Chương 34

"Lam Âm đang ở đâu?" Đỗ Ôn Vân đi tới tọa độ mà hệ thống đưa ra, nhưng tìm kiếm bốn phía lại không thấy người nào ở đó, hắn gọi hệ thống: "Hệ thống, ngươi phải nói ra a!"

Hệ thống vẫn như cũ chỉ nói đến khi có tiền, đáp lại những câu hỏi thiếu kiên nhẫn chỉ có một giao diện hiện lên.

[Bạn có muốn chi 500 điểm để mua thiết bị theo dõi tọa độ Lam Âm, giới hạn 36 ở ngôi sao không? ]

Đm! năm trăm!

Đỗ Ôn Vân đã nhiều lần muốn mắng cái hệ thống trục lợi này rồi,nhưng sau khi cân nhắc lợi ích của việc tìm thấy Lam Âm và giải cứu anh ta, hắn ta cũng chỉ có thể nghiến răng mà mua .

Nhìn tọa độ, cách hắn hiện tại không xa, lái phi thuyền chỉ cần mấy phút thì tức giận muốn hộc máu, điểm số hoàn toàn bị lãng phí.

Nhưng đó chưa phải điều khó chịu nhất.

Điều khó chịu nhất là hắn vừa đi được vài bước, tiếng gầm gừ trầm thấp của một con dị thú đã truyền đến gần đó.

Sắc mặt Đỗ Ôn Vân tái nhợt, tinh thần lực cao nhưng thể chất chỉ có trung bình. Hắn ta đến đây chỉ để đón Lam Âm, làm sao có thể gọi cho ai khác để cứu viện, và hắn ta nhớ rằng hành tinh này đầy rẫy những loài dị thú và thực vật kỳ lạ. Hắn phải nhanh chóng tìm người rồi rời đi, hắn không thể ở lại hành tinh này quá lâu.

Ninh Nhĩ kinh hãi nhìn đám người trước mặt, tuy rằng mọi người đều bị đánh thành không còn nhìn ra hình người, nhưng vẫn lộ ra bộ dáng hung ác.

Anh ta nhìn xung quanh, ngồi xổm xuống, thở dốc hỏi: "Anh Hắc, bây giờ anh thực sự muốn chạy trốn à?"

Hắc ca thúc khuỷu tay vào hắn, cau mày nói: “Đứng thẳng lên, sợ những người đó không nghe thấy chúng ta đang nói cái gì sao?”

Ninh Nhĩ ôm bụng dưới đau nhức, ngũ quan hơi vặn vẹo, trong mắt có chút tức giận và oán hận nhìn Hắc ca, nếu biết tên này vô dụng như vậy, sao anh ta có thể hợp tác với hắn nhiều lần như vậy trong vài năm qua. Nhưng anh ấy nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình thành vẻ mặt ngoan ngoãn “anh cứ nói gì cũng được”.

Hắc Ca sao có thể không biết Ninh Nhĩ đang suy nghĩ cái gì, huống chi Ninh Nhĩ còn oán trách hắn, cho rằng hắn vô dụng, hắn còn tức giận tên ngốc này không biết được tin tức tốt, bắt bọn hắn làm tù nhân chẳng vì cái gì. Bây giờ những ân oán này phải gác lại, bỏ chuyện đó sang một bên, thoát khỏi tinh cầu mới là điều quan trọng nhất. Sau đó hắn sẽ từ từ giải quyết chuyện hôm nay với Ninh Nhĩ.

"Có dị nhân vừa mới mang người trở về, tên gia hỏa họ Đỗ kia đại khái đang lại đó nhìn xem. Đây là cơ hội, chỉ cần chúng ta nhanh tay."

Biểu tình trên mặt Ninh Nhĩ khó có thể che giấu được hỏi phải không? Tốc độ bạn có thể nhanh đến mức nào? Bạn chưa từng thấy người đó sử dụng kiếm như thế nào, nếu bạn đã nhìn thấy nó bây giờ, bạn vẫn có thể nói điều này chứ?

"Này!" Có người cười lạnh.

Ninh Nhĩ tưởng rằng là do mình vô tình không khống chế được tiếng động của mình, lại nhìn thấy đám người Hắc ca đều đang nhìn nhóm bốn người ở một bên.

Hắc ca nheo mắt nhìn bốn người, cười hỏi: "Các ngươi cũng bị bắt đúng không? Tại sao không cùng đi? Chúng ta có phi thuyền."

Nhóm bốn ngườicủa cty Mai Phân không có phản ứng, trên mặt một hai người đều có vẻ mặt mỉa mai, khi Hắc ca bắt đầu tỏ ra nguy hiểm, anh ta nói: “Sợ chúng ta nói ra sự thật sẽ bị xử lý. Đầu tiên nhỉ?"

"Ta khuyên ngươi không nên lãng phí công sức vào việc này, ngươi không phải muốn chạy sao? Chạy đi, tùy ngươi chạy. Ngươi nói đúng, ngươi phải nhanh lên. Chúng ta sẽ không nói thêm một lời nào."

Hắc ca và những người khác nhìn bốn người bọn họ, như thể đang đánh giá xem lời nói của họ có đáng tin cậy hay không. Một lúc sau, thời gian không còn nhiều, Hắc ca cũng không còn suy nghĩ bốn người đang toan tính điều gì nữa, hắn dẫn theo người của mình lao lên sông trong khi những dị nhân gần đó đang bỏ đi, chạy về hướng bọn họ đã xuất phát.

Nhìn thấy một nhóm bọn họ chạy một quãng đường dài, không được bảo vệ chặt chẽ những dị nhân dường như đã phản ứng chậm và đuổi theo bọn họ.

Nhưng điều kỳ lạ là chỉ có ba bốn người đuổi theo bọn hắn, những người còn lại chỉ đứng từ xa quan sát.

Khắp nơi đều có gì đó rất kỳ lạ, Hắc Ca chửi thầm một tiếng và tiếp tục tiến về phía trước mà không dừng lại.

Rất nhanh, một tiếng rêи ɾỉ vang lên, âm thanh đó tràn đầy đau đớn cùng cực, khiến người ta tê cả da đầu.

Ninh Nhĩ chậm chạp còn chưa có qua sông, nghe tiếng kêu thảm thiết, nuốt nước miếng, hai chân yếu ớt khụy xuống, tuy rằng nhìn buồn cười nhưng trong lòng không ngừng cảm kích vì anh ấy đã quá chậm và bị để lại phía sau.

Bốn người ở phía bên kia nghe thấy tiếng hét, cười vỗ đùi không giấu nổi ác ý, như thể vừa nhìn thấy một câu chuyện cười buồn cười nhất. Họ thậm chí còn đặt cược một cách lạnh lùng: không biết liệu có ai chết không và sẽ có bao nhiêu người chết.

Thật khủng khϊếp! Nơi này và con người ở đây thật khủng khϊếp! Anh ấy thực sự muốn về nhà!

Ninh Nhĩ co rúm người lại, im lặng nghẹn ngào, hắn thật lòng hy vọng có người tới cứu hắn, cho dù là Ninh Địch, người hắn hận nhất, cũng đừng bỏ hắn ở nơi khủng khϊếp như vậy.

Đỗ Dật An cầm khăn tay từ trong phòng đi ra, khẽ cau mày: “Làm gì mà ồn ào thế?”

Một đống đồ máu me bị mấy tên dị nhân mang về, cúi đầu nói: "Xin lỗi, là chúng tôi sơ suất, không để mắt tới bọn hắn."

Đỗ Dật An liếc nhìn đống đồ vật không ra hình người, "Tại sao lại giả chết như vậy? Trước đó không phải là các ngươi đã mua thuốc trị thương sao? Hãy cầm lấy và uống từng cái một. Nhớ có j chừa cho lần sau €€€€"

“Ba!” Vừa nói xong, đứa bé đã quay lại.

An Tiểu Nhất với vết máu trên ngực và miệng, xuất hiện trước ngôi nhà gỗ bế Tiểu Dương đang bất tỉnh, vẻ mặt của cha mẹ Tiểu Dương thay đổi ngay lập tức khi nhìn thấy nó, họ bế Tiểu Dương ra khỏi tay Tiểu Nhất và hỏi đẫcó chuyện gì xảy ra .

Và họ cũng không bỏ lỡ vẻ mặt kinh hoàng của những người chỉ còn vài hơi thở khi nhìn thấy hai đứa trẻ trở về an toàn.

An Tiểu Nhất kéo kéo bộ quần áo bẩn của mình, cẩn thận nhìn vẻ mặt Đỗ Dật An, do dự nói: “Chỉ là hai ông chú đó thơm quá, con lại đói quá rồi, ba sẽ không trách Tiểu Nhất chứ?”

Đỗ Dật An sờ đầu đứa nhỏ: Anh nhẹ giọng nói, ánh mắt lại tùy ý rơi vào bọn người Hắc ca: "Làm sao có thể? Chỉ cần đừng ăn quá nhiều là được."

Búp bê quỷ, những thứ càng đen tối và xấu xa thì càng bị hấp dẫn.

Dù sao nó cũng là con ruột của mình, Đỗ Dật An làm sao có thể để hài tử của mình đói bụng, nó cũng có thể có lương thực dự trữ.

Đứa nhỏ vừa nghe nói không có gì đáng trách, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt đen láy đảo quanh, tưởng rằng mình đang trốn được ánh mắt của nhưng người lớn không bị trách cứ, nhưng rõ ràng ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào đám người Hắc Ca, tuy không nói nhưng lại rất nóng lòng. Đôi mắt đã nói lên: Mùi thơm quá, ta rất muốn ăn.