữa. Thật đáng thương, hành tinh của cậu đang ngoan ngoãn thực hiện lời hứa “ngoan ngoãn”, vậy thì làm sao cậu có thể chịu đựng được sự chậm chạp này?

Kim Minh nhìn người bên cạnh, kỳ thực không sao, y đã quen rồi. Không ai trong số đó là vết thương chí mạng, nhưng tất cả đều lại là vết thương chí mạng.

Nhưng điều đó không quan trọng, y đã biết cảm giác được chữa lành vết thương là như thế nào.

Cuộc thi kiến

trúc trên tinh tế kéo dài trong bảy ngày, đoàn kiểm tra đã hẹn hai ngày sau, trong hai ngày này, các công trình của Đỗ Dật An cũng như những công trình khác, có thể tham gia bình thường và được cư dân mạng bình chọn. Tuy nhiên, nếu là công trình thực tế khác với các video đã gửi, Nếu có khoảng cách ngoài đời và trên mang, thì tỷ lệ sai sẽ được thêm vào, một khi tỷ lệ vượt quá 10% thì dù số phiếu bầu có cao đến đâu, bạn cũng sẽ không đủ điều kiện để giành chiến thắng.

Đây cũng là điểm khiến vô số thí sinh hàng năm bất an, dù sao khoảng cách này là do đoàn kiểm tra đánh giá và có tính chủ quan nhất định. Khi biết đoàn kiểm tra sắp kiểm tra con tuấn mã xuất hiện trong năm nay, một số nhà thiết kế kỳ cựu từng bị lu mờ trong ánh đèn sân khấu đã hả hê vì sự xui xẻo, đồng thời họ cũng hy vọng rằng khoảng cách sẽ lớn hơn và rằng Thị trấn Hà Thanh sẽ mất tư cách giành giải thưởng.

Nếu không, với những công trình như vậy, dù những kiến trúc của họ năm nay có xuất sắc đến đâu thì vẫn sẽ bị đem ra so sánh.

Sao? Ý bạn là tích lũy phiếu bầu? Không, đó là điều mà chỉ có những người thường mới đặc biệt chú ý, chỉ chính ban giám khảo mới là người quyết định. Vậy nếu số phiếu bầu dẫn trước thì sao, những người đã giành được tất cả các giải thưởng thì không có gì đảm bảo rằng họ sẽ không trực tiếp trao giải thưởng độc nhất cho thị trấn Thanh Hà.

Suy cho cùng, họ cũng là các kiến trúc sư, lần đầu tiên nhìn thấy tác phẩm, họ đã biết đó là một thứ rất kỳ diệu, một thứ kỳ diệu không thể diễn tả ngay cả trong mơ.

Nếu khoảng cách giữa các tòa nhà ngoài thực tế là rất nhỏ thì sẽ không có gì phải hồi hộp về vị trí đầu tiên của năm nay.

"Không biết kiến

trúc ngoài đời của An Thần trông như thế nào, hy vọng chênh lệch không quá lớn!"

Lý Phỉ và bạn cùng phòng cùng nhau ở trên lầu ký túc xá, bạn cùng phòng nói về cuộc thi kiến

trúc trên tinh tế cực kỳ nổi tiếng gần đây, người nói đến vẫn là cùng một người.

Lý Phỉ nói: "Không có một khe hở, hiện thực cảm thấy tốt hơn."

Bạn cùng phòng trợn mắt nói: "Chậc, làm như cậu đã từng đến đó vậy."

Đúng là Lý Phỉ chưa bao giờ đến đó từ ngày đó nữa, khi rời đi trong bối rối, căn nhà của Đỗ Dật An vẫn chưa được sửa chữa, nhưng anh biết rằng trong hoàn cảnh như vậy, nên việc xây dựng một thị trấn cổ kính như vậy sẽ khiến cảnh hiện thực còn chấn động và cảm động hơn nhiều ảnh ba chiều nhiều.

"Các ngươi đang nói về cái gì vậy?" Bên cạnh vang lên một thanh âm, chính là Đỗ Ôn Vân đi cùng bọn họ.

Hắn vừa nói, hai người dường như mới nhớ ra hắn vẫn luôn ở đó, bạn cùng phòng lập tức nói với hắn: "Này, cậu chưa thấy tác phẩm của Đỗ ca sao? Đó là cuộc thi kiến

trúc tinh tế năm nay. Đó một cuộc thi khá đặc biệt." Một bậc thầy kiến trúc đã xây dựng một tòa nhà cổ. Những tòa nhà đó rất đẹp! Tôi không thể diễn tả được, khi nào bạn đi xem sẽ biết ”.

Những tòa nhà cổ, Đỗ Ôn Vân nghĩ tới một người, hỏi: "Hắn tên là gì?"

"Ừm..!" Bạn cùng phòng tích cực đáp lại.

Lý Phỉ không nói gì, anh không biết Đỗ Ôn Vân một mình đi đến JM Star, còn tưởng rằng Đỗ Ôn Vân không có hứng thú với hướng của cục thi này, nhưng lại chú ý tới sắc mặt Đỗ Ôn Vân vốn hiền lành ngày nào cũng thay đổi, ánh mắt cũng có chút thay đổi.

"Hắn thật sự lợi hại như vậy sao?" Đỗ Ôn Vân cười hỏi, mấy ngày trước, hắn mất đi hệ thống những ngày này không còn tốt như trước nữa, tất cả đều là vì JM Star và gặp được Đỗ Dật An.

Tuy rằng trông hắn đang cười, nhưng điều hắn không biết là nụ cười của hắn sau khi mất đi hào quang vạn nhân mê và người hâm mộ thầm kín, lại thiếu tự nhiên, cứng ngắc và xấu xí như thế nào.

Lý Phỉ nhìn Đỗ Ôn Vân xa lạ như vậy, thấy trong mắt hắn hiện rõ sự ghen tị, có thứ gì đó đang lặng lẽ tan vỡ.

Anh muốn hỏi Đỗ Ôn Vân liệu cậu có biết An là Đỗ Dật An hay không, và liệu cậu có biết Đỗ Dật An đã giỏi như thế nào không, nhưng vì không thích nên có thể để lại ấn tượng rằng em trai mình là một kẻ bất tài luôn đi xung quanh.

Ngoài ra, ngoài Đỗ Ôn Vân và bản thân ngu ngốc, những thành viên khác trong nhà họ Đỗ có nghĩ giống nhau không?

-----

Thời gian hẹn đã đến rất sớm.

Lâu Tử Thần và một nhóm bạn lên tàu vũ trụ, tất cả đều ăn mặc đẹp đẽ, quyết tâm khiến bô mặt đầy bụi bẩn của Đỗ Dật An cảm thấy xấu hổ.

Tuy nhiên, khi đến tọa độ do Đỗ Dật An đưa ra, họ đều chết lặng khi nhìn thị trấn đơn sơ và tinh tế trước mặt, với mỗi tòa nhà xứng đáng được cả tinh tế bảo vệ và trưng bày trong một bảo tàng kiến

trúc.

Họ đang đứng ở lối vào thị trấn, trên bia đá có khắc những dòng chữ mà họ không nhận ra, miệng há hốc, đôi mắt nhìn chằm chằm, mặc dù họ đang mặc đồ sang trọng nhưng trông họ vẫn giống như những kẻ nhà quê.

Họ tưởng tượng Đỗ Dật An bụi bặm hồi nào đang chậm rãi đi dọc một con đường, cậu ta quả thực không ăn mặc xa hoa như họ, nhưng cách cậu ta nhìn họ cũng không khác gì nhìn bụi trên mặt đất không đáng để trong mắt.

“Chúng ta đến rồi,” Đỗ Dật An nhìn về phía sau, có chút thất vọng, “Sao các cậu không mang theo một ít bạn bè và người thân đi cùng?”

Đám người không tự chủ được nuốt nước miếng, vẻ mặt kiêu ngạo mà họ có trước khi đến đã bị dòng sông trong thị trấn nhỏ này làm cho tiêu tan hoàn toàn. Tất cả bọn họ đều nhìn về phía Lâu Tử Thần đang đứng ở trung tâm, hy vọng anh ta sẽ nói điều gì đó, nắm bắt được cảm xúc của Đỗ Dật An, giúp họ lấy lại thể diện.

Bọn họ không hề biết rằng bản thân Lâu Tử Thần cũng quá sốc trước thị trấn nhỏ này, nhìn Đỗ Dật An với nụ cười nhàn nhạt trước mặt, anh ta miễn cưỡng đứng dậy và chào hỏi như thường lệ: "Sư đệ Đỗ, lâu rồi không gặp."

Nụ cười trên mặt Đỗ dật An càng sâu, hắn gọi: "Tiểu Nhất."

Một đứa trẻ rất nhanh không biết từ đâu xuất hiện, ôm lấy chân Đỗ Dật An, háo hức nhìn cậu chờ đợi chỉ thị.

Đỗ dật An nói với Lâu Tử Thần: “Không phải trước đó ta đã nói, khi cậu đến đây tôi sẽ tặng cậu một món quà. Tuy nhiên, trước khi đưa quà, ta muốn nhờ cậu một việc.”

Lâu Tử Thần ánh mắt nhìn chằm chằm đứa nhỏ trên mặt đất, có chút mơ hồ, nghe được Đỗ Dật An nói: "Được rồi, nói cho ta biết, là chuyện gì?"

“Một sợi tóc là đủ rồi, giao cho nó đi.” Đỗ Dật An cúi đầu, chạm vào đứa con trai đang có vẻ háo hức của mình.

Tóc? Thật là một điều kỳ lạ. Lâu Tử Thần cảm thấy bối rối, nhưng một người bạn đi cùng anh ta lại lẩm bẩm với những người khác đằng sau anh ta.

"A! Tôi nhớ ngày xưa, những người yêu nhau thường có tục buộc tóc, họ cũng thường lấy tóc của nhau khâu thành những thứ như túi thơm để thể hiện tình yêu."

"Tôi hiểu rồi! Có khi cậu ta mời Tử Thần đến đây vì cậu ta thực sự muốn tìm hiểu cách người xưa làʍ t̠ìиɦ ở một thị trấn cổ với bầu không khí như vậy, phải không?"

"Tsk tsk tsk, tôi thực sự không thể chờ đợi được nữa..."

Lâu Tử Thần nghe xong lời này, cấp trên lập tức không khỏi bối rối, rút

một lọn tóc của chính mình đưa cho đứa nhỏ, đứa trẻ cười toe toét với hắn, hắn cũng không biết đứa nhỏ vừa ăn loại kẹo gì mà răng của nó bị gãy hết có màu đỏ.

"Ồ, tóc của hắn cũng đã cho rồi. Ngũ thiếu gia nhanh lên. Đây là quà gì bất ngờ vậy!"

Mọi người đều ồn ào, nghĩ đến Đỗ Dật An thực sự yêu Lâu Tử Thần mà vẫn muốn xác nhận tình cảm của mình, thật buồn cười.

“Nó sẽ tới ngay.” Đỗ Dật An vẫn chậm chạp như vậy.

Đứa trẻ lại bỏ chạy, khi quay lại thì trên tay cầm một con búp bê, nó khá xấu xí và được làm từ những mảnh kim loại đơn giản nhưng vẫn được ghép lại với nhau. Chậc chậc, quả nhiên là một hành tinh bỏ hoang, không biết trong thị trấn nhỏ này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng món đồ chơi này thật đúng là không đáng nhắc tới.