Chương 39

Sự ngạc nhiên trong mắt anh là giả, nhưng sự bàng hoàng trong lòng anh là thật.

Tuy nhiên, sau một tháng, Đỗ Dật An đã hoàn toàn khác.

Cậu vẫn như vậy, nhìn mình với ánh mắt không thiện cảm, không, điều đó không đúng, so với sự tàn nhẫn và ghê tởm trước đây, bây giờ ánh mắt cậu không nhìn mình là ghê tởm nữa, mà như thể bộ dáng cậu ấy trở nên không nghiêm túc chút nào.

Đỗ Ôn Vân mím môi, cảm thấy một loại cảm xúc khó tả dâng lên không thể khống chế.

Đỗ Dật An nhướng mày, ấn tượng mơ hồ của "Dật An" không hề thân mật nhưng lại có mùi trà xanh đậm đà cuối cùng cũng khiến cậu nhận ra người trước mặt. À, đúng rồi, trước đó cậu ấy gặp không biết người này là ai.

Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên phải không? Hóa ra nhiều năm trước, bên cạnh anh lại có một thiên tài mang theo hệ thống công lược bị bỏ rơi và được mọi người khen ngợi.

“Đỗ Ca, Đỗ…,” lúc này Điền Sơn Sơn bưng một đĩa trái cây cắt sẵn đi tới, “Cây ăn quả sau sân hình như ăn được rồi! Này, các cậu tỉnh rồi à?”

Đỗ Dật An cầm lấy cái nĩa Điền Sơn Sơn đưa cho, nĩa một miếng táo cắt thành miếng, cắn một cái giòn, ngọt, thơm, khá ngon.

"Được, đem mấy người đi hái hết. Còn anh ta, khi nào người này trả tiền mới thả cho người đó đi, hiểu chưa?"

Điền Sơn Sơn liếc nhìn "người đó" đang có vẻ xấu hổ và bày tỏ rằng mình đã hiểu. Nói ra thì kỳ lạ là khi anh ra sân sau hái trái cây cũng không thấy Đỗ Ôn Vân, nghĩ đến việc mình đã giúp người đó trở về, anh cảm thấy có chút ngột ngạt, không, Đỗ dật An đến đây từ một con tàu vũ trụ, Đỗ Ca làm sao có thể không biết, khi người đó nằm dưới đất, Đỗ Ca không quan tâm, tức là muốn hắn cứ nằm đó, ai biết có thể đỡ được hắn không.

Điền Sơn Sơn không hiểu nổi, cũng không lo nghĩ nữa, đại khái là cho rằng người này khá đẹp trai, nên anh lại mềm lòng.

Đỗ Dật An mang theo đĩa hoa quả rời đi. Đỗ Ôn Vân mới có cớ thở phào nhẹ nhõm, hắn muốn nói cho Lam Âm biết, đó là em trai hắn, hắn nói chuyện với anh như vậy là vì hắn chưa từng đối mặt với anh, hắn hy vọng Lam Yin sẽ không để ý. Nhưng sự chú ý của Lan Yin không hề đổ dồn vào anh mà ngược lại háo hức bước đến chỗ người đàn ông có vẻ ngoài đờ đẫn ở cửa.

"Xin chào, ngươi vừa nói có người trả tiền cho ta là có ý gì? Ta có thể đi gặp người đó được không?"

Bị một vị hoàng tử hỏi như vậy, Điền Sơn Sơn có chút hưng phấn, vội vàng nói: "Đương nhiên! Điện hạ, ta lập tức dẫn ngươi đi tìm hắn, hắn hẳn là cũng ở đây..."

Vừa nói, hai người vừa chuẩn bị rời khỏi phòng, trước khi rời đi, Điền Sơn Sơn nhắc nhở Đỗ Ôn Vân nhớ trả tiền, sau đó Đỗ Ôn Vân chỉ còn lại một mình.

Trên mặt Đỗ Ôn Vân hiện lên vẻ hoài nghi.

Anh ta là ai? Các Ngươi có cần phải đòi nợ anh ta không? Tại sao Đỗ Dật An lại cố ý yêu cầu hắn chi trả phí cứu hắn? Ngoài ra, họ lại không quan tâm đến anh ta chút nào? ! Trước đây, bất kể hắn ở đâu, hắn đều là tâm điểm chú ý của mọi người, cảm giác bị lãng quên này gần như rất xa lạ.

Đỗ Ôn Vân cắn môi, cửa sổ trong phòng không đóng, là cửa sổ cổ mở ra từ bên ngoài, từ bên trong có thể nhìn thấy một thiếu niên ở ngoài sân đang nhàn nhã bưng đĩa ăn trái cây.

Hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc, cố ý không nghĩ đến tung tích hệ thống, huống chi là trước khi hệ thống biến mất có nhắc đến "Ma Vương", thu dọn đơn giản sau, hắn rời khỏi phòng đi về phía trước sân.

Bước ra khỏi cửa, Đỗ Ôn Vân đang tập trung vào việc khác lại giật mình vì khung cảnh trước mắt.

Khác với nhìn từ bên ngoài, đứng trước cửa ngôi nhà gỗ, có thể thấy rõ hơn khung cảnh, đồ trang trí và các công trình xung quanh, như rừng tre nhỏ với những chiếc bàn đá, con đường đá lát trên thảm cỏ xanh, dòng sông phía dưới. Công trình xây dựng cách đó không xa, nếu không phải bên trong bờ kè và đình đường có những bộ dáng kỳ dị của dị nhân cùng người ngoài khác ăn mặc bình thường, Đỗ Ôn Vân sẽ cho rằng mình đã xuyên không trở lại thời cổ đại.

Nhưng rõ ràng là không.

Anh nhìn Đỗ Dật An đang chuẩn bị nằm xuống ghế lần nữa, lúc hắn đứng trước cửa được một lúc thì có hai nhóm người khiêng vật liệu xây dựng đi ngang qua, khi đi ngang qua họ nhìn Đỗ Dật Vân với sự sợ hãi hiện rõ trên khuông mặt….

Sợ Hãi? Đỗi với Đỗ Dật An? Tại sao?

Đỗ Ôn Vân vô cùng khó hiểu, chắc làhắn bị choáng váng sao? Chắc là vậy.

"Ba!" Một đứa trẻ chạy đến trước cửa viện, nét mặt có chút giống của Đỗ Dật An, nó gọi là Đỗ Dật An, nhưng đôi mắt đen láy của nó lại nhìn Đỗ Ôn Vân, nhìn chằm chằm vào hắn.

Đỗ Ôn Vân thấy có chút nổi da gà, hắn mỉm cười che đậy nét mặt ngạc nhiên, tiến lại gần Đỗ Dật An: “Đây là con của ngươi sao?”

Đỗ Dật An đã nằm xuống, nghe vậy, liền nhướng mi liếc hắn một cái, "Ừm".

Đỗ Dật An có con khi nào? Và nhìn thì có vẻ như cậu ấy mới bảy tám tuổi, nhưng nếu cầm lên thì sẽ thấy đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng và giống nhau. Đỗ Dật An còn có một điều cần thắc mắc.

Lúc này, đứa bé lại gần nói: "Chú ơi, chú có mùi thơm quá."

“Haha, thật sao?” Đó là một lời khen à? Đỗ Ôn Vân không chắc lắm, nhưng nếu con của Đỗ Đật An thích hắn, cậu sẽ cảm thấy khó chịu đúng không? Vì thế hắn nhẹ nhàng đáp lại: "Cám ơn."

Đỗ Dật An nhịn không được, cười lớn, xua tay, bảo đứa trẻ có đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm sắp chảy nước miếng sang chỗ khác chơi.

Đứa trẻ mím môi nhìn Đỗ Ôn Vân với vẻ tiếc nuối và bất đắc dĩ, nhưng vì ba đã nói nên nó vẫn ngoan ngoãn bước đi.

Đỗ Ôn Vân trước phản ứng như vậy mỉm cười, xem ra Đỗ Dật An vẫn là Đỗ Dật An như cũ, một khi bên cạnh có người đến gần hắn, cậu sẽ lập tức giữ người đó tránh xa.

Đỗ Ôn Vân cảm thấy thoải mái hơn một chút, nói với Đỗ Dật An:"Dật An, ta có thể nhìn xung quanh một chút được không?"

Đỗ Dật An nhắm mắt ăn trái cây, "Sao cũng được, nhớ trả tiền nhé."

Tiền nữa à? Đỗ Ôn Vân cau mày, Đỗ Dật An thiếu tiền lắm sao? Không phải sau khi chia tài sản thừa kế thì mọi người không cho cậu ta một xu nên tiêu hết nhanh như vậy sao?

Nhìn thấy Đỗ Dật An đã nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn tiếp tục giao lưu nữa, Đỗ Ôn Vân cũng không nói thêm nữa, lần này hắn thật sự không phải đến gặp Đỗ Dật An.

Người Ở đây không có bao nhiêu, nhưng phần lớn đều là dị nhân, Đỗ Ôn Vân khống chế biểu tình, hỏi từng người một, cuối cùng tìm được Lan Âm ở bên bờ sông.

Đối phương đang nói chuyện với một dị nhân, Đỗ Ôn Vân đến gần hơn và nhận ra nó. Dị nhân là người đầu tiên anh ta nhìn thấy khi đến, rất có thể đó là nguyên nhân gây ra sự bất thường của hệ thống. Ma Vương, hắn trông thật đáng sợ, lí do này cực kỳ phù hợp.

Đỗ Ôn Vân không dám tiến lên, tình cờ, Điền Sơn Sơn đi theo vài dị nhân, xách một giỏ táo đi tới, nhìn thấyĐỗ Ôn Vân, lại có lòng nhắc nhở: “Ừm, ngươi và Đỗ ca… ngươi đã trả tiền chưa? Nếu ngươi chưa có thì thanh toán nhanh nhé. Bye.”

Hết lần này đến lần khác, Đỗ Ôn Vân thật sự không nhịn được nữa, số tiền nhỏ này có đáng để bọn họ nhắc đi nhắc lại không?

Đỗ Ôn Vân xin lỗi: "Thật xin lỗi, tổng cộng là bao nhiêu? Dật An có mắc nợ không? Em trai tôi chưa bao giờ làm người khác bớt lo lắng. Trước khi rời nhà, rõ ràng trong tài khoản của hắn có rất nhiều tiền. Nếu như thiếu tiền vậy, hắn có thể trực tiếp đi theo ta nói đi, đại ca cũng sao có thể không để ý tới hắn?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trên bờ sông, dù có việc hay không đều đều nhìn chằm chằm vào Đỗ Ôn Vân.

Anh sẽ làm bằng mọi cách để trở thành trung tâm của sự chú ý, nhưng điều rất khác so với trước đây là ánh mắt họ nhìn anh đầy sự giễu cợt và xem vui.

Không bớt lo lắng? Thiếu tiền? Vẫn muốn người khác chăm sóc người người đó?

Tên ngốc này nói mớ ở đâu đấy? !

Đỗ Ôn Vân vẫn còn bối rối, Hắc ca đang đào sông là người đầu tiên cất tiếng: "Ý anh là gì? Người mới này lại chỉ cần trả tiền mà không cần phải làm việc? Ta cũng có tiền! Ta có thể trả hết tiền, ta sẽ trả vài trăm triệu! Có thể thả ta ra không!!!”

Có một số người khác đã lặp lại điều này.

Sau đó, họ bị tát vào mặt, không chút do dự.

Sau đó, họ biết được từ Điền Sơn Sơn rằng người mới đến và người đó vốn là cùng một gia đình.

Hắc Ca phun ra một ngụm máu, tức giận nhìn Đỗ Ôn Vân trên bờ: "A! Có mối quan hệ thật đáng sợ!"

Đỗ Ôn Vân:? ? ? Ý đó là gì? Chẳng lẽ hắn ở đây dựa vào Đỗ Dật An để không phải ngửa mặt lên trời làm việc nặng nhọc như những người này sao? Và luôn bị theo dõi như một nô ɭệ?