Chương 37

Kim Minh, có lẽ các bạn có thể gọi y như vậy. Ít nhất đó là cách mà những người sống ở đây gọi y trong nhiều năm qua.( người ta thường gọi là hành tinh JM, mà Kim Minh trong Tiếng Trung là Jin Ming á nên tên của ảnh cũng là Jin Ming luôn)

Hôm nay, y lại nhìn thấy con người đó.

Đó là người đầu tiên tiếp cận được y, khác với những gì y tưởng tượng khi lang thang bên bờ vực cái chết, con người này không hấp thụ chút giá trị cuối cùng của y như đồng loại mà còn đe dọa sẽ cứu anh.

Và con người đó dường như đang thực sự làm điều đó, dù sao thì việc y thức dậy một lần nữa là bằng chứng tốt nhất.

Cậu ta đến nhiều lần và mang đến cho y thứ gì đó.

Một quả cầu năng lượng. Người đàn ông lật ngược cổ tay gầy gò của mình, quả cầu năng lượng trở thành chất dinh dưỡng của chính y.

Mặc dù lượng năng lượng này đối với Tấn Minh vẫn như giọt nước tràn ly nhưng nó quả thực có thể chữa lành vết thương trên cơ thể y.

Sau khi làm xong việc này, người thiếu niên lại rời đi.

Tấn Minh vô thức đi theo bước chân của cậu, khi định thần lại mới phát hiện mình đã lên trên mặt đất.

Y cúi đầu nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt đang duỗi người sau khi hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ, có lẽ y nên nói lời cảm ơn.

Đáng tiếc, đối phương không thấy được anh.

Đỗ Dật An trở lại căn nhà gỗ với một bóng dáng mơ hồ mà cậu không hề quen biết, bấm vào Star Network và bắt đầu chọn đồ cần mua, với số tiền vừa mới bán hoa, ngoài robot dọn dẹp, cậu còn có thể mua một ít robot xây dựng, mặc dù cậu ta có rất nhiều lao động, nhưng nếu muốn xây dựng thị trấn một cách nhanh chóng thì chúng ta vẫn còn thiếu nhân lực.

Chúng ta cũng cần bổ sung thêm nhiều tháp tín hiệu, tăng diện tích làm sạch và sẽ được mở rộng trong tương lai. Hmm...phần còn lại, một số nhu yếu phẩm hàng ngày, v.v.

Thiếu niên đang ngồi trên ghế sofa, nhìn vào màn hình ánh sáng, trong khi một bóng người mờ ảo khác trong phòng đang quan sát mọi thứ xung quanh.

Khô cằn và cằn cỗi, mặt đất về cơ bản vẫn y hệt trong những năm gần đây.

Nhưng mọi thứ ở đây lại khác.

Tấn Minh bước đến bên cửa sổ, bên ngoài là những ngôi nhà có người ở, trong đó có rất nhiều người bận rộn, nhà cửa và đường sá đều có cây xanh bao quanh, thỉnh thoảng có vài bông hoa nở rộ, trẻ con đang chơi đùa giữa đó, sôi nổi và tràn đầy năng lượng ở khắp mọi nơi. Đã lâu rồi y không nhìn thấy cảnh tượng quá đỗi bình thường như vậy.

Sự suy tàn và phá hủy chỉ diễn ra trong vỏn vẹn có mấy chục năm, nơi mà bọn họ vốn dựa vào để sinh tồn đã bị chính tay bọn họ phá hủy, khi trốn đến đây, bọn họ không quên mang theo tất cả những gì có thể, trước khi rời đi, bọn họ cũng để lại một câu: "Tại sao lại thế này... Tinh cầu này không chống chịu được đến mức lõi sao gần như sắp chết."

Vì vậy, những gì bị bỏ rơi còn lại chỉ là cát vàng trên mặt đất, sương mù độc hại không thể phân tán đi và bầu trời không còn trong xanh nữa.

Tấn Minh cụp mắt xuống, nhìn đi chỗ khác.

Tiếng cười của lũ trẻ lan khắp phòng cùng với hương hoa thơm ngát trước sân, nhìn lại, y nhận ra những thay đổi mới này đều là do chính người này làm ra.

Ở phòng bên cạnh, Đỗ Ôn Vân mơ hồ tỉnh lại, đầu vẫn còn có chút đau nhức, nhưng hắn có thể chịu đựng được.

Hắn mở mắt ra, tầm nhìn trở nên rõ ràng, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là khuôn mặt nghiêng của Lam Âm.

Đỗ Ôn Vân chớp chớp mắt, rất nhanh không để ý đến cảm giác đau nhức, khuôn mặt trước mặt không hề thay đổi, quả nhiên là Lam Âm.