Chương 45

Bạn cùng phòng ngơ ngác nhìn hắn, lắc đầu, không hỏi thêm gì nữa, thay vào đó mở ra vào trang cuộc thi thiết kế những công trình mà hắn đang theo dõi, bắt đầu xem một cách thích thú.

Tuy đang học ngành chiến đấu cơ giáp nhưng ai mà không có sở thích khác? Sở thích của anh ấy là ngắm nhìn những tòa nhà có phong cách độc đáo. Cuộc thi trên tinh tế năm nay lại bắt đầu. Các bài dự thi đã được gửi từ năm trước. Hạn chót sẽ là tối nay. Không ai yêu thích "sự trì hoãn" chủ nhân cuối cùng cũng đã tải lên bài viết công trình của mình. Hiện nay có rất nhiều công trình tốt, nhìn thấy là choáng váng.

Tất nhiên, cũng có rất nhiều hàng giả hoặc những hàng thu hút sự chú ý của mọi người.

Ví dụ, khi bạn cùng phòng của anh xem các tác phẩm của các bậc thầy về kiến trúc, anh ấy cũng có thể xem những tác phẩm có màu sắc kỳ lạ có thể làm mù mắt người ta, có cái xấu và có cái đẹp, lật hết trang này đến trang khác, anh ấy cảm thấy thẩm mỹ của những công trình này hơi chán.

Cứ xem mãi thế này thì sẽ mất niềm hững thú, bạn cùng phòng của anh lại lật lại trang đầu tiên, định bắt đầu với bản tải lên mới nhất.

Sau khi lật lại trang đầu tiên, bức ảnh đầu tiên được tải lên một giây trước đó ngay lập tức thu hút sự chú ý của hắn.

Cây xanh và những ngôi nhà cổ, những ngôi nhà nhỏ hoặc rộng và cao với tường gỗ và gạch đá, ngói cổ, lầu và những đồ trang trí độc đáo chỉ xuất hiện trong sử sách cổ, tạo thành một thị trấn trong lành và tự nhiên.

"Đm! Lý Phỉ! Cậu nhanh lên, cậu đến đây! Tôi nói cho cậu biết thứ này thật tuyệt vời!" Bạn cùng phòng phấn khích đến mức vỗ đùi gọi Lý Phỉ đến chứng kiến

kỳ tích.

Lý Phỉ định thần lại, đi tới nhìn xem, nhìn thoáng qua liền chú ý tới chữ ký trên tác phẩm.

"An."

"Một kẻ lừa đảo! An này thực sự là một kẻ lừa đảo! Chủ nhân của bài viết này đến từ đâu? Tại sao trước đó không có động tĩnh nào cả? Đây là gì? Đây không phải là một tòa nhà cổ, mà là một dãy các tòa nhà cổ, một thị trấn sống động được hình thành từ các tòa nhà cổ ! Mẹ ơi, có sông! Còn có thuyền! Ôi trời! "Bạn cùng phòng của anh rất thích phong cách này.

Anh ấy làm theo chữ ký của tác phẩm và xem qua nó để xem liệu nghệ sĩ vĩ đại này đã đăng nó lên mạng trước đây chưa, và anh ấy thực sự đã tìm thấy nó.

Càng xem, bạn cùng phòng càng thả rắm cầu vồng, thiết kế nội thất, thiết kế ngoài trời, phong cảnh, cái gì cũng đẹp, cuối cùng anh bấm vào một video An đăng không liên quan gì đến kiến

trúc.

Hình tượng kim loại vỡ vụn quen thuộc được ghép lại với nhau, sau đó nó đứng dậy và bị nghiền nát thành từng mảnh.

Bạn cùng phòng sửng sốt, quay đầu nhìn Lý Phỉ: "Không phải sao?"

Lý Phỉ bấm vào trang web cuộc thi kiến

trúc và xem video toàn cảnh tác phẩm do An tải lên. Tác phẩm này đủ để khiến hầu hết mọi người trên thế giới phải kinh ngạc, và những tác phẩm này đều do Đỗ Dật An tạo ra.

Lúc này Lý Phỉ vô cùng xấu hổ.

Người đó, trong môi trường như vậy lại có thể trở nên xuất sắc như vậy. Nếu không có sự tồn tại của những người như anh thì người đó còn có thể tốt hơn nữa.

Không, cậu ấy là ai chứ? Bạn có năng lực gì mà có thể làm ảnh hưởng đến người khác? Bây giờ, anh thậm chí còn không đủ tư cách để xin lỗi.

Chỉ trong vòng một hai giờ, bạn cùng phòng của anh đã hoàn toàn bị tên An ám ảnh, sau khi thả ra từng đợt rắm cầu vồng, hắn ta thở dài nói: "Ồ, An Thần bây giờ mới xuất hiện, thiệt là lỗ nặng mà!"

Lý Phỉ hỏi: “Sao thế?”

"Cuộc thi này có bình chọn. An Thần đột nhiên xuất hiện, tác phẩm còn chưa chưa kịp đăng tải hết, muốn giành được vị trí thứ nhất, có lẽ không đánh bại được những nhà thiết kế kỳ cựu đó."

Lý Phỉ nhìn thị trấn đặc biệt kia cùng những cao thủ đã nổi danh từ lâu, khẳng định: "Không, hắn nhất định có thể làm được."

Cùng lúc đó, không chỉ Lý Phỉ và bạn cùng phòng chú ý đến thị trấn đặc biệt này, hầu như tất cả những người theo dõi cuộc thi kiến

trúc trên tinh tếđều nhận thấy rằng những cuộc trò chuyện tương tự cũng diễn ra ở nhiều ký túc xá trên nhiều hành tinh.

“Hừ!” Điền Sơn Sơn hít sâu một hơi, “May mà đuổi kịp, hạn chót là tối nay, suýt chút nữa đã bỏ lỡ.”

Đỗ Dật An: “Cảm ơn ngươi đã vất vả rồi.”

"Này, Đỗ ca, anh đang khen em sao?" Điền Sơn Sơn xoa xoa cánh tay, dưới mắt vẫn còn có mấy vết đen.

Bởi vì công trình mà bọn họ lấy tham gia là một thị trấn nhỏ nên số lượng quay và chỉnh sửa video ngày càng nhiều, một mình Điền Sơn Sơn hoàn thành tất cả những điều này, quả thực là một công việc khó khăn.

Đỗ Dật An liếc hắn một cái: “Mấy ngày nữa khi lúa chín, ta sẽ dạy ngươi làm món gì mà ăn mãi không chán.”

Điền Sơn Sơn cười híp mắt, sau đó nói: "Bất quá Đỗ Ca, chúng ta đăng bài dự thi vào ngày cuối cùng. Kết quả cuối cùng của cuộc thi phụ thuộc vào số lượng phiếu bầu, cuộc thi chính chỉ kéo dài mấy ngày. Có lẽ số phiếu bầu không cao bằng tác phẩm của những người nổi tiếng từ lâu nên không thể giành được vị trí đầu tiên."

"Không thành vấn đề." Hành tinh này là một khu vực rộng lớn, và anh ấy không chỉ xây dựng một thị trấn nhỏ như vậy và xong việc với nó.

"Đỗ Ca, anh có muốn tải bản vẽ lên ngay bây giờ và bắt đầu bán không? Anh cũng muốn bán vé thăm quan à? Anh không đợi cuộc thi kết thúc sao? Nếu không đạt được vị trí thứ nhất, em cảm thấy anh cũng có thể có được giải thưởng khác.”

Đỗ Dật An nói: "Hiện tại đi, không cần phải chờ đợi."

Cậu ta đã chờ đợi rất lâu để hoàn thành việc xây dựng thị trấn này, cậu ta cần nhanh chóng tích lũy tiền và dọn dẹp nhiều nơi hơn nữa.

Điền San San nghe theo lời khuyên của Đỗ ca, giúp cậu đăng bản vẽ lên, sau đó ngáp một cái rồi quay vào nhà, thấp giọng lẩm bẩm: "Đỗ Ca gần đây nhất định sẽ không thiếu tiền, sao cảm thấy anh ấy lại có chút lo lắng?".

Đỗ Dật Ca cũng vào nhà, lúc quay lại đã thấy đầu giường có một đống thứ tự “mọc lên”.

Những bông hoa xinh đẹp, những viên ngọc lộng lẫy và những sinh vật quý hiếm cả thực vật và động vật mà cậu muốn nhìn thấy đã được giao cho cậu mà không hề có chút do dự nào. Ngay cả khi ai đó rất tốt và ngoan ngoãn, cậu ta sẽ luôn muốn làm cho vết thương của người đó lành nhanh hơn và ít đau đớn hơn.

Điều gì sẽ xảy ra nếu nó được chửa lành ở một mức độ nhất định?